Điều này hoàn toàn có thể, phía Liêu quốc đã có gần mấy mươi vạn binh của quân lộ chủ lực Tây Bắc và quân lộ chủ lực Vĩnh Hưng. Không chỉ có thể phòng thủ, mà còn có thể đủ sức tiến công.
Triệu Ngọc lại nói:
Sang xuân, Trẫm sẽ chiêu mộ mười vạn cấm vệ quân bổ sung cho quân lộ Hà Bắc. Ngươi nhìn xem, đây là tư liệu mà Bộ Binh và Hộ Bộ đã sửa sang lại.
Âu Dương lật giở tư liệu, bên trên là thống kê tình hình điều tra sản xuất và hạn mức cao nhất về binh lực. Triệu Ngọc chỉ vào một hạng mục và nói:
Vấn đề trước mắt ở các địa phương là đất chật, người đông. Theo thống kê, tỉ lệ giữa tổng nhân số của sương quân cấm vệ quân và nhân khẩu là 1:40, chỉ cần không diễn ra nội loạn, thì Đại Tống ta hoàn toàn có thể duy trì cơ số binh nguyên này, không chỉ không phá hoại sản xuất, mà còn có lợi ích ổn định. Nếu cần thiết thì có thể gia tăng lên 1 chọi 30, sẽ không ảnh hưởng đến việc sản xuất với quy mô lớn.
Mục đích chủ yếu nhất trong chính sách chiêu mộ binh sĩ của Vương An Thạch không phải để đáp ứng nhu cầu binh nguyên mà là một biện pháp an ủi những người không có đất đai, giảm bớt sâu sắc mâu thuẫn xã hội.
Âu Dương bấm đầu ngón tay, 1 chọi 40 chính là có thể thiết lập đội quân gồm một trăm ba mươi binh sĩ. Chiếu theo tỉ lẹ, cấm vệ quân có thể đạt tới con số gần tám mươi vạn. Nếu là 1 chọi 30 thì có thể đạt tới con số một trăm tám mươi vạn. Tỉ lệ này cũng không quá phận cho lắm, bởi theo như sự bố trí của người Liêu, với 900 vạn nhân khẩu, bố trí bốn mươi vạn lều trướng dành cho quân sĩ, một trăm hai mươi vạn quân Kinh Châu, tỉ lệ sấp xỉ 1: 5. Với chính sách toàn dân giai binh của Nữ Chân, Tây Hạ, thì tỉ lệ sẽ là 2:1, binh sĩ gấp đôi dân chúng. Trong chiến tranh thế giới thứ hai, cộng hòa liên bang Đức có hơn mười triệu binh sĩ, nhân khẩu là sáu mươi triệu, tỉ lệ 1:6.
Triệu Ngọc nói:
Trẫm dự định sẽ điều chỉnh tổng số cấm vệ quân lên một trăm vạn, quân vùng biên sẽ là tám mươi vạn.
Âu Dương nói:
Bệ hạ nói với vi thần nhiều như thế, lẽ nào là muốn.....
Triệu Ngọc ngẩng đầu nhìn sắc mặt thống khổ của Âu Dương, cười rồi nói:
Phải nói Âu Dương ngươi là kỳ tài mới đúng. Quốc khố không có nhiều tiền, chắc chắn không có cách nào chỗng đỡ trước sự mộ binh với quy mô lớn như vậy. Trẫm định sẽ nâng thuế thương nghiệp lên 2,5 phần.
2,5 phần? Âu Dương lại bấm đầu ngón tay. Hiện nay, thuế suất của xưởng quân sự là ba phần. Ví dụ một trăm quan, thì thành phẩm giỏi lắm cũng chỉ là mười quan. Thoạt tiên là đóng ba mươi quan, 2,5 phần của ba mươi quan sẽ là 37,5 quan, tiền lời của mình một năm khoảng trăm vạn, vậy là phải nộp hơn bảy vạn tiền thuế. Âu Dương vội nói:
Bệ hạ, e sẽ không có lợi cho việc sản xuất.
Đương nhiên, thuế thu được mỗi đợt sản xuất sẽ không giống nhau rồi.
Ngươi nghĩ như vậy thật sao?
Triệu Ngọc hỏi.
Âu Dương gật đầu:
Bệ hạ, nói thật lòng, bản thân vi thần cũng khó mà tiếp nhận, huống gì là các thương nhân chứ.
Dù sao đây cũng là món lợi kếch sù của mình, hơn nữa lại dùng vào các công nhân là sương quân.
Triệu Ngọc nói:
Nếu có trăm vạn binh sĩ, nhiều nhất là ba năm, chúng ta có thể diệt Liêu, diệt Kim, bốn biển thanh bình, đến lúc đó lại giải giáp bộ phận cấm vệ quân này và cho về làm nông, không phải là có thể khôi phục lại rồi sao?
Âu Dương nói:
Bệ hạ không biết đâu, tháng này vi thần sẽ phải từ chức chủ tịch của hiệp hội thương nghiệp, có một vài chuyện thực sự không có cách nào. Vì vấn đề thời gian, thời gian mà các hiệp hội thương nghiệp Nam Bắc định ra là ngày mười lăm tháng này và sẽ diễn ra tại Dương Bình. Nếu Bệ hạ nguyện ý tham dự thì... Những người này đều là các thương nhân lớn, nếu họ ưng thuận thì những người ở dưới có muốn phản đối cũng không tiện mở lời.
Trẫm đúng là có ý này.
Triệu Ngọc nói:
Vốn dĩ Trẫm không cần phải phiền phức như thế, hạ một bức chiếu chỉ là xong. Nhưng đóng góp của hiệp hội thương nghiệp là việc rõ như ban ngày, còn có lần bạo* này của Chung Tương ở hồ Động Đình nữa, hiệp hội thương nghiệp không tiếc bỏ tiền, bỏ sức, quả thật rất tốt.
Bệ hạ thánh minh.
Âu Dương nói:
Nếu Bệ hạ muốn nâng thuế thương nghiệp lên 2,5 phần, thì trước tiên phải đề xuất con số bốn phần, cho mọi người không gian để ép giá.
Uhm, lời này của khanh dường như vẫn đang nghiêng về phía Trẫm.
Triệu Ngọc nói:
Trẫm không muốn kinh động đến nhiều người, mười ngày nữa quan viên sẽ nghỉ đông, đến lúc đó hẵng lên đường.
Vâng!
Âu Dương có chút cảm giác hiếu chiến.
Tùy Văn Đế chỉ cần mười năm để bình ổn tứ phương.
Triệu Ngọc nói:
Trẫm đăng cơ cũng gần mười năm rồi, mới dẹp được một mình Tây Hạ, thấy xấu hổ làm sao.
Âu Dương nói:
Không giống nhau, lúc Bệ hạ lên ngôi Hoàng Đế, quốc khố trống rỗng, vừa nuôi dân, vừa phải chú trọng vùng biên giới. Triều đình không có lương tướng, quân không có ngựa tốt. Đương nhiên sẽ phải chậm hơn một chút. Hơn nữa Tùy Văn Đế là bình, Bệ hạ là diệt.
Uhm.
Triệu Ngọc gật đầu.
Khụ khụ.
Cửu Công Công ho nhẹ một tiếng, bưng trà đến, nhắc nhở khoảng cách hiện giờ của hai người quá gần rồi đấy, mặc dù là xem công văn, nhưng quá là không có lễ nghi đi.
Xuống dưới ngồi đi.
Triệu Ngọc phân phó.