Thiên Tống

Chương 442: Chương 442: Vấn đề về thuế (3)




Đến ngày mười một tháng mười hai, Triệu Ngọc lên đường. Lần này rất đơn giản, chỉ dẫn theo tám tên nội thị vệ tinh nhuệ và hai cung nữ, đến Cửu Công Công cũng không đi cùng. Nhưng ở Thượng Cốc và Dương Bình thi lại có cấm vệ quân của Đông Kinh trú đóng, đề phòng khi có biến. Triệu Ngọc không muốn có nhiều người biết về hành tung của mình, chỉ ngồi trên xe ngựa chở khách - một loại xe rất phổ biến ở Dương Bình, nội thị vệ và Âu Dương cưỡi ngựa theo sau. Mãi đến sáng ngày mười bốn mới tới được Dương Bình, Âu Dương cho người đặt chỗ ở quán rượu lớn(nhà hàng - khách sạn) Kim Tôn. Tuy Trân nương chưa từng nhìn thấy Triệu Ngọc, chẳng biết người ta thế nào, nhưng thấy Âu Dương cung kính như vậy thì biết lai lịch của người này không nhỏ. Do vậy liền sai người tiếp đãi tận tình.

Trân nương kéo tay Âu Dương và hỏi:

Ai thế?

Âu Dương đáp:

Ngươi sẽ không muốn biết đâu.

Từ trước tới nay, khi Triệu Ngọc đến Dương Bình là y như rằng chẳng có chuyện gì tốt. Lần đầu tiên đến xem đại hội thể dục thể thao, kéo theo sự mâu thuẫn giữa nha môn và cấm vệ quân. Lần thứ hai chính là vụ án thi thể chết chìm, lần thứ ba là đến tăng thuế.

Sau khi sắp xếp cho Triệu Ngọc đâu vào đấy, Âu Dương cũng không về nhà, lập tức đi đến tổng bộ của ngân hàng tư nhân Dương Bình ở vùng Bạch Vân. Mọi người đều đã đọc báo, biết Âu Dương sớm đã từ hồ Động Đình trở về từ lâu, nên nhìn thấy cũng không thấy có gì kì lạ, nói mấy câu chúc mừng vô cùng khách khí. Âu Dương vừa khách sáo đáp lễ vừa tìm Tô Thiên đang làm việc ở lầu sáu của ngân hàng.

Đại nhân?

Âu Dương vội dặn dò thư ký:

Đi lấy một chậu nước đến cho đại nhân rửa mặt.

Một thân một mình, lặn lội đường xá xa xôi đến tìm mình gấp như vậy, xem ra không phải chuyện tốt.

Âu Dương rửa mặt, uống một ngụm trà, nhỏ giọng nói:

Địa chủ đến rồi, bây giờ đang ở Kim Tôn.

.....

Tô Thiên rít một hơi lạnh, hỏi:

Không phải vì buổi họp ngày mai đó chứ?

Uhm, chính vì buổi họp ngày mai, địa chủ muốn tăng thuế rồi.

........

Tô Thiên toát mồ hôi, hỏi:

Tăng bao nhiêu?

2,5 phần so với tiền thuế cũ.

Người ta có thể đích thân đến, cho dù là tám phần,cũng chẳng có ai dám không đồng ý.

Tô Thiên cười khổ.

Âu Dương nói:

Đúng vậy. Ta với ngươi bàn bạc xem, có thể vơ vét được chút lợi ích nào về không, bằng không, cho dù chúng ta không có vấn đề gì, thì người bên dưới nhất định sẽ rất bất mãn.

Tô Thiên hỏi:

Tăng thuế để làm gì?

Chiêu công đánh nhau.

Uhm...

Tô Thiên nói:

Thế thì muốn tăng thuế cũng không phải không xong, nhưng địa bàn đánh hạ phải miễn thuế ít nhất năm năm, nếu đánh vào hàng hóa của chúng ta thì dễ bán, nắm không được thì tổ chức hội nghị, thống nhất đánh thuế bổ sung vào giá cả thương phẩm.

Được, ngươi hãy bàn bạc với mọi người một chút.

Âu Dương nói:

Những chuyện này vẫn phải khơi thông trước là tốt nhất, nhưng đừng để mọi người biết địa chủ đã đến rồi. Ngày mai phải để mọi người giật mình, nếu không địa chủ sẽ trách ta lắm lời.

Tô Thiên than thở:

Ta chỉ hi vọng người ta nhẹ nhàng đến, nhẹ nhàng đi.

Như nhau cả thôi.

.......

Buổi chiều, Âu Dương đến thăm Triệu Ngọc, Triệu Ngọc ở trong một sân riêng, có sơn tuyền dẫn xuống một cái hồ nước nhỏ, vô cùng thanh nhã. Lúc bước vào thì thấy Hồ Vạn Tam, Vương chưởng quỹ, còn có Hồ Hạnh Nhi đang nói chuyện cùng với Triệu Ngọc. Âu Dương hỏi:

Tình huống gì đây?

Con gái của Hồ chưởng quỹ nghe nói có bằng hữu của đại nhân đến chơi, nên đặc biệt dẫn theo cha của mình và Vương chưởng quỹ đến làm quen.

Nội thị vệ nhỏ giọng đáp.

Làm quen cái rắm, từ phía Tô Thiên, Âu Dương biết được mấy ngày nay Hồ Hạnh Nhi đều thượng thoán hạ khiêu* để mở rộng tiêu thụ bảo hiểm. Mọi người cũng rất để mặt mũi cho Hồ Vạn Tam, ít nhiều cũng mua lấy vài suất. Đặc biệt là sự kiện khởi nghĩa ở hồ Động Đình vừa qua đã giúp cho Hồ Hạnh Nhi có nhiều thị trường để đẩy mạnh tiêu thụ.

*Thượng thoán hạ khiêu: hiểu nôm na là chạy đôn chạy đáo.

Triệu Ngọc thấy Âu Dương cũng đến rồi thì chỉ tay vào chỗ ngồi ở bên cạnh mình rồi nói:

Âu Dương, đến đây ngồi đi.

Đại nhân.

Hai trưởng quỹ đứng dậy và nói vài lời khách sáo. Hồ Vạn Tam nói:

Sớm đã được nghe đại nhân khải hoàn trở về, chúc mừng, chúc mừng.

Âu Dương nói lời khách sáo:

Khiến mọi người phải đợi ta hơn mười lăm ngày, thật hổ thẹn trong lòng.

Hồ Vạn Tam nói:

Hổ thẹn cái gì chứ, đại nhân vì nước vì dân, sao có thể mang ra so sánh với đám thương nhân chỉ lo làm ăn như bọn ta được chứ. Bằng hữu của đại nhân nói rất đúng, quốc gia ổn định, mọi người mới có thể chuyên tâm làm ăn.

Vương chưởng quỷ tiếp lời:

Đúng vậy, Ngọc nương nói rất đúng. Tống khai quốc đã gần trăm năm, Liêu, Tây Hạ vẫn nhìn Đại Tống ta với đôi mắt thèm thuồng. Nay Tống triều phát triển hưng thịnh, đương nhiên cần phải giải quyết vấn đề này một cách nhất lao vĩnh dật*. Đừng nói là quyên ít tiền, cho dù Vương mỗ có ba năm liền không kiếm tiền, Vương mỗ cũng không tiếc.

*Nhất đao vĩnh dật: một lần hành động, mãi không còn phải đắn đo, suy nghĩ.

Vương chưởng quỹ, ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?

Âu Dương đổ mồ hôi, đừng có nói lung tung, người này đến là để tăng thuế đó.

Triệu Ngọc kéo tay áo Âu Dương, bảo hắn ngồi bên cạnh mình, nói:

Xem ra Vương chưởng quỹ và Hồ chưởng quỹ thật sự mang trong mình xương máu của một Hán nhân. Âu Dương, ta cũng thấy đề nghị lần trước của ngươi rất tốt.

Đề nghị gì?

Triệu Ngọc vươn bốn ngón tay cầm tách trà lên và uống một ngụm, cười khẽ rồi không nói gì nữa. Thật là đúng khi đã quyết định đến đây, thương gia yêu nước như vậy, nếu mình nâng thuế lên bốn phần, thì có thể có được một trăm hai mươi vạn cấm vệ quân tinh nhuệ rồi. Một trăm hai mươi vạn cấm vệ quân được trang bị hỏa khí, hoàn toàn có thể quét sạch Kim - Liêu một cách dễ dàng.

Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.

Bốn phần trọng áp, sợ vật giá sẽ phải tăng cao. Thương nhân đương nhiên sẽ không chịu áp lực này, họ sẽ chuyển áp lực đó lên người tiêu dùng. Triệu Ngọc căn bản không hiểu kinh tế, cho dù ngươi muốn nâng giá cả lên gấp nười, người bị hại cũng không phải là mấy trưởng quỹ đảm trách việc lưu thông hàng hóa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.