Thiên Tống

Chương 278: Chương 278: Xuất phát (2)




Âu Dương mặc dù là người hiện đại, nhưng sau khi thấy người di dân phi pháp cũng không có bất luận ý định ngăn cản gì hết. Hắn đang nghĩ làm thế nào để qui hoạch thị trường này. Khiến di dân phi pháp dù có trả giá bằng tuổi trẻ và lao động, sẽ có được hồi báo nhất định. Hắn cũng lo lắng đến mâu thuẫn sinh ra do cạnh tranh sức lao động. Có điều dựa theo suy nghĩ của Âu Dương, những di dân phi pháp này địa vị tương đối thấp, lại không quen biết nhiều, chỉ cần sau khi đến Đại Tống sống, có thể tìm được việc làm, mình cũng nghênh đón.

Âu Dương gần đây đều mang theo hai người Trương Tam cùng Lý Tứ. Vương Ngũ Triệu Lục có vợ con rồi. Bạch Liên tốt nhất ở lại trên đất liền xem xem có thể có tìm được nơi xuất phát tiếng sét tình yêu hay không, tuổi tác của nàng cho dù có ở thời hiện đại cũng đã là thặng nữ (1). Trương Tam Lý Tứ mới hơn hai mươi, chưa lập gia đình, võ công không tệ, người vừa lại linh hoạt trung thành đáng tin cậy, chính là tả hữu hộ pháp của hắn.

(1) Thặng nữ: gái ế

. . .

Hàng Châu quân lộ đã nhận được công văn và thánh chỉ ủy nhiệm. Công văn là của an bài triều đình, mà thánh chỉ thì lại cắt cử với quan viên. Dựa theo đó mà nói, lần này không chỉ đơn giản là mua bán hàng hóa như vậy. Một số xưởng hoàng gia đã bắt đầu chế tác lễ vật trân quý tinh mỹ có thể đại biểu cho Đại Tống, lần này lấy nguyên tắc buôn bán đường biển để câu thông ngoại giao. Theo thuyền của quan văn nhiều hơn bốn mươi người. Điểm ấy cũng là chỗ tốt của xã hội phong kiến, Hoàng đế định ra ý nghĩ, không cần thông qua họp hành gì cả, các thủ tục rườm rà như thảo luận hay bỏ phiếu này nọ cũng không có, các quan bên dưới trực tiếp bắt đầu áp dụng. Triệu Ngọc định ra việc muốn giao hảo với hiệp hội thương nghiệp, Lễ bộ tự nhiên muốn xuất người, Hộ bộ cũng phải khảo sát tình hình nước ngoài, công bộ cũng phải đi gặp người có liên quan. . . Ba tỉnh lục bộ ngoại trừ Hình bộ ra, toàn bộ đều có quan viên tham gia chuyến đi xa lần này.

Kể từ đó, thời gian chuẩn bị dĩ nhiên là phải kéo dài ra rất nhiều. Cho dù lễ vật thủ công chế tạo tinh mỹ đã giữ được mấy tháng rồi. Chạm ngọc, kim khảm ngọc vẫn không thể làm, những lễ vật kia không phải chỉ vài năm là làm được. Tàu tiếp tế đi đến Đạm Mã Tích trước cũng đã lên đường. Âu Dương lúc này mới biết được, Mỹ đánh Irag được một tháng rồi, vì sao trước đó cần chuẩn bị hơn nửa năm.

Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam tiếp nhận chỉ thị của Âu Dương, phải tiến hành kiểm tra triệt để với các thương thuyền sắp đi xa, hơn nữa bắt đầu mua sắm thương phẩm. Dự tính ba tháng sau, đội tàu đi viễn xứ mới có thể xuất phát. Mà chuyện đầu tiên Âu Dương muốn làm chính là tiến hành huấn luyện.

Khóa huấn luyện đầu tiên là huấn luyện ngôn ngữ, người đang ngồi đều là học sinh của Âu Dương, cũng là người được chọn làm thuyền trưởng hạm đội đi xa lần này. Âu Dương giải thích rất đơn giản, chính là những gì mình học được lúc ở Ngọc Châu. Vậy Ngọc Châu tại sao câu thông cùng người nước ngoài? Cũng rất đơn giản, Đức Phất Lỗ Ngõa là đứa trẻ do người Hán sinh ra thời kì con đường tơ lụa Đông Hán phát triển lớn mạnh ra bên ngoài, cho nên hắn vẫn hiểu sơ tiếng Hán.

Âu Dương nói:

Mục tiêu của chúng ta là học một trăm câu thường dùng nhất của tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Anh. Yêu cầu tối thiểu, sau khi chúng ta nói ra, đối phương có thể nghe hiểu được. Đối phương nói ra, chúng ta có thể nghe không hiểu. Hôm nay trước học tiếng Anh, câu đầu tiên là: Chào ngài, tôi là Lương Hồng Ngọc. Trên bảng viết ra phiên âm của câu đó: Hê lô, mai nêm y Lương Hồng Ngọc”

. . .

Phía dưới chín phần người cười phụt ra.

Không được cười, đây là cách giới thiệu mình.

Âu Dương Chính nghiêm túc nói:

Nhớ kỹ tên những người vừa cừoi, tối nay không được phép ăn cơm.

Âu Dương dùng cách đơn giản nhất, phiên âm những câu hay sử dụng trong giao tiếp ra tiếng Trung. Thật ra chưa hẳn cần dùng đến, bởi vì đã có thương nhân đến từ Pháp định cư ở Đông Kinh, tự nguyện làm phiên dịch viên đi theo đoàn tàu. Âu Dương thật ra rất xem thường cách dạy học tiếng Anh của Bộ giáo dục Trung Quốc. Trong một cuộc thăm dò các trường học, tám phần học sinh hận học tiếng Anh là vì không rõ ngữ pháp nên mất đi hứng thú với tiếng Anh. Theo điều tra hiện nay, những học sinh này cũng không ghét nói tiếng Anh. Chỉ là bọn họ không thể tiếp nhận trong cuộc thi viết nhiều hơn một chữ s cùng viết ít hơn một s lại chênh lệch nhau như ) điểm và 100 điểm. Hơn nữa các loại ngữ pháp khiến bọn họ đau đầu quá thể.

Thứ khiến Âu Dương không thể tiếp nhận nhất là ở một trường trung học nội địa nghe được, một giáo viên vô cùng hà khắc của yêu cầu học sinh phải đọc hoàn toàn đúng, kể cả động tác đầu lưỡi cũng phải chuẩn. Nhưng người Trung Quốc cũng biết, người phương nam không có thói quen dùng âm mũi. Anh quốc người cũng biết, cho dù là người dân bản địa của Anh cũng có các loại tiếng Anh mang sắc thái ngôn ngữ địa phương. Vậy sao phải ép buộc học sinh đến thế?

Một tướng vô năng, mệt chết mười bốn triệu người.

Âu Dương ở lớp học nói:

Ngôn ngữ chính là dùng để trao đổi, nhưng cũng là công cụ đề cao giá trị con người cùng cái nhìn của người khác. Ví dụ như, một Sử Tiết Đoàn nước ngoài tới, người dẫn đầu của bọn hắn mở miệng dùng Hán ngữ nói với Hoàng thượng: Chào ngài, bệ hạ tôn kính. Có thể hắn chỉ biết nói một câu này, nhưng là từ một câu này, chúng ta cũng có thể nhìn ra thành ý của Sử Tiết Đoàn này. Cho nên thân là tướng quân Đại Tống sắp đi nước ngoài, biết một đôi lời ngôn ngữ hằng ngày dùng từ, không chỉ có đối với hắn nước của tôn trọng của một loại biểu hiện, càng làm cho nước hắn tăng lên với chúng ta thiện cảm của một loại đường tắt. Ta Đại Tống lại uy vũ, cũng không thể nào quả thật đem toàn bộ của các quốc gia trên thế giới đều rất quan trọng, tục ngữ nói xa thân gần đánh. Các ngươi thân là tân đại biểu cao cấp của Tống, tất nhiên sẽ phải tiếp nhận khoản đãi của một số quốc gia. Các ngươi dọa người chính là Đại Tống dọa người, các ngươi bị vũ nhục chính là Đại Tống bị vũ nhục. Hiểu rõ ý ta nói chưa?

Hiểu rõ

Bầy học sinh đồng thanh, bây giờ mới cảm thấy mình không phải chỉ đơn thuần đi hộ tống sứ đoàn. Mà thân còn là danh dự quốc gia, khiến những quân nhân này áp lực rất lớn. Mà từ xưa đến nay, quân nhân mặc dù không đến nỗi xem danh dự như tính mạng, nhưng đều cảm thấy hai chữ đó rất nặng. Âu Dương chính là nói với bọn họ, các ngươi bây giờ là đại diện cho cả quốc gia.

Một đám kể cả mấy tên tướng quân ngũ phẩm đều chăm chú nghe Âu Dương dạy bảo, cố gắng học tập chút ít cách dùng từ đơn giản hằng ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.