Hai người Ân Thịnh và Tư Đồ cùng trở về cảnh cục, Vương Tiểu Nhị nhận được điện thoại của Tư đồ liền đứng trước cửa chờ.
“Boss!” Nhìn thấy hai người vừa bước xuống xe, Vương Tiểu Nhị vội vã chạy lại hạ giọng nói: “Làm sao bây giờ?”
“Mao Mẫn và Mao Dương đều đang ở bên trong?”- Tư Đồ cho hai tay vào túi quần, nhìn thoáng qua cửa lớn của cảnh cục, phóng viên của mấy tòa soạn nhỏ đều đang đứng ngoài rình mò.
Vừa rồi trong điện thoại Vương Tiểu Nhị có nói cho hắn biết rằng Mao Mẫn cùng Mao Hâm đến cảnh cục rất sớm, họ sẽ chờ Tư Đồ đến giải thích cho rõ vụ lần này.
“Hai anh em bọn họ, kẻ xướng người họa, phối hợp hoàn hảo không chê vào đâu được.” Vương Tiểu Nhị đảo mắt khinh thường, có chút thiếu kiên nhẫn nói: “Mao Dương mới vừa rồi còn hỏi Mao Hâm đi đâu rồi.”
Chân mày Ân Thịnh giật giật: “Mao Hâm không nói cho hắn biết việc y đến nhà tang lễ?”
Vương Tiểu Nhị lắc đầu: “Hình như không có.”
Ân Thịnh quay sang Tư Đồ: “Xem ra quan hệ giữa hai anh em trai cũng có vấn đề.”
Tư Đồ gật đầu, cất bước tiến vào trong, Ân Thịnh đi theo phía sau, vừa đi vừa suy nghĩ. Y nhìn thấy vài phóng viên đứng ở phía cửa, đột nhiên trong đầu lóe lên một tia ý nghĩ, liền dừng bước giơ tay giữ lấy một nam nhân trẻ tuổi.
“Cậu là phóng viên của tòa soạn nào?”
Nam nhân kia có chút cảnh giác nhìn y, cho rằng Ân Thịnh là cảnh sát, cậu liền né tránh nói: “Tôi cũng không tùy tiện đăng tin, tôi chỉ muốn...”
“Tôi không hỏi cậu cái đó.” Ân Thịnh mặt không biến sắc lại nói: “Cậu là phóng viên tòa soạn nào? Làm sao mà biết được chuyện này?”
Nam nhân trẻ tuổi liếc mắt nhìn sang các phóng viên bên cạnh, có phần do dự nói: “Không phải chính nhà họ Mao tự truyền tin này ra ngoài sao?”
Ân Thịnh nhíu mày, Mao Hâm đã có nói qua, Mao Dương và y đều cố gắng giấu nhẹm chuyện này, như vậy có nghĩa là những tin tức này không thể nào lại do bọn họ cố ý truyền ra.
Phóng viên kia thấy Ân Thịnh như đang có điều suy nghĩ, liền gợi lên lòng hiếu kỳ, cầm micro đưa qua: “Anh là cảnh sát phụ trách vụ án lần này sao? Người vừa nãy đi vào có phải là đội trưởng Tư Đồ hay không? Các người đối với chuyện lần này có ý kiến gì không?”
Ân Thịnh buông tay ra, thản nhiên liếc cậu ta một cái, chỉ đáp một câu không hề liên quan: “Cậu”
Y chỉ tay vào trán nam nhân kia, hời hợt nói: “Sắp có thủy tai (tai nạn liên quan đến nước), tránh xa chỗ nào có nước ra một chút.”
Nói xong, tiêu sái bỏ đi
Chàng trai trẻ đứng ngây ngốc, hồi lâu sau mới lấy tay sờ trán, có chút hồ nghi lầm bầm: “Cảnh sát bây giờ còn có thể xem tướng luôn sao?”
Tạm không quan tâm tới phóng viên kia, Ân Thịnh đi vào cảnh cục, chỉ thấy Tư Đồ đã đi đến phòng làm việc ở cuối hành lang, trong phòng có hai người ngồi đợi ở bàn làm việc, hiển nhiên là Mao Dương và Mao Mẫn.
Mao Mẩn ngẩng đầu liền nhìn thấy Ân Thịnh, vội vàng đứng lên: “Ân tiên sinh...”
Mao Dương cũng nhìn thấy Ân Thịnh, trong mắt hắn ánh lên một tia kinh ngạc, liền liếc mắt nhìn Mao Mẫn một cái rồi cũng theo cô đứng lên: “Ra là Ân tiên sinh, đã mấy ngày không gặp.”
Ân Thịnh bắt tay hắn lấy lệ, một mình tìm chỗ ngồi xuống, y thắt chặt khăn choàng trên cổ, tận lực co người.
Tư Đồ thấy vậy liền bảo Vương Tiểu Nhị đóng cửa sổ lại, mở máy điều hòa, chỉnh nhiệt độ cao một chút: “Ân Thịnh, cậu qua phòng bên lấy băng cứu thương băng bó tay lại trước đi.”
Ân Thịnh mơ hồ đáp một tiếng, vẫn ngồi im không nhúc nhích. Tư Đồ bất đắc dĩ phất tay ra hiệu Vương Tiểu Nhị sang phòng bên đem gạc và thuốc tới đây giúp hắn.
Vương Tiểu Nhị xoay người đi không quên đóng cửa, cửa đóng lại liền vang lên một tiếng, trong phòng tức thì trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng điều hòa kêu ong ong.
Mao Mẫn trộm nhìn Ân Thịnh vài lần, tựa hồ thật vất vả mới đủ dũng khí hỏi: “Ân tiên sinh...anh bị thương sao?”
Mí mắt Ân Thịnh gần như sụp xuống, có chút mệt mỏi lẫn buồn ngủ, nghe được lời Mao Mẫn cũng chỉ gật đầu cho qua: “Ừ...Cũng chỉ là một vết thương nhỏ.”
Mao Mẫn có chút lo lắng “Ơ” một tiếng, ánh mắt không ngừng quan sát tay của Ân Thịnh.
Mao Dương cũng nghiêng đầu liếc một cái nhưng vì Ân Thịnh khép tay lại nên hai người họ không thể nhìn rõ được vết thương kia.
“Đội trưởng Tư Đồ.” Mao Dương hắng giọng một cái, mở miệng nói: “Về vụ án của Trương Linh ngày hôm qua, tôi muốn biết đã tiến triển đến đâu rồi.”
“Tiến triển.” Tư Đồ quen tay rút một điếu thuốc, nhưng lại chợt nhớ ra trong phòng đang mở điều hòa, đành cho tay vào túi lấy ra một cây bút kẹp giữa hai đầu ngón tay: “Tài xế xe tải xác thực là đã cho xe dừng lại đúng cách, anh muốn truy cứu thì chỉ còn cách chạy đến nơi sản xuất ra chiếc xe tải đó thôi.”
Mao Dương đương nhiên không hài lòng, nhíu mày nói: “Nói như vậy Trương Linh chết là vô nghĩa sao?”
Tư Đồ nhướng mày trông rất điển trai, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh: “Như thế nào là chết vô nghĩa? Cả nước Trung Quốc chúng ta số người tử vong do tai nạn giao thông hàng năm có đến 10 vạn người, chiếm tỉ lệ tổng toàn cầu là 20 %, chẳng lẽ anh có thể nói tất cả những người đó đều là chết vô nghĩa?”
Mao Dương nhất thời cứng họng, sắc mặt hắn có chút lúng túng. Tư Đồ động đậy bả vai, khuỷu tay tì lên mặt bàn nhìn hắn: “Mao tiên sinh đây là muốn gán tội cho kẻ nào? Nếu không vì sao lại bảo cô ta chết vô nghĩa?”
Mao Dương rất nhanh liền khôi phục sắc mặt bình tĩnh, đôi mắt sau cặp mắt kính lẳng lặng nhìn Tư Đồ trong chốc lát, sau đó liền mang chút ý cười.
“Đội trưởng Tư Đồ nghĩ nhiều rồi, tôi thì muốn gán tội cho ai đây? Chỉ là nghĩ đến phải tóm bằng được tên hung thủ, Trương Linh tốt xấu gì cũng là con dâu sắp cưới của nhà họ Mao, nhà họ Mao chúng tôi cũng không thể gọi là đại phú đại quý nhưng cũng không thể để người khác xem thường muốn giết ai thì giết, tôi nghĩ vậy có gì sai sao?”
Mao Mẫn ở bên cạnh lúc này cũng lên tiếng: “Tro cốt của cha còn chưa lạnh, chị Trương liền xảy ra chuyện, chúng tôi khó mà không nghĩ rằng chuyện này là do cùng một người làm.”
“Cái chết của cha và việc đó không liên quan.” Mao Dương liếc Mao Mẫn một cái: “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, cha chết là do bệnh mà.”
“Em không tin!” Mao Mẫn không thèm nhìn hắn, chỉ chăm chăm nhìn Tư Đồ: “Đội trưởng, các anh cũng hiểu chuyện này rất kỳ quái mà! Rõ ràng cả hai vụ án này là cùng một người chủ mưu!”
“Mao Mẫn!”
Mao Dương tựa hồ như phát hỏa đến nơi, gằn giọng quát khẽ: “Bình thường em ở nhà muốn nỗi điên như thế nào anh cũng bỏ qua! Cảnh cục là nơi em muốn làm gì thì làm hay sao hả?!”
Nói xong, dừng một chút, giương mắt nhìn Tư Đồ: “Cảnh sát phá án quan trọng là cần phải có chứng cứ, phải vậy không hả đội trưởng!?”
Tư Đồ mặt lạnh trơ mắt xem hai anh em nhà nọ kẻ xướng người họa, biểu cảm trên mặt rất tài tình, không chút lung lay.
Hắn khoanh tay trước ngực, nghĩ tới câu vừa rồi Mao Dương mới vừa nói với mình liền nhắm mắt lại trầm ngâm một chút, mới trả lời: “Đương nhiên quan trọng là phải có chứng cứ.”
Cơ mặt Mao Dương hoàn toàn thả lỏng, một lần nữa ở khóe miệng xuất hiện ý cười.
Nhưng Tư Đồ chính là muốn chơi trò mèo vờn chuột, vừa nhìn thấy nam nhân kia có biểu tình đáng ghét như vậy, hắn liền ác liệt bổ sung thêm một câu: “Có điều tôi không rõ những việc khoa học không thể giải thích có thể dùng để làm chứng cứ hay không nữa?”
Nụ cười của Mao Dương đột nhiên cứng đờ.
Mao Mẫn kinh ngạc nói: “Đội trưởng? Các anh tìm được chứng cứ rồi sao?”
“Không thể nói rõ.” Tư Đồ ngẫm nghĩ, rồi lại chậm rãi nói: “Chỉ là tìm được một chút manh mối.”
Nói xong, hắn quay đầu nhìn người nào đó sắp ngủ gục tới nơi vì không khí trong phòng này quá ấm áp.
Ân Thịnh có chút mơ mơ màng màng, không gần không xa mang máng nghe thấy tiếng có người gọi y, mới chầm chậm mở mắt.
“Liên quan tới manh mối.” Tư Đồ tựa tiếu phi tiếu nhìn y: “Ân tiên sinh đây không có gì để nói sao?”
Ân Thịnh hừ lạnh một tiếng, lòng nói: Dáng vẻ giả bộ quang minh chính đại thì hay lắm, thật chất chính là muốn trước hù dọa lão nhị, sau hù dọa lão đại mà.
Nhay nhay huyệt thái dương, Ân Thịnh tinh thần vững vàng nhìn về phía Mao Dương cùng Mao Mẫn: “Đêm qua tôi đã gặp Trương Linh.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong phòng đều như nín thở, Ân Thịnh lẳng lặng xem xét biểu tình của hai người kia.
“Không tin lời của tôi...Các người có thể đi hỏi Mao Hâm, hôm nay anh ta cũng gặp rồi.”
Mao Mẫn đứng ngốc tại chỗ, lên tiếng trước: “Anh ấy...anh ba làm sao có thể thấy tận mắt được cơ chứ?”
Ân Thịnh nhìn cô một cái, mạn bất kinh tâm (không thèm để ý), nói: “Có lẽ là vì muốn trả thù nên mới hiện ra chăng? Ai mà biết chứ.”
Sắc mặt Mao Mẫn đột nhiên chuyển sang trắng xanh, nhìn bằng mắt thường có thế thấy được bờ vai cô ả đang run lên.
Mao Dương mặc dù đã cố gắng trấn tĩnh tinh thần nhưng sắc mặt của hắn lúc này cũng không hề dễ nhìn chút nào.
“Trả thù...” Mao Dương liếm liếm đôi môi khô khốc, cười khan nói: “Ân Thịnh tiên sinh thật biết nói đùa, người đã chết...làm sao còn có thể...”
Nói xong, hắn đưa tay đẩy gọng kính mắt: “Đúng rồi, nhất định là do lão nhị quá thương tâm mà nảy sinh ra ảo giác.”
Ân Thịnh nhún vai không nói, quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt của Tư Đồ đang hướng về y.
Cau mày ───── anh nhìn cái gì mà nhìn?!
Tư Đồ nhướng nhướng mày, khóe miệng cong lên ─── nhìn cậu chỉ cần nói hai câu liền dọa người khác sợ đến như vậy, thật rất lợi hại.
Ân Thịnh: “...”
Bầu không khí im lặng lại một lần nữa bao trùm lấy căn phòng, mỗi người một nỗi tâm tư, may mắn thay Vương Tiểu Nhị vừa hay đẩy cửa bước vào, cầm trên tay là mấy chai thuốc và gạc y tế.
“Đội trưởng, tôi chỉ tìm được mấy thứ này, pháp y nói nên đến bệnh viện xem qua một chút, tránh để lại sẹo.”
Tư Đồ gật đầu, đứng dậy cầm thuốc rồi ngồi xuống bên cạnh Ân Thịnh.
“Đưa tay ra đây.” Tư Đồ ra lệnh, tay cầm miếng bông gòn thấm oxy già chuẩn bị khử trùng.
“Tôi không muốn nghe lời của pháp y.”- Ân Thịnh thoáng nhìn Vương Tiểu Nhị, đưa tay ra cho Tư Đồ, y nhìn nam nhân đó thật cẩn thận sát oxy già lên vết thương, như là sợ sẽ khiến y đau hắn còn dùng miệng thổi nhè nhẹ.
Ân Thịnh nhất thời cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy Tư Đồ lúc này. Đối phương hơi cúi đầu, mái tóc ngắn dựng lên như gai nhím, sống mũi cao thẳng tắp, xương quai hàm mạnh mẽ, trông thật cứng cỏi kiên cường nhưng lại có chút trẻ con.
Y nhìn hắn, cảm thấy bản thân như đang bước đi trong làn sương mù mờ mịt, một cảm giác an toàn đến kỳ lạ cứ cuộn trào sâu tận đáy lòng.
“Có đau không?” Tư Đồ xức thuốc xong, nhẹ nhàng dùng gạc quấn quanh vết thương của y.
“...Một chút”- Ân Thịnh chớp mắt, thành thật trả lời.
Tư Đồ nhất thời nhíu mày, như thể người đau chính là hắn, hắn hết sức cẩn thận băng bó vết thương, vật lộn một lúc mới xong vì sợ bản thân mình băng quá lỏng hoặc thắt quá chặt, sau đó mới ngẩng đầu nhìn y: “Lần sau phải cẩn thận một chút, không được tùy tiện xông vào...ít nhất cũng phải gọi người khác vào giúp có được không?”
Giọng điệu có phần mềm mỏng hơn rất nhiều so với lúc còn ở đại sảnh nhà tang lễ, có cảm giác như hắn đang cố thỏa hiệp.
Ân Thịnh nhìn hắn trong chốc lát, cũng không hiểu bản thân như thế nào lại không đứng dậy phản kháng mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Vương Tiểu Nhị đứng bên cạnh đã cảm thấy xung quanh hai người họ đang không ngừng toát ra rất nhiều bong bóng tình yêu màu hồng, cậu có chút xấu hổ gãi gãi mặt, quay đầu lại, liền thấy Mao Mẫn cùng Mao Dương cũng đang rất ngạc nhiên nhìn về phía này.
“Khụ khụ!”
Vương Tiểu Nhị nhanh chóng ho khan một tiếng chuyển sự chú ý lên người mình.
Mà lúc này chuông điện thoại trong văn phòng chợt vang lên, Vương Tiểu Nhị liền nhanh chân bước qua nhấc máy, chỉ nghe phía đầu dây bên kia là tiếng thở hổn hển của Hồ Diệp.
“Boss!”
Hồ Diệp không giải thích gì nhiều, chỉ hét thật to: “Yêu cầu tiếp viện! Địa điểm dưới lầu công ty nhà họ Mao! Nhanh lên! Tai nạn sắp chết người rồi!”