Sáng ngày 30, Tư Đồ rất sớm đã lái xe đến dưới lầu nhà Ân Thịnh.
Hắn đem xe cất vào bãi đậu xe xong là đi vào thang máy, nhưng quỷ dị thay thang máy chạy đến tầng năm bỗng dừng lại, lúc cửa thang mở nhìn ra bên ngoài thì chẳng thấy một ai, sau đó cửa thang lại khép, rồi từ từ đi lên.
Sắc mặt Tư Đồ không hề thay đổi, khuôn mặt anh tuấn vẫn như cũ suy tư nhìn bóng hình thân thể tráng kiện của mình phản chiếu từ cửa kính, chẳng qua là hắn đang cố gắng không để cho bản thân phải nghĩ tới việc lúc nãy đứng ngoài cửa có phải là Trương Linh hay không...Với lại có phải là cô ta cũng đã đi vào thang máy luôn rồi không...
Đột nhiên sống lưng lạnh buốt, da đầu cũng mơ hồ cảm thấy tê dại.
Tư Đồ liếm liếm môi, hít sâu một hơi, mà thang máy cũng tương đối rất nể tình hắn lập tức “Đinh” một tiếng─── đến rồi.
Tư Đồ vội vàng bước nhanh ra khỏi thang máy, cũng không quay lại nhìn về phía sau mà chỉ cắm đầu hướng nhà của Ân Thịnh đi tới.
Tuy rằng vụ án nhà họ Mao đã giải quyết xong, vì đám người hợp tác cùng Mao Dương đã sớm cung cấp đầy đủ chứng cứ có thể chứng minh Mao Dương thục két công ty và thành lập công ty giả nhằm mục đích lừa gạt tiền của người khác, vậy nên Mao Dương cuối cùng bị tuyên án năm năm tù đầy tai ương, và phải trích 20% tài sản hắn được thừa kế sung vào công quỹ.
Nhưng Ân Thịnh đến cuối cùng vẫn không nói cụ thể chính xác rằng Trương Linh đã ra sao rồi.
Đưa tay nhấn chuông cửa.
Chỉ chốc lát sau, Ân Thịnh ra mở cửa, cả người không có sức tì lên cánh cửa, mái tóc y rối bù nhìn là biết mới ngủ dậy, gương mặt thanh tú cơ hồ còn mang một vài tia buồn ngủ, một tay vẫn giữ yên trên nắm cửa, đầu tiên là liếc nhìn Tư Đồ Bách một cái, sau đó liền chậm rãi lướt qua đầu vai Tư Đồ, chằm chằm nhìn một vật ở khoảng không vô định ở phía sau.
Thấy y nhìn như vậy, bản thân Tư Đồ đột nhiên cảm giác được phía sau giống như có một cặp mắt đang nhìn thẳng vào người hắn.
“Đi, đi.”Ân Thịnh chậm rãi giơ tay, quơ quơ giống như đang đuổi ruồi, sau đó lập tức nghiêng người đang chắn ngay cửa qua một bên: “Anh gần đây dính vào thứ gì không sạch sẽ à?”
Tư Đồ bước vào nhà, cửa vừa đóng lại hắn đã cảm thấy thân nhiệt cả người nóng hẳn lên.
Sáng sớm, cửa sổ trong phòng cùng cửa ra vào đều khép kín mít, điều hòa lại chỉnh nhiệt độ cao nhất, trong này trông chẳng khác phòng tắm hơi là mấy.
Bất quá Ân Thịnh cũng không có cảm thấy nóng, trên người còn khoác cả áo ngủ, y bình thản xoay người đi rửa mặt, thuận tay vò lại mái tóc rối.
“Tôi làm sao mà biết?”
Tư Đồ đối với câu hỏi của Ân Thịnh thập phần khó hiểu, hắn cởi giầy thay dép rồi đi thẳng vào trong, con mèo Ba Tư màu trắng từ cầu thang nhảy xuống, chạy tới bên chân hắn cọ tới cọ lui.
Cái đuôi lớn dựng thẳng tắp, hai chân sau ngồi xuống, hai mặt hơi nheo lại, kêu một tiếng nghe rất bùi tai: “Meo.”
Tư Đồ khom người bế Ngân lên, lấy tay xoa xoa cái bụng của nó.
“Vừa rồi...Phía sau tôi có cái gì sao?”
“Không.” Ân Thịnh súc miệng ùng ục, lờ mờ nghe thấy tiếng của y từ nhà vệ sinh vọng ra: “Chỉ là Trương Linh thôi.”
Tư Đồ: “...”
Đừng có giống như là đang nhắc tới hàng xóm thân quen có được không vậy trời!!!
Tư Đồ thở dài, bản thân ôm Ngân đi về phía sofa ngồi xuống, thuận tay cầm đại một quyển tạp chí lên lật bừa vài trang.
“Hôm này cậu không có dự định gì à?” Hắn giả vờ như tình cờ hỏi, ánh mắt lại len lén xuyên qua tờ tạp chí nhìn về phía nam nhân vừa từ nhà vệ sinh bước ra.
Ân Thịnh mở của tủ lạnh lấy ra một hộp sữa rồi mở nắp, Ngân thấy vậy liền từ ghế sofa nhảy tới, y trước tiên là rót cho mình một ly đầy, phần còn lại đổ vào bát ăn của Ngân đặt trong góc tường.
“Không có dự định gì cả.” Ân Thịnh nhấp một hớp sữa rồi lại từ trong tủ lạnh lấy ra một phần sandwich được bao ở ngoài bằng màng bọc thực phẩm.
“Vậy tối này tôi qua đây với cậu được không?” Tư Đồ cố gắng khắc chế vẻ mặt của mình, trưng ra một nét mặt hết sức tự nhiên, còn ra sức đè xuống nỗi niềm tha thiết mong chờ trong đáy mắt.
Ân Thịnh chậm rãi nhìn hắn một cái, không hé răng nói một lời nào, y ngồi xuống bàn ăn bên cạnh, tao nhã ăn xong buổi sáng, sau đó đem màng bọc thực phẩm bỏ vào thùng rác rồi lại bưng chén bát đi vào bếp, thả chén bát vào bồn rửa rồi mở nước, đoạn xoay người tựa vào thành bếp.
“Anh...”
“Nếu cậu cảm thấy lời đề nghị của tôi có chút bất ổn thì tôi sẽ kêu cả Hồ Diệp cùng Tiểu Nhị tới luôn.”-Tư Đồ như sợ y sẽ từ chối nên vội vàng nói.
Ân Thịnh lại trầm mặc một chút, biểu tình lạnh nhạt không nhìn ra được y là đang nghĩ cái gì.
“Được rồi.”
Một lúc lâu sau, Ân Thịnh mới gật đầu: “Đừng để họ mang rượu tới đây, tôi rất ghét mùi rượu.”
“Được.” Tư Đồ nhanh chóng gật đầu, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng trút được xuống đất, lúc này hắn mới phát hiện, bản thân hắn lại khẩn trương tới mức cả lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng mà vẫn chưa tới phần khiến hắn chịu đả kích trầm trọng nhất, bởi vì ngày sau đó Ân Thịnh nói như thế này───
“Vốn muốn kêu anh tối này tới đây nhớ mang nhiều thức ăn một chút, giờ anh nói muốn rủ cả hai người họ tới, vậy thì rác rưởi anh dọn.”
Tư Đồ: “...”
Hàm ý là...Hắn vốn có thể cùng y có thế giới riêng của hai người!
Tư Đồ Bách mày thật là ngu xuẩn quá đi!!!
Tư Đồ cảm thấy được trừ bỏ đêm 30 Tết ra thì vận số cả năm tới của hắn sẽ cực kì đen đủi tới mức không gì diễn tả được, sau khi rời khỏi nhà Ân Thịnh rồi mãi cho đến tận cảnh cục, mặt vẫn thối như thể ai thiếu tiền hắn mà không chịu trả, hơn nữa lúc nhìn thấy bản mặt đáng ghét của Hồ Diệp cùng Vương Tiểu Nhị thì cái cảm giác bị thiếu tiền lại càng thêm nặng nề, chẳng những vậy số tiền còn trực tiếp tăng đến năm trăm vạn chứ chẳng ít.
Hồ Diệp căn bản là định mở miệng chào hỏi Tư Đồ, vừa thấy hắn như vậy anh liền cứng rắn đem lời nói đã đến khóe miệng nuốt vào trong.
Chỉ có Tiểu Nhị là không biết cách nhìn sắc mặt người ta để lựa lời mà nói, cứ vậy cười ha hả tiến tới trêu Tư Đồ: “Sếp, sắc mặt của anh rất là không tốt a, là do Ân tiên sinh không cho anh bước vào phòng ngủ của anh ấy nên mặt anh mới ra như vậy sao? Ha ha ha ha...”
Tư Đồ: “...”
Hồ Diệp: “...”
Mọi người ở đại sảnh của cảnh cục hầu như đều nghe thấy tiếng cười lanh lảnh như mắc bệnh thần kinh của Vương Tiểu Nhị, Tư Đồ thiếu chút nữa là đã một tay trực tiếp đem nam nhân trước mặt này ném ra ngoài cửa cảnh cục rồi, bất quá cuối cùng hắn cũng thành công nhịn được, ánh mắt trừng to nhìn Tiểu Nhị một lúc rồi lách qua người cậu đi mất.
“Sếp bị làm sao vậy?” Tiểu Nhị cuối cùng cũng ngưng cười, nghiêng đầu khó hiểu.
“Từng có lúc...” Hồ Diệp lãnh đạm nhìn Vương Tiểu Nhị, lời nói ra vô cùng thấm thía: “Từng có lúc con người của cậu vô cùng đơn thuần đến mức khả ái, hiện tại như thế nào lại biến trở thành như thế này...”
“Đã nói cậu đừng có suốt ngày tụ tập cùng đám người bên phòng cố vấn tâm lý tội phạm mà cậu vẫn không chịu nghe lời.” Nói xong lắc đầu, chắp tay sau đít đi theo Tư Đồ.
Tiểu Nhị đứng tại chỗ ngây người, đến cả nửa ngày sau mới đột nhiên tỉnh ngộ: “Đội phó! Anh nói vậy là kỳ thị ban ngành đó a!”
Hồ Diệp nghe thấy thiếu chút nữa là lảo đảo té ngã, anh thật vất vả ổn định tinh thần, đưa tay kéo kéo vạt áo, trong lòng thập phần bực bội: Mình như vậy là kỳ thị ban ngành sao? Với năng lực hiểu biết này của Tiểu Nhị...Rốt cục lúc trước là như thế nào mà thi đậu vào trường cảnh sát?
Đáng ngờ hơn chính là...Cậu ta lại có thể tốt nghiệp ra trường...
Cả hai theo chân Tư Đồ đi vào phòng làm việc, Tư Đồ tiến tới ghế dựa ngồi xuống, thở dài một hơi, điều chỉnh tinh thần lại một chút rồi nhìn hai người trước mặt: “Tối nay, mỗi người tự đem thức ăn lên nhà Ân Thịnh để đón giao thừa.”
“A...Không được phép mang rượu theo.”
Hồ Diệp nháy mắt liền hiểu được nguyên nhân vì sao mới sáng sớm trên người cấp trên của anh lại nồng nặc oán khí đến vậy rồi.
Anh suy nghĩ một lúc rồi bày ra một nụ cười thật tươi: “Tối nay tôi có việc, chắc là không đi được...”
Ánh mắt Tư Đồ lóe lên một tia vui mừng, biểu tình trên mặt dịu lại hẳn, ngửa mặt cười tủm tỉm: “Vậy sao, vậy tôi đây cũng không miễn cưỡng cậu...”
“Thế thì tốt quá tốt quá!” (Lời tào lao của Editor: Câu này là của Hồ Diệp, bản gốc: “Hảo a hảo a!”, ngụ ý muốn cảm ơn Tư Đồ vì đã không ép buộc anh ấy phải đến nhà Ân Thịnh, tất nhiên Hồ Diệp chỉ là giả vờ cho Tư Đồ vui thôi:v:v)
Tiểu Nhị lại đột nhiên chen vào, chớp mắt nhìn Tư Đồ: “Tôi mang đặc sản ở quê qua luôn có được không? Ân tiên sinh chắc chắn sẽ rất thích, là do người nhà tôi gửi bưu điện lên đây đó...”
“Tiểu Nhị.” Hồ Diệp nhìn thấy trán của Tư Đồ nổi cả gân xanh nên lập tức chặn họng cậu lại: “Cậu xác định là muốn đi thật sao? Sau khi đếm ngược đón giao thừa xong cậu phải tự mình về nhà, vào giờ đó trên đường một bóng người cũng không có, cả taxi cũng tìm không thấy a.”
Tư Đồ ảm đạm phụ họa: “Trương Linh cô ta vẫn còn lẩn quẩn ở tầng năm, nói không chừng khi cậu đi thang máy ra về, thang máy chạy được nửa chừng lại đột nhiên dừng...”
“Khoan!”
Khóe miệng Tiểu Nhị run rẩy, vừa lắc đầu vừa liên tục xua tay: “Tôi tôi tôi tôi tôi, hay là tôi không đi nữa đâu!”
“Ah.” Tâm tình Tư Đồ lúc này tốt vô cùng, gương mặt tười cười nói: “Đặc sản ở quê cậu lát nữa tan sở tôi chở cậu về nhà lấy.”
Tiểu Nhị: “...”
Bởi vì vừa mới giải quyết xong vụ án của nhà họ Mao cũng chính là cửa ải cuối cùng trong năm, vậy nên tiếng chuông điện thoại trong phòng điều tra hình sự cũng vì vậy mà ngừng hẳn.
Tư Đồ ngồi một hồi liền ngồi không yên, cái mông ở trên ghế cứ nhích tới nhích lui giống như ở dưới đệm lót có đặt kim châm vậy.
Cứ một lúc hắn lại giơ tay lên nhìn đồng hồ, hết nhìn đồng hồ đeo tay rồi lại lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ trong điện thoại, thế vẫn chưa đủ chốc lát lại còn ngước lên nhìn cả đồng hồ treo tường.
Tóm lại đội trưởng Tư Đồ của chúng ta từ trước đến giờ vẫn chưa bao giờ mong thời gian trôi qua nhanh một chút như ngày hôm nay, hắn cảm thấy mỗi một giây trôi qua cơ hồ thật khó khăn, thật chậm chạp.
Có lẽ là do nhịp đậm con tim của hắn lúc này quá mạnh mẽ, mạnh đến mức cả trời cao cũng có thể nghe thấy được, vì để giảm bớt sự phấn khích quá độ này của bản thân, Tư Đồ quyết định lại một lần nữa cầm tờ báo trước mặt lên đọc sau ba mươi sáu lần cầm lên bỏ xuống chỉ để nhìn đồng hồ lúc nãy, nhưng vừa cầm lên thì cửa phòng làm việc của hắn bỗng mở ra.
Đi vào là một người mặc thường phục, bên ngoài khoác áo khoác da, trên ngực áo đính huy hiệu của cảnh cục cùng thẻ cảnh sát viên, anh ta đóng cửa lại rồi nhanh chân đi tới trước bàn làm việc của Tư Đồ, hai tay chống lên bàn, ánh mặt tập trung nhìn thẳng vào mặt Tư Đồ.
“Có vụ án đặc biệt, chỉ có thể giao cho cậu xử lý!”
Nam nhân mở miệng nói, thanh âm trong sáng rất có sức hút, sắc mặt của anh ta vô cùng mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt hằn lên rõ rệt, rõ ràng là do thiếu ngủ quá nhiều.
“Tôi thực sự chịu không nỗi nữa!” Nam nhân thu tay đang chống trên bàn về rồi ra sức vò đầu: “Vừa rồi tôi mới xin phép cấp trên, bọn họ nói vụ án này chính thức chuyển giao lại cho cậu lo liệu.”
Tư Đồ gấp tờ báo trên tay lại đặt lên bàn làm việc: “Vụ án gì? Rất nghiêm trọng sao?”
“Rất! Nghiêm! Trọng!” Nam nhân nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng một, đoạn lại nói: “Có còn nhớ mấy ngày trước tôi từng nhắc với cậu về án khiếu nại không?”
Tư Đồ gật đầu, lập tức nhíu mày: “Có người chết?”
Nói đến án khiếu nại, đúng là mấy ngày trước khi Tư Đồ quay về cảnh cục vừa vặn gặp được cả đội phòng chống tệ nạn xã hội cùng người chỉ huy tức đội trưởng Hoàng thì nghe được chuyện này. Mà đội trưởng Hoàng đây ở cảnh cục được mọi người đặt cho cái biệt danh “Hoàng Hạ Huệ” cũng là có lý do cả, một người suốt ngày cứ làm việc trong môi trường toàn là gái mại dâm (Đi hốt ổ đó, đừng hiểu lầm.) vậy mà sau bao nhiêu năm làm việc vẫn như cũ một thân tràn đầy chính khí, mấy cô gái ăn mặc hở hang đó có cho tiền bảo anh ta nhìn cũng đừng hòng, anh ta chính là một mực chấp pháp, kiên quyết đem luật pháp để lên đầu.
Đội trường Hoàng lắc đầu: “Không có chết người, nhưng mà vụ án này rất kỳ quái, cứ tiếp tục như vậy hoài thì chẳng những đội của chúng tôi mà đến cả người dân cũng sẽ chịu không nỗi nữa, đã vậy còn có thể làm ảnh hưởng đến thanh danh của cảnh cục.”
Tư Đồ nhớ Hoàng Hạ Huệ đã từng nói rằng mỗi lần nhận được điện thoại khiếu nại xong đi đến nơi thì lại không bắt được người, hắn nhớ tới đây cũng không khỏi cảm thấy chuyện này thập phần kỳ quái.
“Cấp trên nói như thế nào?”
“Cấp trên nói giao lại cho cậu.” Đội trưởng Hoàng mệtmỏi nói, chuyện này đã khiến anh ta lao tâm cùng lao lực không ít: “Mấy người các cậu không phải là có Ân tiên sinh sao? Bọn họ bảo để Ân tiên sinh đi đến đó xem qua trước rồi hẵng tính tiếp.”