Thiên Triều Quỷ Sư

Chương 28: Chương 28




Cả nhà của Tư Đồ quả thật đúng nghĩa là một đại gia đình.

Ân Thịnh vừa đặt chân qua cửa, liền được tiền hô hậu ủng một trận khiến bản thân có chút luống cuống, Tư Đồ ở bên cạnh nhìn thấy bậc thầy Ân Thịnh đây thường ngày đều là nắm giữ mọi chuyện một cách dễ dàng trong lòng bàn tay thế nhưng bây giờ lại để lộ ra vẻ mặt bối rối thế này, làm hắn cảm thấy tâm trạng thập phần tốt, khóe miệng cũng hoàn hảo cong lên.

Căn nhà rộng hơn một trăm mét vuông, trên bộ ghế sofa lớn ở phòng khách lúc này đầy ấp người.

Tư Đồ giới thiệu từng người một với Ân Thịnh, tất cả mọi người đối Ân Tịnh đều tỏ ra nhiệt tình cùng hiếu kỳ vô cùng.

“Nghe nói năm ngoái con có tới đây một lần.” Dì hai của Tư Đồ-một người phụ nữ bề ngoài trông rất giản dị, mỉm cười ôn hòa nói: “Năm ngoái dì không đến đây cho nên không gặp được con, lúc nào cũng nghe chị cả và mấy dì kia nhắc tới chuyện của con, rốt cục bây giờ đã gặp được người thật bằng da bằng thịt rồi.”

Ân Thịnh gật gật đầu, có hơi không biết phải đáp lời như thế nào, may mắn thay bởi vì chung quanh có rất nhiều người, mà bọn họ thì lại chẳng cho y chút thời gian để nghỉ ngơi, dì hai vừa mới dứt lời đã bị những người khác chen vào đẩy qua một bên.

“Tiểu Thịnh a, còn nhớ dì không? Dì là dì ba của Tư Đồ nè.” Dì ba là một người phụ nữ béo tròn, cười lên đôi mắt nhỏ híp lại thành một đường chỉ mảnh: “Nghe nói con giúp thằng tiểu tử Tư Đồ kia không ít chuyện, thật là làm khó cho con quá, tính khí Tư Đồ không tốt lắm đâu...”

Dì ba còn chưa nói xong lại bị dì Tư đẩy qua một bên: “Em nói chị này, những lời này phải để chị cả nói mới đúng chứ, Tư Đồ là cháu của chị chứ có phải con của chị đâu.”

Dì Tư nói chuyện rất nhanh, mở miệng là muốn nuốt hết lời của người khác, khiến sắc mặt dì ba trở nên khó coi quay qua quở trách: “Cháu thì sao, đều là người một nhà, em còn phân biệt cái gì, tiểu Thịnh người ta đã hết lòng giúp đỡ, nói lời cảm tạ chẵng lẽ lại không đúng sao?”

“Em nói là chị cướp hết lời của chị cả rồi, lát nữa chị cả còn biết nói gì nữa chứ?!”

Dì tư trợn tròn hai mắt, chân mày cũng nhướng lên, người trong nhà vừa thấy hai người này chuẩn bị tranh cãi ầm ĩ liền vội vàng chạy tới tách họ ra.

“Tiểu Thịnh hiếm lắm mới đến đây chơi một chuyến, các người đừng có mà tranh cãi.” Mẹ của Tư Đồ nhíu mày nhìn về phía hai đứa em gái của mình, rồi vừa đi vừa lôi kéo Ân Thịnh, nhấn y ngồi vào bàn ăn: “Dì mới vừa làm một ít điểm tâm, cơm trưa còn phải đợi thêm chút nữa, đừng để bị đói, mau lấp đầy bụng đi.”

“Không cần đâu, cảm ơn dì.” Ân Thịnh nhìn một bàn đầy ấp các món điểm tâm, không khỏi có chút buồn cười: “Trước khi đi con đã ăn điểm tâm rồi.”

“Cũng đúng a, giờ này còn sớm.” Mẹ Tư Đồ miệng nói nhưng mắt thì cứ lướt trên người Ân Thịnh quan sát, Ân Thịnh bị nhìn đến mức sống lưng lạnh toát, lúc này bà mới mím môi cười một tiếng: “Tiểu tử Tư Đồ tính khí không tốt, gây không ít phiền toái cho con phải không?”

“Không, không có chuyện đó.” Ân Thịnh lắc đầu, mặc dù y cảm thấy được Tư Đồ quả thật là loại người rất hay gây phiền toái cho người khác, bất quá xuất hồ ý liệu*, người này mỗi lần làm cái gì cũng đều có chừng mực.

*xuất hồ ý liệu: thành ngữ TQ, có nghĩa là ngoài dự tính, không ngờ được, chẳng thể ngờ...

“Con đừng nói dối giúp nó.” Mẹ Tư Đồ khoát tay, bộ dạng ngụ ý con trai nhà ta ta đương nhiên hiểu nó rõ nhất: “Nếu gây thêm phiền toái cho con, con cứ gọi điện cho dì, cấp trên của nó không thể nói gì nó, thì con cứ tìm dì, dì giúp con dạy dỗ nó.”

Ân Thịnh quay đầu nhìn Tư Đồ, nam nhân kia đang bị một đám nhóc con vây quanh, không biết đang nói chuyện gì mà gương mặt miệng cười không ngớt. Trong lòng Ân Thịnh khẽ động, tuy loại tình huống này đối với y thập phần xa lạ, nhưng chính bản thân y cũng không cảm thấy bài xích.

“Vâng.”-Y ngoan ngoãn mỉm cười đáp.

Mẹ của Tư Đồ cao hứng vô cùng, bà giơ tay hướng về phía một đám đại nam nhân đứng ở đằng xa vẫy vẫy: “Cha nó à! Qua đây qua đây, tiểu Thịnh hiếm khi đến chơi, tốt xấu gì cũng phải đến chào một tiếng chứ!”

Cả đám nam nhân đều xoay người lại nhìn, cha của Tư Đồ dập tắt tàn thuốc, dẫn đầu đi tới.

“Cả đám phụ nữ các người bu ở trong này, tôi có muốn chào hỏi cũng không được a.”

Nam nhân hừ một tiếng rồi đặt người lên chiếc ghế đối diện, giương mắt nhìn Ân Thịnh.

Cặp mặt kia so với mắt của Tư Đồ thật sự rất giống nhau, sắc bén trầm ổn, lại mang theo một ít tàn bạo cùng thập phần bá đạo.

Chẳng qua là trên người Tư Đồ Bách phảng phất có chút tà khí, nhất là khi vừa ngậm thuốc lá vừa nói chuyện cùng người khác, trông hắn rất giống thủ lĩnh băng đảng xã hội đen, nhưng cha của Tư Đồ thì nửa phần tà khí trên người cũng chẳng có, ông chỉ đơn thuần là một người chín chắn trưởng thành mà thôi.

Thoạt nhìn trông ông chẳng giống một người nông dân chất phác bình thường chút nào.

“Tiểu tử kia nhờ có cậu chiếu cố.” Cha Tư Đồ vừa lên tiếng đã nói ra những lời nghiêm túc vô cùng: “Cả nhà chúng tôi đều mang ơn cậu, nhất là trước kia...Nếu như không có lời nói đó của cậu, sợ là hôm nay chúng tôi đã không thể ăn được bữa cơm đoàn viên rồi.”

“Nhà Tư Đồ chính là nhà của con, cứ thoái mái tự nhiên, đừng gò bó quá, tôi nghe thằng Bách nói cậu không có người thân, vậy sau này thường xuyên đến đây chơi, dịp lễ Tết thì cùng Tư Đồ trở về.”

Cha của Tư Đồ chỉ là tùy ý nói ra vài câu, nhưng vào tai của Ân Thịnh lại trở thành một loại hương vị khác, đó không phải là lời nói dành cho một vị khách đến chơi nhà, đồng thời cũng không phải là một lời nói khách sáo bình thường, câu nói đó là xuất phát tự tận đáy lòng, mà ý tứ nghĩa là ông vốn đã xem Ân Thịnh như một thành viên trong gia đình rồi. Ân Thịnh trong chốc lát sợ run, không biết phải trả lời như thế nào cho phải đạo.

Cha Tư Đồ cũng không đợi Ân Thịnh trả lời, ông rất nhanh liền dời đề tài.

“Bàn cơm chủ yếu là mấy món dân dã, dì của Tư Đồ mỗi món làm một ít, chỉ sợ không hợp khẩu vị của cậu, thích cái gì cứ việc nói, để chúng tôi biết lần sau còn chuẩn bị.”

Dứt lời ông đứng dậy, đưa tay xoa nhẹ mái đầu Ân Thịnh giống như đối với con trai ruột.

Lỗ tai Ân Thịnh đỏ bừng lên, xấu hổ gật đầu, Tư Đồ ở đằng xa nhìn thấy cảnh tưởng đó liền đi tới, trên tay còn bế theo một đứa nhóc con.

“Cha, cha đã nói gì vậy? Ân Thịnh ngại muốn chết rồi kìa.”

“Tôi nói cái gì ai cần cậu lo? Miễn không phải là chuyện xấu là được rồi.” Cha Tư Đồ nói chuyện với con ruột mình sắc mặt lại thay đổi trở nên dữ tợn vô cùng, hai mắt trừng lớn, ông nhấc chân muốn đá người, cũng may Tư Đồ kịp thời tránh được.

“Khách là do con mang về, thế thì làm sao mà con có thể không lo chứ.” Tư Đồ Bách ha ha cười, một bên ôm chặt nhóc con một bên tìm đường trốn đòn cước của phụ thân, cả hai cứ vậy đảo quanh bàn ăn.

Ân Thịnh nhìn một hồi, đột nhiên phát hiện cách đá chân của cha Tư Đồ thập phần đặc biệt, không giống với hành động đuổi đánh bình thường...Ngược lại như là đang dò xét con mồi trước rồi mới ra đòn.

“Con làm cảnh sát chung với thằng con dì, hẳn là cũng biết đúng không?” Mẹ Tư Đồ nhìn ra được y có điều khó hiểu, cười nói: “Cha thằng Tư Đồ hồi còn trẻ là bộ đội đặc chủng.”

Ân Thịnh chợt tỉnh ngộ, chẳng trách sao luôn cảm thấy có một loại khí thế mạnh mẽ toát lên từ người ông...

“Chúng ta là quen nhau qua một buổi xem mắt.” Mẹ Tư Đồ không chút dè chừng nói: “Ông ấy sau khi xuất ngũ muốn làm ăn buôn bán nhỏ, tiền trợ cấp của bộ đội mặc dù không ít nhưng con người của ổng tương đối cẩn thẩn, không bao giờ tính tới việc tiêu xài phung phí, vừa vặn gặp được ba chị em bọn dì tung hoành thiên hạ...”

Nói đến tung hoành thiên hạ, mẹ của Tư Đồ tựa hồ còn hoài niệm những ngày xưa cũ hừng hực tuổi trẻ...

“Sau đó thì cả hai đến với nhau.” Mẹ Tư Đồ giơ tay vén lọn tóc mai vừa bung ra, bỗng bà mở miệng hỏi: “Tuổi của Tư Đồ cũng không còn nhỏ, bằng tuổi này năm xưa cha của nó đã kết hôn cùng dì được một năm hơn rồi đấy...”

“Cả hai là đồng sự với nhau, vậy con có biết Tư Đồ thích kiểu con gái như thế nào không?”

Nghe thấy câu hỏi này Ân Thịnh bi thương vô cùng, y khẽ “Ách” một tiếng, trong đầu chỉ toàn hình ảnh Tư Đồ đè y ra mãnh liệt hôn, với cả tình cảnh lúc hai người cùng đón giao thừa trên sân thượng.

Câu hỏi này phải trả lời thế nào đây?

Chân mày Ân Thịnh chau lại, lúc này Tư Đồ từ đâu nhào tới: “Mẹ, đừng hỏi bừa, chuyện của con con tự biết.”

“Mày biết cái rắm ấy.”Dì ba cùng dì tư bên cạnh cũng xen vào: “Từ năm ngoái tới năm nay cứ nói “con biết con biết”, mày biết vậy thì sao chẳng thấy thành quả đâu?”

“Thế nên em mới nói, tốt nhất vẫn là chúng ta tự ra tay mai mối a!” Dì tư bất mãn lên tiếng: “Nếu như năm ngoái để nó đi xem mắt con gái của ông chủ Vương nhà ở đầu ngõ, nói không chừng là đã thành đôi thành cặp rồi.”

“Ông chủ Vương gì nữa trời?” Sắc mặt Tư Đồ trông như bị táo bón lâu ngày: “Ông ta chuyên buôn bán các loại dao phải không? Lỡ như con gái của ông ta không thích con lại về nhà phàn nàn với cha của cô ta, đến lúc đó chẳng phải con sẽ bị chém chết...”

“Tao phi!”Dì ba của Tư Đồ sẵn tay hạ một đòn vào sau gáy hắn: “Toàn nói bậy nói bạ, mặc dù ông chủ Vương bán dao, nhưng con gái của ông ta là thuộc tầng lớp tri thức làm việc ở thành phố A đàng hoàng a, còn nói được cả ba thứ tiếng luôn đấy.”

“Hơn nữa mặt mũi nhìn cũng không tệ.” Dì hai đi tới đệm thêm một câu: “Dì có thấy mặt rồi, con bé về đón Tết từ mấy ngày trước, người ta khá là hiếu thuận, mua cả đống đủ thứ lễ vật về cho cha.”

Cơ mặt Tư Đồ co giật, hắn đặt đứa nhỏ trong lòng xuống đất rồi cầm tay Ân Thịnh: “Đi, tôi dẫn cậu đi dạo một chút.”

Cha của Tư Đồ châm một điếu thuốc, nói vọng theo phía sau hắn: “Cậu nhanh mà đến làm quen với con gái của ông chủ Vương đi! Vừa hay, dẫn Ân Thịnh đi luôn, nói không chừng còn có thể giúp cậu xem xét đối tượng kỹ càng một chút.”

“Xem xét con khỉ mốc...” Tư Đồ kéo tay Ân Thịnh chạy nhanh ra khỏi cửa, một đám nhóc con bám theo.

“Ân tiên sinh, Ân tiên sinh.” Đứa lớn nhất bọn chừng khoảng 12 tuổi, ở phía sau gọi với theo: “Chuyện năm ngoái anh nói với em đã thành sự thật rồi!”

Ân Thịnh ngoảnh đầu lại liền thấy một thằng nhóc con, mà bên cạnh nó còn có cả mấy đứa nhóc lóc chóc bảy tám tuổi đứng giương mắt nhìn y.

Y quay sang dùng ánh mắt thập phần khó hiểu nhìn Tư Đồ.

“Đây là con lớn của dì ba, đó là con út, cột tóc đuôi ngựa bên cạnh là con gái của dì tư, còn hai đứa nít ranh kia là cặp long phụng của dì hai.”

“Lần trước cậu có nói với con lớn của dì ba rằng năm nay nó sẽ thi đậu sơ trung (THCS), kết quả vừa thông báo mấy ngày trước, quả nhiên là đậu.”

Ân Thịnh buồn cười: “Tôi nói đậu liền có thể đậu thật sao? Như thế nào tôi lại không biết bản thân mình thần kỳ đến vậy?”

“Sao mà tôi biết được?” Tư Đồ phì cười, khoác vai Ân Thịnh: “Cậu lúc ấy còn thề thốt quả quyết lắm cơ.”

“Có chuyện đó thật sao?” Ân Thịnh tò mò vô cùng, y nhìn về phía thằng nhóc, ngắm nghía một chút, biểu cảm trên mặt dần giãn ra.

“Nhóc lại đây để anh nhìn kỹ hơn nào.” Ân Thịnh vốn đang đứng bỗng ngồi xổm xuống, vươn tay kéo đứa nhỏ đến sát trước mặt.

“Ah.” Ân Thịnh bật cười, vỗ vỗ lên má của nó: “Hiện tại anh có thể nói thế này, ba năm sau nếu nhóc muốn thi đậu cao trung (THPT) cũng tuyệt đối không thành vấn đề.”

“Thật ạ?!”

Thằng nhóc mừng rỡ nhảy cẫng lên la hét om sòm, lúc sau đột nhiên lại hỏi: “Vậy khi lớn lên em có được làm cảnh sát giống anh Tư Đồ như ước muốn không?”

“Chuyện này thì hơi khó...” Ân Thịnh ngẫm nghĩ: “Nhưng miễn là nhóc không ngừng cố gắng, thì có thể sẽ được!”

“Tuyệt quá đi!”

Thằng nhóc ha ha cười, nhanh như chớp nắm tay mấy đứa em chạy vào nhà, vội vàng đem “Chuyện tương lai” của mình chia sẻ cho mọi người biết.

Tư Đồ kinh ngạc: “Làm sao cậu biết trước được?”

“Nhóc con đó thành tích học tập từ nhỏ đã rất tốt đúng không?”-Ân Thịnh ngiêng mắt liếc nhìn hắn.

“Đúng.”Tư Đồ gật đầu: “Thầy giáo ở trường cũng nói thằng bé có khả năng tiếp thu bài học cao hơn so với những đứa trẻ đồng lứa khác.”

“Ừm, dòng họ nhà anh trước kia hẳn là đã làm không ít chuyện tốt.” Ân Thịnh nói: “Con cháu đã được định trước sẽ liên tục thăng tiến trên con đường sự nghiệp, nhóc con kia là người có mệnh sao Văn Khúc, học chữ đối với nó không thành vấn đề, bất quá nếu muốn học võ để làm cảnh sát...Có thể trong quá trình đó sẽ gặp chút khó khăn.”

“Quả thật là vậy.” Tư Đồ lại gật đầu: “Thành tích môn thể dục khá là bình thường.”

Ân Thịnh “Ừm” một tiếng: “Nhưng nếu không ngừng nỗ lực thì không gì là không thể.”

Tư Đồ nhìn y, đoạn cúi người sát xuống hỏi: “Thế nào? Có phải là càng lúc càng thích nơi này rồi hay không?”

Ân Thịnh sửng sờ, hơi mất tự nhiên lên tiếng: “Anh dựa vào đâu mà nói vậy?”

Tư Đồ cười hắc hắc: “Có dựa vào gì đâu, tôi...”

Lời còn chưa dứt, bỗng một thanh âm rất lớn vang lên từ con ngõ trước mặt.

“Mài kéo mài dao đây! Mài...Ái chà! Đó chẳng phải là Tư Đồ Bách hay sao?”

Lời tác giả: Tết đến về thăm nhà tất sẽ bị tra tấn bởi một vấn đề duy nhất─── là xem mắt a! XDDDD Đội trưởng Tư Đồ anh có muốn trốn cũng không thoát đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.