Thiên Triều Quỷ Sư

Chương 31: Chương 31




Ân Thịnh ở phòng kế bên vừa thư thả hưởng điều hòa, uống cà phê vừa trông nom Nghiêm Lục. Y ngồi trên ghế sofa quan sát đứa nhỏ trước mặt, Nghiêm Lục dáng dấp tương đối giống mẹ, tuy đường nét trên mặt có chút mờ nhạt, nhưng vẫn chưa tới tuổi trưởng thành nên đa số những đặc điểm nổi trội của gương mặt còn chưa hiện lên rõ rệt, thoạt nhìn có điểm hơi giống bé gái, mái tóc đen ngắn phảng phất một ít tinh nghịch cùng năng động, nó bất an động đậy đôi chân, ánh mắt vô hồn dừng lại ở một góc bàn làm việc.

“Các anh...Tìm được mẹ rồi sao?” Nghiêm Lục vẫn không ngẩng đầu, cầm cốc nước trong tay nhẹ nhàng hỏi

Trong căn phòng làm việc yên tĩnh chỉ nghe được giọng nói nghẹn ngào có chút khản đặc của thằng bé, ngón tay Ân Thịnh khẽ sờ lên lư hương nhỏ ở thắt lưng, thản nhiên nói: “Vẫn chưa.”

“Vậy sao lại gọi cha đến.” Thằng bé khó hiểu: “Các anh khi nào thì mới tìm được mẹ?”

“Hiện tại bọn anh phát hiện một ít manh mối.” Ân Thịnh châm chước từ ngữ nói: “Phá án thì phải cần đến manh mối, bọn anh chỉ mới tìm thấy một phần nhỏ dấu vết, muốn liên kết đầy đủ sự kiện lại thật hoàn chỉnh còn cần tới sự hỗ trợ của hai người.”

“Các anh muốn hỏi điều gì?” Thằng bé ngẩng đầu lên, buông cốc nước xuống bàn, rất nghiêm túc nhìn chằm chằm Ân Thịnh: “Em có thể giúp được sao?”

“Đương nhiên.” Ân Thịnh cười cười, đổi tay cầm tách ca phê: “Em còn nhớ rõ ngày gia đình em đến báo án chứ?”

“Nhớ rõ.” Thằng bé gật đầu: “Ngày 3 tháng 12...Em buổi tối về đến nhà liền bắt đầu vào phòng làm bài tập, 12 giờ em rời khỏi bàn đi vệ sinh, lúc đi ngang qua phòng khách thì nghe được cuộc nói chuyện điện thoại giữa cha và dì.”

“Ngữ khí của cha có chút sốt ruột...Cha hỏi dì nãy giờ có liên lạc với mẹ không, cha nói cha gọi đến công ty của mẹ nhưng người trực ban bảo mẹ đã sớm tan sở rồi.”

“Em nghe đến đó thì không đi vệ sinh nữa mà dừng lại, đứng sau sofa nhìn cha gọi điện cho từng người thân quen hỏi chuyện, mãi cho đến 12 giờ rưỡi, cha mặc áo khoác vào nói cho em biết cha muốn đi đến cảnh cục.”

“Em có đi theo không?” Ân Thịnh ôn nhu hỏi, lo ngại sẽ làm tâm trạng của nó càng thêm kích động, hốc mắt thằng bé lúc này đỏ bừng, hai bàn tay nắm chặt, cổ họng không ngừng di chuyển lên xuống, giống như đang cực lực khống chế toàn bộ cảm xúc.

“Em có đi theo, lúc đến nơi chỉ gặp được cảnh sát trực ban...Bọn họ nói thời gian mất tích chưa qua 24 tiếng đồng hồ thì không thể lập án mất tích. Cha lúc ấy rất tức giận, còn nói rõ ràng mẹ đã xảy ra chuyện, đợi tới lúc có thể lập án thì đã quá muộn rồi, sau đó em cùng với cha đến đoạn đường thường ngày mẹ đi từ chỗ làm về nhà tìm suốt cả một đêm...Ngày hôm sau em cũng không có đến trường.”

Ân Thịnh gật đầu, quả thật trên hồ sơ có ghi rõ vụ án mất tích của Lục Phượng được thụ lí vào ngày 4 tháng 12, thông tin về cô ta bắt đầu được phân phát khắp những đồn cảnh sát khác để tiện cho việc tìm kiếm, nhưng càng tìm lại càng chẳng thấy kết quả đâu, người phụ nữ này giống như bị bốc hơi vậy, tan biến trong không khí, không sót lại chút dấu vết gì.

“Ông ngoại và bà ngoại cũng đến đây, có cả dì dượng cùng những người thân trong gia đình cũng đến giúp đỡ tìm kiếm, cha còn đến chỗ làm của mẹ hỏi rất nhiều lần...” Gương mặt thằng bé có chút mờ mịt, rõ ràng là đến bây giờ vẫn chưa tin được chuyện mẹ nó bỗng dưng mất tích là sự thật.

“Khi nào thì em đi học trở lại?” Ân Thịnh chuyển hướng đề tài, y biết để một đứa nhỏ chỉ mới 12 tuổi phải nhớ lại những chuyện như vậy thì có phần hơi miễn cưỡng, ở độ tuổi này của thằng bé rất khó để che giấu cảm xúc thật của mình, nhưng đả kích mất đi người mẹ khiến nó chỉ sau một đêm liền trở nên trưởng thành không ít.

“Một tuần sau khi sự việc xảy ra.” Nghiêm Lục khịt mũi một cái, bưng cốc nước của mình lên: “Bà ngoại bảo em không thể cứ ngồi đợi mãi ở nhà được, em cần phải đến trường. Bà ngoại không muốn em phải suy nghĩ nhiều, còn nói chuyện trong nhà sẽ có người lớn bọn họ nghĩ biện pháp giải quyết.”

Ân Thịnh trong lòng thở dài, bọn họ là nghĩ được biện pháp gì đây? Đó bất quá chỉ là cách nói trì hoãn của người lớn, dùng để lừa dối người khác đồng thời là tự lừa dối bản thân mình, giống như nói “Chờ một chút, chờ một chút” vậy, thời gian thì đúng là có thể kéo dài thêm một chút đấy, nhưng trên thực tế, bất luận là ai cũng không thể giúp được, cũng sẽ không có biện pháp để giải quyết.

“Đến trường học có ổn không? Có gì khó khăn không?”

“Rất khó tiếp thu bài giảng...” Đối với người xa lạ, Nghiêm Lục ngược lại rất dễ dàng nói ra lời trong lòng: “Luôn thất thần, sẽ nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia mình làm với mẹ, rất nhiều chuyện khiến bản thân cảm thấy hối hận...”

Giọng nói của Nghiêm Lục nghẹn lại, nước mắt mãnh mẽ dâng trào nơi khóe mắt, nó cúi đầu, đem mặt vùi vào trong cánh tay, ra sức chùi nước mắt.

“Em nên nghe lời mới phải...Không được cãi...Không được cãi lời mẹ chơi chung với đám bạn xấu...”

Ân Thịnh có chút tiếc thương, y đứng dậy tiến đến gần thằng bé, rồi lại không biết phải an ủi thế nào cho tốt.

Y không có thói quen tiếp xúc cùng người khác, vào những lúc như thế này hẳn là nên ôm đối phương một cái đúng không? Cánh tay y vươn ra, chỉ còn cách bả vai thằng bé một chút bỗng dừng lại, rốt cục vẫn là cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Y nỗ lực một chút, sau đó đưa tay đặt lên đầu thằng bé, nhẹ nhàng xoa xoa.

“Khóc đi, nhịn quá cũng không tốt cho sức khỏe.” Ân Thịnh không biết vào thời điểm này nên nói gì cho phải, chẳng lẽ lại kêu hãy nén đau thương*? Tuy rằng y biết mẹ của đứa nhỏ này đã qua đời, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc nói ra sự thật, bởi vì họ chung quy vẫn không có bằng chứng xác thực.

Xin hãy nén đau thương*: Là câu nói dùng để khách đến viếng đám tang nói với gia chủ hoặc không đến dự đám tang thì bạn cũng có thể nói với những ai có người thân vừa mất, nhằm mục đích chia buồn đối với gia đình người quá cố.

Cũng không thể trực tiếp nói thẳng ra anh đã nhìn thấy linh hồn của mẹ em được...

Tay của Ân Thịnh trên tóc thằng bé nhẹ nhàng vuốt ve, y dùng phương thức im lặng không nói gì an ủi đứa nhỏ đã biết hối lỗi này.

Tiếng cửa mở rồi đóng lại ở văn phòng làm việc kế bên, ngay sau đó vang lên tiếng bước chân tiến đến gần, Ân Thịnh ngẩng đầu, liền thấy Tư Đồ đẩy cửa mở ra.

Tư Đồ tránh thân mình qua một chút, để lộ Nghiêm Thành đang đứng ở phía sau, nam nhân hai mắt đỏ bừng, như là vừa mới hung hăng khóc một trận, đầu tóc rối bời, vẻ mặt lúc này vừa mờ mịt lại vừa đờ đẫn.

“Nghiêm tiên sinh...” Tư Đồ đứng ở cửa, quay đầu lại nhìn anh ta: “Anh trước hãy dẫn đứa nhỏ về đi, có tin tức gì chúng tôi sẽ thông báo cho anh.”

Nghiêm Thành chỉ uể oải gật đầu, Nghiêm Lục nâng mặt lên khỏi cánh tay, buông cốc nước xuống bàn, dụi mắt bước về phía cha mình.

“Cha?”

“...Ừm, vậy hôm nay chúng tôi về trước.”

Thanh âm của Nghiêm Thành khản đặc, đưa tay kéo Nghiêm Lục, chậm rãi tiến ra ngoài. Ân Thịnh cùng Tư Đồ đứng ở cửa nhìn bóng dáng cha con bọn họ, trong lòng hai người đều đong đầy nỗi niềm chẳng thể nói nên lời.

“Anh đã nói gì?” Ân Thịnh nghiêng đầu hỏi.

“Nói trước mắt hoài nghi vụ án mất tích của Lục Phượng có liên quan tới án mưu sát, yêu cầu anh ta cung cấp một ít manh mối. Lục Phượng ở chỗ làm có xảy ra tranh chấp cùng ai không, gần đây cô ấy có ý định muốn thăng chức không, quan hệ với ông chủ như thế nào, sổ sách công ty có vấn đề gì không...”

“Anh nghi ngờ người trong công ty cô ấy làm?”

“Hiện tại ai cũng có thể được đưa vào danh sách tình nghi.” Tư Đồ vỗ vỗ bút lục trong tay: “Muốn xem không?”

Ân Thịnh gật đầu đáp lại, cả hai một lần nữa lại trở vào văn phòng của Tư Đồ. Ân Thịnh giành lấy chỗ ngồi chính ở bàn làm việc, ngồi xuống mở bút lục ra đọc thật kỹ

“Dựa theo lời khai của Nghiêm Thành, các mối quan hệ của Lục Phượng đều rất tốt.”

Tư Đồ ngồi ở ghế dựa phía đối diện, vắt chân lên đùi, giơ tay bắt đầu đếm: “Không có kẻ thù, không có đối thủ, môi trường làm việc tương đối thoải mái, công việc được chia đều ra cho ba người kế toán, quan hệ cùng ông chủ bình thường, làm việc tận tâm, có trách nhiệm, tính tình cũng rất vui vẻ.”

Ân Thịnh đang đọc bút lục, nhướng mắt lên nhìn thì thấy Tư Đồ cau mày thả tay xuống: “Một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa.”

“Ngoại trừ chuyện ở công ty thì sao?” Ân Thịnh lật qua trang kế tiếp, nhướng mày: “Chuyện trong nhà anh cũng hỏi luôn chứ?”

“Ừm.” Tư Đồ nhìn trần nhà, chậm rãi nói: “Đối xử với cha chồng và mẹ chồng rất tốt, là con gái út trong gia đình, tương đối được thương yêu, song cũng rất hiểu lễ nghĩa, lễ tết đến đều không quên gửi quà biếu kính cha mẹ hai bên, là người con hiếu thảo.”

“Còn Nghiêm Thành?” Ân Thịnh ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh ta có điểm nào khả nghi không?”

“Về phía anh ta, phải đợi đến ngày mai Tiểu Nhị cùng Hồ Diệp đi làm đầy đủ, bọn tôi sẽ phân công nhau đi điều tra.” Tư Đồ nhún vai: “Đến lúc đó cũng sẽ kiểm tra luôn cả bảo hiểm nhân thọ.”

“Tôi nghĩ người nhà bọn họ tuy rằng tìm kiếm khắp mọi nơi, nhưng chung quy vẫn có một chỗ khẳng định là chưa tìm đến.” Ân Thịnh khép bút lục lại: “Lục Phượng ngày đó là nhất thời nổi hứng, đi đến đầu đường khu phố đèn đỏ đứng chờ Nghiêm Lục, điểm này bọn họ chẳng ai biết cả.”

“Vấn đề nằm ở chỗ đó!” Tư Đồ bỗng bật dậy: “Nếu cô ta ngày đó là nhất thời nổi hứng, vậy rốt cục là kẻ nào mới biết được nơi cô ta muốn đến? Lại có thể làm sao biết đâu là thời điểm thích hợp để xuống tay? Chẳng lẽ kẻ đó vẫn luôn theo dõi Lục Phượng?”

Ân Thịnh cũng sửng sốt: “Đúng rồi a...Nhưng Lục Phượng không nói trước khi chết cô ta có liên lạc với ai cả, chẳng lẽ những người chúng ta hoài nghi đều không phải?”

Ngón tay Tư Đồ khẽ gõ lên mặt bàn, gõ gõ một hồi sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng.

“Nếu những hoài nghi ban đầu của chúng ta đều sai, chỉ sợ rằng lần này là gặp rắc rối thật rồi.”

Ân Thịnh nhíu mày: “Có ý tứ gì?”

Tư Đồ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng Ân Thịnh, gằn từng tiếng một: “Chúng ta buộc phải thêm vào danh sách tình nghi một tên sát thủ liên hoàn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.