Thiên Triều Quỷ Sư

Chương 33: Chương 33




“Ân tiên sinh nghĩ sao mà đùa ác vậy?” Hồ Diệp cùng Tiểu Nhị xuống xe, cách đó không xa là Tư Đồ đang ôm mông nhịn đau với vẻ mặt giận dữ vô cùng.

Ân Thịnh cũng là ngây ra một lúc. Đúng a...Sao y có thể hành động dại dột thiếu suy nghĩ đến vậy nhỉ? Cớ gì lại đột nhiên nghĩ ra cách này để chọc giận Tư Đồ?

Hồ Diệp bắt gặp Ân Thịnh nhíu mày cũng chỉ cười cười không nói gì, quay đầu nhìn về phía nữ nhân đang hì hục mặc áo khoác, anh lấy thẻ căn cước ra giơ lên.

“Đội điều tra hình sự đây, vị này là cố vấn của đội chúng tôi, còn vị này là đội trưởng của chúng tôi.”

Anh một bên giới thiệu Ân Thịnh và Tư Đồ Bách, một bên nói: “Có một số vấn đề chúng tôi muốn hỏi cô.”

“Tôi hỏi qua hết rồi.” Ân Thịnh đội mũ lên, dư quang liếc một cái liền nhìn thấy gương mặt đen như lò than của Tư Đồ, biểu cảm lúc này không được thoải mái cho lắm.

Y thời điểm phát hiện được Tư Đồ tự tiện sửa chuông điện thoại của mình, nhất thời bất mãn cho nên mới cố ý kích hắn, lại không nghĩ rằng thật sự khiến nam nhân nọ nổi giận, hiện tại bản thân còn cảm thấy có phần hơi chột dạ

Từ lúc quen biết Tư Đồ cho đến giờ, chưa bao giờ thấy anh ta tức giận với mình đến như vậy, chính mình cũng thật là...Rốt cục nghĩ gì mà lại...

Ân Thịnh không đầu không đuôi nghĩ suy, cùng lúc đó quay sang nói với Hồ Diệp: “Đang nói đến vào một ngày trước khi Lục Phượng mất tích đã có chuyện xảy ra.”

“Có chuyện gì?”

Hồ Diệp và Tiểu Nhị đồng loạt nhìn về phía nữ nhân kia, Tư Đồ cũng tới gần, phía sau lưng áo khoác còn hằn rõ một dấu giày màu đen to tướng.

“Không phải là chuyện gì quan trọng.” Nữ nhân sau khi nghe thấy chức nghiệp của Hồ Diệp xong liền trở nên căng thẳng, đưa tay vuốt vuốt mái tóc: “Chỉ là mấy tên đàn ông uống say rồi đánh nhau ở gần đây thôi.”

Tư Đồ liếc mắt hoài nghi nhìn cô ta: “Loại sự tình này hẳn là cũng bình thường thôi phải không?”

Ngụ ý của hắn là những chuyện bình thường như vậy ngay từ đầu vốn đĩ đâu đáng để cô ả nói ra.

Nữ nhân cười trừ: “Đúng là chuyện đó rất bình thường...nhưng vì hôm đó đánh nhau rất kịch liệt, ngoại trừ việc này ra cũng không còn gì khác nữa.”

Dứt lời nữ nhân vội vàng muốn xoay người đóng cửa tiệm, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra cô ta rõ ràng là đang che giấu điều gì đó, Tiểu Nhị nhanh chân tiến lên trước ngăn cô ta lại: “Đợi đã, biết chuyện không báo hoặc cố tình bao che cho tội phạm là phạm vào trọng tội, chúng tôi hiện tại có lý do hoài nghi nơi này đã xuất hiện một vụ án giết người...”

“Chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi!” Nữ nhân gần như hét lên: “Tôi làm sao lại có thể đi bao che cho hung thủ giết người cơ chứ?!”

Ân Thịnh cùng Tư Đồ liếc mắt nhìn nhau, trực giác của cả hai đều nói rằng cô gái này rõ ràng có vấn đề, hãy nhìn vào bộ dạng khẩn trương cùng cách nói chuyện không được lưu loát kia đi, giống như cô ta là đang cất giấu một nỗi niềm khó nói...

Rốt cục ở khu phố này đã xảy ra chuyện gì mà không thể để cho người khác biết?

“Này cô.” Tiểu Nhị nhẫn nại nhẹ giọng nói: “Hiện tại chúng tôi muốn bắt có thể là một kẻ rất nguy hiểm, nếu hắn thật sự thường xuất hiện ở vùng này thì tính mạng của chị em các cô e rằng sẽ khó được bảo toàn, nếu cô có biết được chuyện gì...”

“Tôi cái gì cũng không biết.” Sắc mặt nữ nhân thoạt nhiên trở nên khó coi, lại có phần hơi tức giận: “Nhiệm vụ của cảnh sát các người chẳng phải là bảo hộ dân chúng an toàn hay sao? Nếu đến cả bảo hộ cũng làm không được, vậy còn tự xưng là vì dân phục vụ cái gì chứ?”

Nói xong đưa tay đẩy Tiểu Nhị ra, bất chấp gió rét cuồn cuộn, vội vàng ôm bả vai rời khỏi.

Tiểu Nhị đứng ngây người một chỗ, vừa rồi vô cớ bị đẩy một cái thật mạnh, bản thân nhất thời có chút ủy khuất.

“Đội phó...”

Tiểu Nhị mếu máo, mắt to ngấn nước nhìn về phía Hồ Diệp: “Tôi có nói cái gì sai sao?”

“Cậu không nói sai gì cả.” Tư Đồ dập tắt tàn thuốc, lạnh lùng dõi theo bóng lưng của nữ nhân vừa rời khỏi kia: “Cô ta là thẹn quá hóa giận, trong lòng có chuyện ẩn giấu cho nên cảm thấy chúng ta không vừa mắt.”

“Rất rõ ràng cô ta không hề tin tưởng vào cảnh sát.” Ân Thịnh cũng nhận thấy được điều khó hiểu ở nữ nhân đó, y lấy làm lạ: “Là bởi vì nghề nghiệp của cô ấy sao?”

(Editor: Thường những cô nàng làm gái làng chơi thì rất kiêng kị cảnh sát, vậy nên mới không muốn nói.)

“Tôi cảm thấy được còn có hàm ý sâu xa khác nữa.” Tư Đồ trầm ngâm: “Mọi người có để ý thấy cô ta nhấn mạnh từ “bảo hộ” đến hai lần không?”

“Vừa nghe thấy Tiểu Nhị nói tính mạng chị em trong nghề của mình đang bị đe dọa thì cô ta bất ngờ trở nên nóng giận.” Hồ Diệp gật đầu: “Thông thường nếu nghe thấy lời đó, chẳng phải sẽ rất lo lắng hay sao? Hẳn là sẽ hỏi cảnh sát những điều liên quan đến hung thủ, thời gian gây án, rồi thì hung thủ có thường xuyên xuất hiện ở đây không, mà nếu có thì xuất hiện tầm giờ nào, vân vân...”

“Nhưng mà cô ta cái gì cũng đều không hỏi.”

Gương mặt anh tuấn của Tư Đồ nghiêng qua một bên, khóe miệng cong lên nụ cười khẩy: “Xem ra người bị hại ở nơi này không chỉ có mỗi mình Lục Phượng.”

Trên con đường cái lạnh lẽo, cả đám bọn họ chia nhau đi đến những quán trà cùng tiệm làm tóc xung quanh hỏi một lượt.

Đại đa số những người được hỏi lúc đầu trông biểu cảm rất phức tạp, nhưng một khi nghe tới cảnh sát bọn họ đang điều tra án mất tích thì liền trở nên hết sức đề phòng kín tiếng, đều giống nhau lắc đầu nói không biết gì.

“Chuyện này thật kỳ quái.”

Bốn người trở lại vào xe, bật điều hòa lên sưởi ấm, Hồ Diệp mở miệng đầu tiên: “Những người này rốt cục là sợ cái gì?”

“Có lẽ chúng ta nên xét đến trường hợp vụ này là do hắc bang gây ra cũng nên.” Tiểu Nhị sờ sờ cằm nói.

“Hắc bang cho dù có muốn đối phó với cả khu này thì cũng có liên quan gì tới Lục Phượng đâu chứ?” Tư Đồ lắc đầu: “Tôi luôn cảm thấy là chúng ta còn thiếu sót một điểm trọng yếu gì đó...”

“Người sống đã không chịu nói...Thì thôi tốt hơn nên để người chết nói vậy.”

Ân Thịnh đột nhiên âm u cất lời, Tiểu Nhị sợ tới chút nữa là kêu lên thành tiếng: “Cái gì...Cái gì mà để người chết nói a...”

Cậu khẩn trương quan sát xung quanh, như thể vào giây tiếp theo sẽ có một sinh vật quái dị bất thình lình nhào tới áp sát mặt vào cửa kính xe vậy.

Tư Đồ cũng bị câu nói lãnh đạm này của Ân Thịnh khiến sống lưng khẽ run lên: “Cậu có kế hoạch gì?”

“Không có kế hoạch gì cả, chỉ là hỏi đám người sống bọn họ ai cũng không chịu nói...vậy thì đành phải tìm đến những ai nguyện ý nói để mà hỏi thôi.”

Ân Thịnh nhìn về phía ba người, nhấn mạnh từng chữ: “Đi tìm bằng hữu của tôi đến hỗ trợ.”

Dựa theo chỉ dẫn của Ân Thịnh, Hồ Diệp lái xe đến tuyến đường chính, xuyên thẳng qua trung tâm thành phố A cuối cùng dừng lại trước một trường đại học nằm sát cạnh một căn hộ chung cư độc thân.

Tư Đồ xuống xe nhìn thoáng qua liền biết ngay người Ân Thịnh muốn tìm là ai, hắn nhớ tới kẻ đó dáng vẻ bên ngoài cùng tính cách bên trong hoàn toàn không tương đồng với nhau, trên đầu nhất thời có chút ươn ướt vì mồ hôi lạnh tuôn chảy.

Sắc mặt của Hồ Diệp và Tiểu Nhị hiển nhiên cũng không được tốt lắm, chẳng qua là cả hai đang cố gắng duy trì biểu cảm khuôn mặt ở trạng thái bình thường nhất. Bốn người cùng nhau bước vào thang máy, lên thẳng tới tầng cao nhất, Ân Thịnh đi đến trước một nhà nọ đưa tay gõ cửa.

Nhưng ngón tay chỉ vừa mới chạm nhẹ lên thì cửa đã nhẹ nhàng mở ra.

Lọt vào tầm mắt của mọi người là căn phòng khách lung tung bừa bãi như vừa có kẻ trộm đột nhập, quần áo ném đầy dưới mặt đất, sofa bị bao phủ bởi đủ các loại đồ ăn vặt, trên bàn trà cơ mang nào rác là rác.

Ân Thịnh chán ghét nhíu mày, một cước đá văng hết đống quần áo ngáng đường, tiến thẳng đến phòng ngủ, ghé đầu nhìn vào trong.

Đưa lưng về phía cửa là một nam nhân mặc áo ba lỗ đang sung sướng hưởng thụ máy điều hòa trong phòng, miệng liên tục phát ra những tiếng “ Nha nha nha” còn tay thì không ngừng gõ bàn phím, trên màn hình máy vi tính lúc này hiện lên hình ảnh game chiến đấu rất kịch liệt.

“Nhạc...”

Ân Thịnh mới vừa mở miệng, nam nhân nọ đầu cũng chẳng thèm quay lại, chỉ nói: “Thức ăn đặt trước cửa là được, tiền ở trong hộp dưới tủ để tivi ấy, tự lấy đi nhé!” (Editor:Bạn ấy đặt thức ăn ở ngoài, tưởng người ta giao tới nên nói vậy.)

Nhìn thấy thái độ không khách khí của nam nhân nọ, chân mày Ân Thịnh khẽ giật giật, y trầm mặc một chút, ánh mắt dạo chung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên ổ cắm điện cách đó không xa.

Người kia rõ ràng là đang chơi rất cao hứng, bỗng “Phụt” một tiếng, màn hình tối đen như mực.

“Ể?!” Nam nhân vỗ vỗ bàn phím, đoạn dùng chân đá thùng máy, lát sau mới phát hiện máy vi tính đã bị tắt nguồn, nương theo đường dây điện nhìn lại thì─── Ân Thịnh đứng nguyên con ở cửa, trên tay y là phích cắm của máy.

“...” Vẻ mặt nam nhân dường như sắp bốc hỏa đến nơi, nhưng chẳng mấy chốc liền quỷ dị thu lại biểu cảm tức giận, chậm chạp nở một nụ cười thật tươi.

“A Thịnh, ghét cậu muốn chết hà, muốn thu hút sự chú ý của người ta cũng đâu cần phải làm như vậy a.”

Ngay tức thì, vẻ mặt ngọt ngào đáng yêu kia bất ngờ tối sầm lại, cậu ta từ trên ghế dựa nhảy dựng lên gào thét: “Lão tử một mình vất vả sắp giành được chiến thắng thì bị tên ngốc nhà cậu phá đám mất rồi!”

Ân Thịnh bỏ ngoài tai lời chửi bới của nam nhân, y xoay người bước khỏi phòng ngủ: “Đi ra ngoài, có việc cho cậu làm đây.”

“Không muốn đi.”

Nam nhân hừ hừ hai tiếng.

“Không muốn đi thì mau thu dọn hành lí rồi cút về nhà đi.” Ân Thịnh lạnh lùng nói: “Nên nhớ chủ nhân ngôi nhà cậu đang thuê là tôi.”

“Đừng a ông chủ!”

Nam nhân chạy khỏi phòng, vừa ra đến bên ngoài liền bị ánh sáng từ cửa sổ hắt vào người, cậu theo bản nắng híp mắt lại rồi vội vàng chạy đến kéo rèm, đoạn dùng tay vò vò mái tóc bù xù.

“Sao mà có mặt đầy đủ vậy nè...”

Vừa kéo màn xong, quay đầu lại liền thấy cả đám bọn Tư Đồ đang đứng ngoài cửa chính, ba người kia rõ ràng là một bước cũng không muốn bước vào nơi này, một mực kiên định đứng yên tại chỗ chằm chằm nhìn cậu ta.

“Các người có quen biết?”

Ân Thịnh khó hiểu quay sang hỏi, chỉ thấy nam nhân kia chớp chớp mắt, cười tủm tỉm lắc đầu: “Không quen.”

Ân Thịnh nhìn cậu ta một hồi, bất quá cũng đã sớm quen với tính xấu điên điên khùng khùng của người này rồi, vậy nên y không hỏi thêm nữa, trực tiếp vào thẳng vấn đề.

“Dẫn cậu đến xem qua giúp một nơi, nếu làm tốt sẽ cho cậu tiền tiêu vặt.”

“Chỉ có chút tiền tiêu vặt thôi sao? Tốt xấu gì cũng nên là một phong bao lớn chứ...A! Mà cậu còn chưa có lì xì cho tôi nữa đấy.”

Nam nhân đi đến bên ghế sofa lục lọi đống quần áo nằm vương vãi dưới đất, lựa cái nào ít nhăn nheo nhất tùy tiện khoác lên người, sau đó đi thằng vào nhà vệ sinh rửa mặt: “Vì hai ta là người quen nên tôi tính giá chiết khấu cho cậu, nhưng cũng không được quên cho tôi tiền tiêu vặt đâu á.”

Ân Thịnh không quan tâm đến cậu ta, y lập tức đi ra cửa: “Động tác nhanh lẹ một chút, cứ đi theo bọn tôi tới hiện trường đã, tiền bạc để lúc sau hẵng bàn.”

Nam nhân bị thúc giục ra khỏi nhà, trên đường đi còn đòi mua một cái bánh bao nhân thịt thật lớn, ở trên xe vừa ôm vừa gặm.

Cả đám người lái xe trở về khu phố đèn đỏ, vừa mới xuống xe, nam nhân liền thảng thốt kêu lên hai tiếng “Má ơi“.

“Chỗ này là ung độc của thành phố hay sao vậy?” (Editor: ung độc = ung nhọt)

Cậu ta chép miệng một cái: “Oán khí ngợp cả bầu trời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.