Dựa theo lời của Nhạc Chương, vừa về tới cảnh cục mọi người liền lấy bản đồ thành phố A ra xem xét.
Thành phố A nằm ở vùng đồng bằng, diện tích rất rộng, chỉ có hai ngọn núi gần kề thành phố nhất hiện nằm ở phía Tây Bắc và Đông Nam, được dùng làm địa điểm du lịch. Tuy là núi nhưng địa thế khá thấp, phong cảnh cũng đẹp vô cùng.
Tư Đồ đem bản đồ trải lên bàn, trước tiên dùng bút khoanh tròn vùng phía Bắc.
“Chỉ tính trong thành phố...vậy còn ngoại ô có cần xem qua không?”
Nhạc Chương “Ah” một tiếng thật dài: “Cứ xem xét hết, phạm vi lần này không xác định rõ ràng lắm, tốt nhất là đều thăm dò cả thành phố lẫn ngoại ô đi.”
Tư Đồ im lặng gật gật đầu, mọi người còn lại liền suy tính kế hoạch.
“Phía Bắc thành phố A trước nay vốn dĩ ngư long hỗn tạp, kiến thiết thành thị còn chưa mở rộng đến đó.” Hồ Diệp cau mày nói: “Phải bắt đầu ở chỗ nào của phía Bắc đây?”
Tiểu Nhị ngồi trên ghế, mở to hai mắt nhìn vào vùng được khoanh tròn trên bản đồ, cậu lúc này đang ngồi ở đầu ngược lại của cái bàn thế nên nhìn vào bản đồ hoàn toàn không hiểu mô tê gì cả, Tiểu Nhị cố ngoẹo đầu: “Nhà ga nhiều người qua lại nên chắc chắn khu vực xung quanh nhà ga sẽ được loại trừ, còn về nơi có liên quan đến nước...A, thôn Cửu Tử nằm bên kia có phải là có một con sông chảy ngang qua không?”
“Nhưng đó là chuyện của rất lâu trước kia.” Tư Đồ cau mày: “Còn bây giờ không thể cho đây là sông được nữa vì nó đã bị lấp đầy bởi đất và cát rồi.”
“Chỗ này tôi có biết.” Ân Thịnh đột nhiên mở miệng nói: “Sách lịch sử về quá trình hình thành của thành phố A có viết rằng nhà Hán được thành lập chưa được bao lâu thì bùng phát dịch bệnh, nguồn nước này cũng bị lây nhiễm làm chết rất nhiều sinh mạng, thây người chất thành đống, ngay cả chim chóc thú vật trong vùng cũng không tránh được kiếp nạn đó.”
“Lúc ấy triều đình phái người đến để giải quyết, ra lệnh châm lửa thiêu hủy tất cả mọi thứ nằm trong bán kính một trăm dặm của con sông, dân trong vùng may mắn sống sót thì di cư ngay lập tức, cũng từ đó mà vùng này bị bỏ hoang, từng có khoảng thời gian còn được người ta gọi là bờ bên kia thế giới*, ý tứ là nếu đi qua nơi này thì sẽ bị quỷ hồn bắt về bờ bên kia.”
(Editor: Bản gốc là “bỉ ngạn”, cũng tức là cõi chết.)
Tiểu Nhị nghe mà sửng sốt, mặc dù được sinh ra và lớn lên tại thành phố A nhưng cậu không hề biết rằng lại có chuyện như thế xảy ra ở đây.
“Nơi này thẳng đến triều Đông Tấn thì mới bắt đầu có người chuyển vào sinh sống.”
Nhạc Chương cũng gật đầu, đừng nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của cậu mà lầm, đối với kiến thức lịch sử cũng hiểu biết khá nhiều.
“Con sông này đã bị lấp đầy...vậy có còn tính là sông nữa không?” Tiểu Nhị mờ mịt.
“Thì chúng ta cứ xem xét chung quanh, vì không loại trừ khả năng hung thủ đang ẩn náu quanh đó.” Nhạc Chương nhún vai, sau đó lại quan sát bản đồ, đoạn chỉ tay vào dãy núi phía Tây Bắc, hỏi: “Nơi này là...”
“Núi Long Môn.” Tư Đồ thoáng nhìn qua rồi trả lời: “Cách thành phố A không xa lắm, nửa tiếng đi xe là đến.”
“Ừm...”Nhạc Chương gật đầu một cái, ngón tay vô thức chọc tới chọc lui vào núi Long Môn.
Ân Thịnh liếc mắt nhìn cậu: “Nghĩ gì đó?”
“Không có gì.” Nhạc Chương chớp mắt mấy cái lấy lại tinh thần: “Đột nhiên nghĩ muốn đi du lịch thôi.”
Ân Thịnh nheo mắt, tựa hồ đối vời câu trả lời của Nhạc Chương có chút nghi hoặc, bất quá y trước giờ vốn không phải người có tính hiếu kỳ, nếu người khác không muốn nói y đương nhiên cũng sẽ không hỏi.
Ân Thịnh: “Vậy rốt cục chỉ có chỗ đó là nằm ở phía Bắc và liên quan đến nước thôi sao?”
Tư Đồ cùng Hồ Diệp gật đầu, Tiểu Nhị im lặng ngồi trên ghế dựa một mực nhìn bản đồ chằm chằm, nhìn đến nỗi cái cổ cứng ngắc, liền xoa nắn cái cổ một chút rồi đứng dậy.
Nhưng chỉ vừa mới đứng dậy lại vô tình phát hiện được một vài thứ, “A” lên một tiếng.
“Nhìn ngược chiều như tôi bây giờ thì bên này có phần giống với thất tinh bắc đẩu.” Tiểu Nhị cười hì hì chỉ tay vào một chỗ trên bản đồ.
Nhạc Chương sửng sốt, lập tức đi vòng qua đầu kia của cái bàn nơi Tiểu Nhị đang đứng, cúi đầu nhìn xuống───
Quả nhiên là có điểm khác thường, nhìn theo chiều thuận sẽ chỉ thấy những ký hiệu biểu hiện tuyến tàu điện ngầm cùng những tuyến đường giao thông rất bình thường, nhưng vừa đổi hướng lại thấy từ điểm bắt đầu của phía Bắc thẳng đến gần dưới sườn núi Long Môn có những điểm tròn nhỏ khá bắt mắt tạo thành một đường dài.
Tiểu Nhị không hiểu gì về tinh tú, thấy những điểm nhỏ tạo thành đường cong ngoằn nghoèo trên bản đồ liền liên tưởng tới thất tinh bắc đẩu hoặc là mấy chòm sao khá phổ biến như Sư Tư, Nhân Mã và vân vân.
“Những điểm này là gì?”
Nhạc Chương đưa tay chỉ vào những điểm nhỏ đó hỏi.
Tư Đồ tiến tới nhìn thoáng qua, nhưng cuối cùng vẫn là không biết gì, vì thế liền gọi đến tổ giao thông yêu cầu bọn họ cử một nhân viên đến đây hỗ trợ.
Chỉ chốc lát sau, có một nhân viên cảnh sát mặc thường phục xuất hiện, trước khi bước vào còn rất lễ phép gõ cửa, sau đó đứng nghiêm đưa tay lên ngang trán chào.
“Đội trưởng Tư Đồ, đội phó Hồ Diệp!”
“Chào cậu.” Tư Đồ lướt mắt nhìn lên thẻ căn cước treo trước ngực của đối phương: “Tiểu Tiền đúng không, mau lại đây giải thích giúp chúng tôi những điểm trên bản đồ.”
Viên cảnh sát kia có chút khẩn trương, ở cảnh cục tất cả các tổ đều được phân chia theo giai cấp tùy thuộc vào mức độ quan trọng của từng lĩnh vực, tổ trọng án xếp vị trí thứ nhất, tiếp theo là đội hình sự và đội điều tra hiện trường, xuống nữa là đội phòng chống tội phạm. Còn tổ giao thông của cậu ta có thể nói là được xếp ở vị trí thấp nhất.
Viên cảnh sát khẽ nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu bước tới, cậu ta chỉ vừa nhìn thoáng qua bản đồ đã lập tức hiểu ngay Tư Đồ muốn hỏi gì.
Bởi vì những thứ trên bản đồ này thuộc phạm vi quản lý của tổ cậu thế nên cũng cảm thấy bình tĩnh hơn, rất nhanh liền mở miệng giải thích.
“Chỗ này là tuyến đường sắt ngầm số 8 chuẩn bị xây dựng, còn những chấm hình vuông màu vàng dùng để đánh dấu những khu vực nào ở phía Bắc sẽ bắt đầu được phủ sóng wifi miễn phí trong năm nay.”
“Vì tất cả xe buýt ở những trạm trên đây xuống tới khu vực bắt đầu của phía Bắc đều được lắp đặt thiết bị định vị GPS, nhưng chỉ có trong khoảng này do chưa có sóng wifi nên không thể lắp đặt thiết bị định vị.”
Viên cảnh sát nghiêm túc giải thích, đem thắc mắc của Tư Đồ cặn kẽ giải bày.
Sau khi xong việc, Tư Đồ gật đầu vỗ vỗ bả vai cậu ta: “Nói rất rõ ràng, cảm ơn cậu.”
Viên cảnh sát kia nhất thời có chút kích động, Tư Đồ Bách a! Cậu được Tư Đồ Bách khen ngợi a! Ở trong cảnh cục này, đội trưởng đội hình sự đích thị là anh hùng số một trong lòng rất nhiều người a.
Cậu có chết cũng không tiếc...
Tiểu Nhị nhìn viên cảnh sát kia ngốc nghếch cười hề hề cả người lâng lâng đi khỏi cửa, bản thân bỗng cảm thấy rất buồn cười.
Năm đó cậu cũng một mực sùng bái Tư Đồ giống hệt vậy, liều chết gia nhập vào đội hình sự cho bằng được...Được rồi, tuy rằng cậu có đi cửa sau. Khụ khụ, nhưng thẳng cho đến khi cùng Tư Đồ tiếp xúc và làm việc thì cậu mới nghiệm ra một chân lý─── chỉ sùng bái anh ta thôi chứ đừng nên lại gần!
Nhớ lại những ảo tưởng về nhân vật anh hùng khi xưa của mình đã bị hủy diệt như thế nào, Tiểu Nhị bất giác thở dài, quay đầu lại nhìn thì phát hiện Nhạc Chương đã sớm đem những điểm nhỏ kia vẽ ra giấy.
Những điểm đó sau khi được vẽ ra giấy trắng so với nằm trên bản đồ thật sự dễ nhìn hơn gấp bội.
Từ bảy điểm nhỏ liên kết lại tạo thành hình rùa rắn gì đó, thoạt nhìn có vẻ rất trừu tượng.
“Bắc Huyền Vũ.”Nhạc Chương buông bút nói: “Bắt đầu từ đây xuống lần lượt là chòm sao Đẩu, Ngưu, Nữ, Hư, Nguy, Thất, Bích.”
“Bích.” Ân Thịnh chỉ chỉ tay vào chấm nhỏ phía dưới cùng: “Vậy chỗ này chính là phạm vi chúng ta cần tìm kiếm?”
“Đúng vậy.” Nhạc Chương gật đầu, mọi người đem tờ giấy đến cẩn thận đối chiếu với bản đồ, Hồ Diệp cả kinh nói: “Bên này là khu nông nghiệp đang trong quá trình phát triển...”
“Địa hình rất dễ giấu đồ.” Tư Đồ cũng gật đầu.
“Nhưng ở đây không có “thủy“.” Tiểu Nhị cau mày: “Cách con sông vừa nãy một khoảng khá xa.”
“ “Thủy” không nhất thiết là chỉ nước sông.” Nhạc Chương nói: “Có thể là chỉ thứ gì khác có liên quan đến nước.”
“Như là hải sản ấy hả?” Tiểu Nhị chợt hiểu ra liền hỏi.
Nhạc Chương tối mặt trả lời: “Đại khái là vậy...”
Bọn họ cuối cùng cũng thu hẹp được phạm vi điều tra, tiến trình làm việc lần này quả thật tốt hơn hẳn.
Tuy rằng khu nông nghiệp đó có diện tích lên đến mười ngàn mét vuông.
“Không phải là chính phủ đang thương lượng điều kiện và giá cả cùng với người dân để thu mua lại khu nông nghiệp này sao?” Hồ Diệp cuộn bản đồ lại: “Không lẽ là do xảy ra xung đột trong quá trình thương lượng nên có kẻ nổi điên lên đi giết người rồi chôn xác ở đây để hả giận?”
“Cậu có thể cho là vậy.” Tư Đồ châm một điếu thuốc, hung hăng hít một hơi: “Mặc dù khả năng xảy ra gần như là bằng không, nhưng cũng không được sơ suất bỏ qua, trước hết cứ đến quan bar điều tra ba mươi lăm người trong danh sách tình nghi đi đã.”
Hồ Diệp gật đầu, Tiểu Nhị từ trên ghế dựa đứng dậy: “Gần sáu giờ rồi, mọi người không định ăn cơm tối luôn sao?”
“Đúng rồi a!”Nhạc Chương vừa nghe liền giật mình nhận ra bản thân đã đói muốn rã rời,, vốn từ sáng tới giờ cũng chỉ mới ăn có một cái bánh bao thịt thôi: “Đi ăn cơm đi, cơm nước xong thì đi uống rượu, sẵn tiện điều tra luôn.”
Tư Đồ ngẫm nghĩ, Tư Đồ vô thức nói ra biện pháp này coi bộ cũng không tệ, bọn họ có thể ngụy trang một chút giấu đi thân phận cảnh sát, nói không chừng có thể lấy được rất nhiều thông tin hữu ích từ miệng những người ở đó.”
“Đi, ăn cơm!”
Tư Đồ vung tay lên hướng ra cửa: “Cơm nước xong Hồ Diệp và Tiểu Nhị về nghỉ ngơi trước, tôi sẽ đi đến quán bar với Ân Thịnh...”
“Tại sao chúng tôi lại phải về trước?” Tiểu Nhị khó hiểu, kỳ thật trong thâm tâm cậu đang rất mong đợi được đến quán bar trải nghiệm một lần, đương nhiên không phải bằng thân phận cảnh sát.
“Bộ dạng của Hồ Diệp quá chính trực, ban sáng lại cũng từng đi hỏi chuyện khá nhiều người ở đó, thế nên rất dễ bị phát hiện.” Tư Đồ vừa nói vừa đảo mắt nhìn Tiểu Nhị: “Về phần cậu...thành sự không thấy mà bại sự có thừa.”
“A?” Tiểu Nhị há hốc mồm: “Đội trưởng! Anh là nói tôi sẽ làm hỏng chuyện!?”
Tư Đồ ngậm điếu thuốc nhướng mắt nhìn cậu: “Chẳng lẽ sẽ không sao?”
Tiểu Nhị “Ách” một tiếng, dựa theo kết quả của rất nhiều lần hành sự trước đây thì mức độ thất bại của cậu có thể tính là...99,5%
Thế là tâm trạng háo hức lúc nãy của TiểuNhị bị Tư Đồ dẹp sang một bên khiến cậu ủ rũ không còn chỗ nói.
Ân Thịnh có chút không đồng ý liếc mắt nhìn Tư Đồ ─── Sao lại có thể thẳng thừng đả kích một đứa trẻ đến như vậy chứ?!
Tư Đồ trợn tròn mắt ─── Trẻ nhỏ không bị đả kích nhiều sau này sẽ chẳng thể trở thành đại nhân tốt xuất sắc đâu.
─── Phải rồi, đại nhân thật sự là tốt đến xuất “sắc”*.
Tư Đồ: “...”
(Editor: Chơi chữ, “xuất sắc” của Tư Đồ là “giỏi” còn ý tứ trong “xuất sắc” của Ân Thịnh gần nghĩa như háo sắc hay dê ấy. “Xuất” là “ra” còn “Sắc” là “sắc dục“.)