Tự dưng nửa đường lòi ra một tiểu đạo sĩ, thế là Nhạc Chương cùng Ân Thịnh chẳng chút chần chừ liền đem tiểu đạo sĩ đó tức Khâu Lạc quay trở lại thành Bắc, tiếp tục nghiên cứu địa hình xung quanh nhằm để xác định vị trí chính xác phát ra mùi máu.
Còn Tư Đồ hắn thì cùng Tiểu Nhị và Hồ Diệp tìm đến công ty Kim Long điều tra một số chuyện. Tiểu Nhị lúc này vẫn hãy còn hờn dỗi, suốt chặng đường không đả động gì tới Tư Đồ khiến Tư Đồ buồn cười không tả nỗi, lòng thầm nhủ: Quả nhiên tính tình vẫn còn hết sức trẻ con, Khâu Lạc người ta so với tiểu cảnh sát này của đội mình trầm ổn hơn nhiều.
Về phần Khâu Lạc, cậu ta đang là sinh viên của một trường đại học, đã học đến năm thứ tư, tình hình hiện tại chính là có ý định tham gia kỳ thi tuyển nghiên cứu sinh. Nhạc Chương hỏi cậu ta học nghành gì, Khâu Lạc đỏ mặt hồi lâu mới nói: “Tâm lý học.”
“Cái này nghe có vẻ được đấy!” Nhạc Chương thế nhưng lại cảm thấy rất có hứng thú, không rõ Khâu Lạc vì cái gì mà lại ấp a ấp úng.
Khâu Lạc nhìn Nhạc Chương, nhỏ giọng: “Bộ anh không nghĩ rằng đạo sĩ và...Tâm lý học không hợp nhau sao?”
Ân Thịnh ở bên cạnh nghe thấy, suy nghĩ một chút: “Ý cậu là nói hai ngành nghề đó thuộc hai phạm trù khác nhau, một là thần học còn một là khoa học?”
Khâu Lạc gật gật đầu: “Thật ra tôi đối với cả hai đều cảm thấy hứng thú vô cùng.”
“Nói thật lòng có phần hơi quá.” Nhạc Chường sờ cằm: “Nhưng mà theo tôi giữa hai ngành đó lại chẳng có gì mâu thuẫn, dù là một hồn ma hay bất cứ thể loại nào thì...Cũng sẽ có một số trạng thái tâm lý và cảm xúc nhất định đấy thôi.”
Ân Thịnh cười nhìn Nhạc Chương: “Lời này của cậu thú vị thật, vậy phiền cậu thử đi tìm cho tôi một con địa phược linh sở hữu cảm xúc có được không?”
Khâu Lạc “Phụt” một tiếng phì cười, khóe miệng Nhạc Chương giật giật liên hồi: “Cậu không tranh cãi với tôi thì không chịu được hả?”
Ân Thịnh nhún vai, ánh mắt lần nữa rơi xuống tấm bản đồ cầm trên tay: “Khâu Lạc, lúc nãy cậu nói cậu cảm nhận được mùi lạ ở khu vực gần chỗ này?”
Y chỉ tay lên một vị trí trên bản đồ, Khâu Lạc liền gật đầu xác nhận.
Nhạc Chương ghé người nhìn kỹ một chút: “Không sai biệt lắm, vị trí tôi khoanh tròn trước đó so với chỗ này khá gần nhau, hiện tại chúng ta có thể thu hẹp phạm vi tìm kiếm.”
Khâu Lạc vừa nãy đã nghe qua cảnh sát bọn họ là đang muốn tìm thứ gì, thế nên thời điểm này trên khuôn mặt thanh tú hiện rõ nét bất bình không đáng có: “Mặc kệ là kẻ nào gây ra thì việc này cũng quá là nghiệt chướng, thật sự khiến người ta chẳng thể nhịn nhục thêm được nữa.”
“Tư Đồ sẽ sớm bắt được hung thủ thôi.” Ân Thịnh gật đầu: “Đến lúc đó, chúng tôi chắc chắn cần cậu giúp một tay siêu độ cho những vong linh còn mắc kẹt lại chốn dương gian.”
“Tôi nhất định cố gắng làm hết sức mình!” Khâu Lạc quyết tâm thốt lên, con ngươi đen láy ánh lên tia kiên định sáng ngời, Nhạc Chương lẫn Ân Thịnh đều cảm thấy đứa nhỏ này vô cùng thú vị, bề ngoài trông yếu mềm là thế, kỳ thật nội tâm thập phần quật cường cùng cố chấp, mà bản thân cũng rất có chính kiến riêng.
Ba người xác định phương hướng xong liền lập tức xuất phát, bắt một chiếc taxi đi thẳng đến nơi chạm trán trước đó giữa Khâu Lạc và bọn Hồ Diệp. Ân Thịnh dẫn đầu xuống xe, theo sau là Khâu Lạc, hai người vừa đưa lưng về phía cửa xe vừa giương mắt ngắm nhìn đồng ruộng mênh mông bát ngát, để lại Nhạc Chương ngồi trên xe mà lông mày không ngừng giật giật.
Cậu nhìn nhìn đồng hồ tính cước taxi, tâm bất cam tình bất nguyện* móc túi ra trả tiền.
(*Tâm bất cam tình bất nguyện: Không cam tâm tình nguyện.)
“Các người thật là...”
Nhạc Chương miệng lẩm bẩm: “Tính toán chi li như thế thì làm sao mà kết giao bằng hữu được chứ?”
Ân Thịnh nghiêng đầu nhìn cậu: “Tôi không có nói muốn kết giao thêm bằng hữu.” Y thấp giọng: “Đã có cậu là bằng hữu rồi.”
Nhạc Chương ngây ra một lúc, đoạn tự giễu nói: “Thật vinh hạnh a, có thể trở thành bằng hữu của Ân tiên sinh đây.”
Ân Thịnh nhún vai không nói gì thêm, chỉ có Khâu Lạc im lặng nãy giờ lại tò mò quay sang.
“Anh họ Ân? Chẳng lẽ là...”
“Đích thị là cậu ta đấy.” Nhạc Chương cằm túi tiền tiêu sái bước xuống xe, ánh nắng chói chang của mặt trời chiếu rọi xuống gương mặt nhỏ nhắn, phác thảo lên đường nét nhu hòa, quả thật gương mặt búp bê đó của cậu ta hiện tại là khiến người người rung động tâm can.
“Anh chính là quỷ sư nổi danh giang hồ đó sao?” Vẻ mặt tươi cười khi nãy của Khâu Lạc tức thì biến mất, thay vào đó là tia do dự cùng nghi hoặc toát lên từ đáy mắt, chân mày nhíu lại, hỏi: “Quỷ sư lại có thể đi giúp cảnh sát điều tra phá án?”
“Sao lại không?” Ân Thịnh thản nhiên liếc mắt nhìn cậu ta: “Tôi đối với những vụ án này đều cảm thấy rất có hứng thú.”
Dứt lời, y nhấc chân hướng về phía trước: “Cậu không cần phải miễn cưỡng tiếp nhận tôi, vì đạo sĩ và quỷ sư vốn dĩ là hai mặt đối lập.”
Khâu Lạc mím chặt môi, không hé răng lấy một lời nào, Nhạc Chương đứng bên cạnh tùy ý nói: “Từ xưa đến nay, danh môn chính phái đều là những kẻ đạo đức giả. So với đám đạo sĩ già nua khô khan cố chấp đó, tôi ngược lại thích tà giáo hơn.”
Khâu Lạc có phần lúng túng, sắc mặt bởi vì bị kích động nên ửng hồng.
“Sư phụ cùng những tiền bối khác đều là người tốt.”
“Vậy cậu có cảm thấy Ân Thịnh là người xấu hay không?” Nhạc Chương cúi đầu đối mặt Khâu Lạc.
Khâu Lạc trầm mặc, thành thật lắc đầu: “Ân tiên sinh giúp oan hồn truy tìm hung thủ, hành động đó so với việc tụng kinh niệm Phật siêu độ thì hữu dụng gấp trăm lần, hơn nữa lại còn có thể giúp đối phương chấm dứt tâm niệm, cam tâm rời bỏ phàm trần, tất nhiên là người tốt rồi.”
“Bất quá những quỷ sư tình nguyện giúp đỡ người khác cũng không nhiều.” Nhạc Chương hắc hắc cười, bước chân vượt lên phía trước đuổi theo Ân Thịnh, đoạn nhìn y: “Tôi nói có đúng không?”
Ân Thịnh không trả lời, lười đến mức chẳng thèm để ý đến Nhạc Chương. Bỗng y dừng chân trước cổng chính của một căn nhà nhỏ, giương mắt vào sân nhà hết nhìn trái rồi lại nhìn phải.
“Bắt đầu từ căn này đi.”
Nói xong, liền đưa tay lên gõ cánh cửa gỗ đóng chặt trước mặt mình.
Cùng thời điểm nhưng ở một nơi khác, trên chiếc xe đang tiến vào trụ sở chính của công ty Kim Long là nhóm ba người Tư Đồ, bọn họ vừa bước xe thì phát hiện có một kẻ đứng đợi trước cửa thang máy phía xa xa, mà kẻ đó lại không mấy xa lạ với mọi người, tên của anh ta là Giải Ứng Tông.
“Anh làm cái quái gì ở chỗ này?” Tư Đồ một bên khó hiểu nhìn anh ta, một bên vươn tay nhấn nút thang máy.
“Nhận được thư ủy thác.” Giải Ứng Tông dùng chất giọng trầm ấm từ tốn trả lời, ánh mặt rất nhanh quét một lượt qua Hồ Diệp cùng Tiểu Nhị, sau đó mới sắc bén rơi xuống người Tư Đồ: “Có vụ án à?”
“Không lẽ tôi đến đây để uống cà phê?” Tư Đồ lườm anh ta một cái, cho tay vào túi rút ra một điếu thuốc định châm lửa, lập tức bị Giải Ứng Tông ngăn cản.
“Nơi này cấm hút thuốc.”
“Ể, hay quá rồi.” Tư Đồ chán ghét nhíu mày, mạnh tay vò nát đầu thuốc rồi ném vào thùng rác: “Hiện tại đi tới chỗ nào cũng là khu vực cấm hút thuốc, nhân quyền của người hút thuốc rốt cục nằm ở đâu?”
“Về cảnh cục hút, ở cảnh cục không có cấm hút thuốc.” Tiểu Nhị cuối cùng cũng chịu mở miệng, đầy thiện ý nói.
Chân mày Tư Đồ nhất thời co giật mấy cái, nghiêng đầu làm dấu kéo khóa miệng với Hồ Diệp, Hồ Diệp vừa nhìn liền hiểu ý, anh quay sang xoa xoa đầu Tiểu Nhị ý bảo cậu không nên nói gì thêm.
Tư Đồ: “...”
Bốn người cùng nhau vào thang máy, thời điểm nhấn nút chọn tầng, ngón tay Tư Đồ và Giải Ứng Tông bất chợt va vào nhau.
“Anh cũng lên công ty Kim Long?”
Tòa nhà chọc trời này là một trong những khu trung tâm thương mại của thành phố A, được bao phủ bởi mái che bằng kính thủy tinh cùng vô số những thiết kế độc đáo rải rác khắp mọi nơi. Theo như bảng chỉ dẫn đặt ở trước cửa thang máy, mỗi một tầng lầu của tòa nhà này đều là trụ sở của một công ty nào đó, không phải trong nước thì cũng là công ty nước ngoài.
Mà công ty Kim Long ở chỗ này lại chiếm cứ tận 3 tầng lầu.
“Khách hàng lần này của tôi là ông chủ công ty Kim Long.” Giải Ứng Tông gật đầu, tức khắc dự cảm có điềm chẳng lành: “Không phải là Kim Đại Chung có chuyện gì...”
“Đừng ở đó mà giả mù sa mưa*.” Tư Đồ cắt ngang lời Giải Ứng Tông: “Anh vốn nên biết rằng hắn ta là loại người đầy mưu mô xảo trá, thâm độc đến tận xương.”
*Giả mù sa mưa: Tức là bạn biết rõ một vấn đề, nhưng làm như không biết để che mắt đối tượng bạn đang phải đối diện/đối phó với mục đích là lẫn trốn tất cả thị phi cùng sự nghi hoặc của đối tượng đó, để rồi bất ngờ tung ra một đòn chí mạng. Đòn chí mạng ở đây có thể là bất kỳ một lời nói, hành động mà phần lợi ích thuộc về bạn.
“Rốt cục có chứng cứ gì sao?” Chuyện của Kim Đại Chung những người bình thường bên ngoài đương nhiên không rõ ràng, nhưng trong giới luật sư mà nói thì hầu như ai ai cũng đều biết tiếng xấu của hắn, chỉ là bọn họ lẫn phía cảnh sát vẫn chưa nắm được chứng cứ gì để khiến hắn phải bóc lịch thôi.
“Hiện tại nghi ngờ hắn ta có...thủ hạ của hắn ta có liên can đến một vụ án mưu sát liên hoàn.”
Giải Ứng Tông “À” một tiếng, chân mày nhướng lên: “Nghề luật sư cùng cảnh sát quả thật rất mâu thuẫn với nhau.”
“A?” Tư Đồ nhíu mày khó hiểu, chẳng biết vào lúc này vì cái gì mà đề tài đó lại được khơi gợi.
“Mỗi lần chúng ta cùng xuất hiện ở một địa điểm cũng không phải chuyện tốt gì.” Giải Ứng Tông nhún vai, lúc này thang máy đã đến nơi, cả đám bọn họ liền ra khỏi thang máy: “Nhưng chúng ta suy cho cùng vẫn là không chung một chiến tuyến, có thể hôm nay là chiến hữu, biết đâu được ngày mai lại chính là đối thủ của nhau.”
Tư Đồ đương nhiên hiểu chuyện, mạn bất kinh tâm ngắm nghía cách bài trí dọc hai bên hành lang: “Đúng vậy, tôi vẫn còn nhớ rất rõ cái lần anh bảo lãnh tên nghi phạm giết người rời khỏi nhà giam, Tiểu Nhị lúc ấy xém chút đã không kiềm được mà cầm bình hoa đập vào đầu anh.”
Giải Ứng Tông khẽ cười, liếc mắt nhìn Vương Tiểu Nhị một cái, Tiểu Nhị hiển nhiên không mong đợi cái nhìn đó chút nào, vừa thấy Giải Ứng Tông quay đầu về cậu liền đối lưng anh thè lưỡi làm mặt quỷ.
“Cậu có biết tên nghi phạm đó sau này ra sao không?” Giải Ứng Tông không nhớ rõ lắm, buộc miệng hỏi.
“Biết.” Tư Đồ đẩy tấm cửa kính phía cuối hành lang ra, cô nhân viên nữ ngồi trước bàn tiếp tân vừa nhìn thấy cùng một lúc có bốn người đàn ông anh tuấn mỗi người một vẻ xuất hiện thì vô cùng kinh ngạc đứng dậy: “Là bị kẻ thù giết chết.”
Nói xong, hắn đưa tay gõ nhẹ lên mặt bàn tiếp tân, đoạn giơ thẻ căn cước lên: “Kim Đại Chung có ở đây không?”
“Có, có!”
Cô gái kia chỉ vừa nhìn thấy huy hiệu cảnh sát liền giật nảy mình, vội vàng cúi đầu gọi điện thoại vào văn phòng.
Giải Ứng Tông nhân lúc chờ đợi quay sang nhìn Tư Đồ: “Nếu mấy người các cậu tống tên đó vào tù được thì sao?”
“Thì lãnh án tử hình, sau đó trong quá trình chờ đợi thi hành án có thể sẽ xem xét biểu hiện của hắn ta trong nhà lao mà giảm dần hình phạt.”
Tư Đồ tính toán một chút: “Nếu vậy nhiều lắm là bị giam bốn mươi năm, nhưng kỳ thật rất có thể chỉ cần ba mươi năm là được thả ra.”
“Ba mươi năm sau được thả...Hẳn lúc đó đã là một ông lão.” Giải Ứng Tông chậc lưỡi: “Sau đó là màn an hưởng tuổi già nhàn nhã đến cuối đời.”
Dứt lời, anh cười giễu cợt: “Cậu nghĩ người nhà của cô bé bị hắn giết kia khi nhìn thấy cảnh tượng đó sẽ cảm thấy như thế nào?”
Tư Đồ nhún vai: “Chiếu theo điểm này mà nói, lập trường của hai ta vẫn vô cùng giống nhau.”
“Tuy rằng điểm xuất phát giống nhau, bất quá kết quả lại chẳng giống một chút.” Giải Ứng Tông tùy tiện đáp: “Nếu sau khi được bảo lãnh ra ngoài mà hắn vẫn không bị kẻ thù giết chết, vậy tôi quả thật đã phóng thích cho một con cầm thú rồi.”
“Chỉ là tôi tin vào nhân quả báo ứng.” Giải Ứng Tông cười: “Chẳng phải Ân Thịnh lúc đó cũng đã nói như vậy sao?”
Nói đến chuyện xưa, gương mặt Tư Đồ bỗng xuất hiện vài tia thương cảm. Tất cả chuyện xảy ra như thước phim quay chậm lần lượt chiếu trong đầu hắn.
─── Giải Ứng Tông anh là tên khốn kiếp! Vì tiền mà đứng ra làm luật sư bảo lãnh cho tên kia!
Khi đó Tiểu Nhị so với hiện tại còn nóng nảy và dễ bị kích động hơn gấp trăm lần, cậu lựa chọn nghề cảnh sát này là vì xuất phát từ lòng chính nghĩa cao quý, chỉ tiếc thực tế cùng toàn thể xã hội không phải lúc nào cũng thỏa đáng, cũng tuân theo ý người.
─── Thế giới này chính là thập phần công bằng.
Năm ấy, Ân Thịnh thong thả ngồi tựa người bên cửa sổ, ánh mắt lãnh đạm dõi theo tên hung thủ giết người- kẻ đang được bao vây bởi đám ký giả phía dưới lầu, ung dung lên xe rời đi. Y vừa nói vừa hớp một ngụm cà phê nóng hổi do Tư Đồ mua cho, là hương vị mà y thích nhất.
─── Nhân quả báo ứng, muốn trả giá cho sinh mạng đã mất, chỉ có thể dùng chính sinh mạng để bồi thường.
Nói xong, y đảo mắt liếc nhìn Tư Đồ cùng Giải Ứng Tông, nói: “Cuộc sống chính là thú vị như vậy đấy, mặc kệ anh được sinh ra hơn người như thế nào, con đường anh đi êm đềm hạnh phúc và sung sướng ra sao, chỉ cần vượt qua ngưỡng cửa của sự sống và cái chết, thì hết thảy chúng ta đều như nhau cả thôi.”
Tạm gác chuyện cũ qua một bên, Tư Đồ thầm thở dài.
Lúc này, có một người từ trong đại sảnh bước ra, người này dáng dấp tai to mặt lớn, bụng bia tròn đầy, vận vest Armani, nút áo căn bản là muốn bung ra, mái tóc rẽ ngôi giữa chải xước về phía sau trông tức cười vô cùng, trên mặt theo thói quen lộ ra nét cười xu nịnh.
Mỗi lần nhìn thấy hắn, Tư Đồ đều không nhịn được liền nhớ tới Nhị sư huynh trong tập truyện nổi tiếng Tây Du Ký.
Nhưng nói đi nói lại, kẻ trước mắt này vốn dĩ không có vẻ đáng yêu của Nhị sư huynh a.
“Đội trưởng Tư Đồ!”
Kim Đại Chung lên tiếng trước, còn chưa kịp tới gần đã vội vươn tay về phía Tư Đồ, đồng hồ vàng Italia sáng bóng cứ thế lộ ra cùng chiếc nhẫn phong thủy lấp lánh trên ngón tay cái mũm mĩm.
Tiểu Nhị ở đằng sau vừa nhìn thấy liền quay lưng làm động tác chọc mù hai mắt*, chọc một hồi đến cả nữ nhân viên bàn tiếp tân nhìn cậu cũng phải phì cười.
(*Nhìn vàng bạc châu báu trên người KĐC mà muốn đuôi mắt hoặc thà chọc đuôi mắt còn hơn nhìn KĐC mang mấy cái thứ này trên người.)
“Kim tiên sinh.” Tư Đồ cố nén lại cơn buồn nôn bắt tay đối phương, thời điểm tay vừa dứt ra, hắn lẳng lặng chùi vào sau lưng âu phục của Giải Ứng Tông một cái.
Giải Ứng Tông bất lực, khuôn mặt tuấn lãng trầm ổn biểu lộ nét cười yếu ớt, song cũng cùng Kim Đại Chung bắt tay.
“A, Giải tiên sinh!” Kim Đại Chung gật đầu, sau đó lại nghi hoặc nhìn Tư Đồ và Giải Ứng Tông: “Các người là...”
“Ở dưới lầu vừa vặn gặp phải.” Giải Ứng Tông nhã nhặn giải thích.
“Ra là thế...A, mời Giải tiên sinh đến phòng làm việc của tôi chờ trong chốc lát, tôi có chút chuyện muốn nói với anh. Đội trưởng Tư Đồ...”
Kim Đại Chung chợt dừng lại, như thể đợi cho Tư Đồ lên tiếng nói ra mục đích đến đây của mình.
“Chúng tôi cũng có chút chuyện muốn nói.” Tư Đồ nhìn quanh bốn phía một vòng: “Tôi muốn tìm...”
Lời còn chưa dứt, cửa kính sau lưng bọn họ bỗng nhiên đẩy ra, một người trẻ tuối bước vào trong.
Cậu ta trên người bận quần bò cùng áo thun giản dị, vai mang ba lô, vừa vào trong liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tư Đồ, nhất thời cả người ngây ngẩn.
“Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến a.” Tư Đồ cười rộ lên: “Đông Lục tiên sinh, chúng tôi muốn tìm cậu hỏi chút chuyện.”
Vis: Xin lỗi mọi người vì đã một tuần hơn gần hai tuần rồi mình mới update, do mình có tang sự, mong các bạn thông cảm. >_<