Nhạc Chương và Khâu Lạc cơ hồ cùng lúc chạy tới dưới chung cư nhà Ân Thịnh, cả hai còn ở ngay trước đại sảnh hung hăng va vào nhau.
“Cái thằng nhóc con này!” Nhạc Chương đẩy Khâu Lạc ra, đầu cũng không quay lại cứ thế mà đi tiếp, không quên quẳng lại một câu: “Đẳng cấp gà mờ như cậu tốt nhất nên lùi ra sau tôi, gấp gáp vậy bộ muốn tìm chết hay sao?”
Khâu Lạc khẽ nhíu nhíu mày, vội vàng đi theo, phía sau lưng cậu là Giải Ứng Tông vừa tìm chỗ đỗ xe xong. Nam nhân liếc mắt liền nhìn thấy Tư Đồ Bách hiện đang đứng bên trong đại sảnh. Dưới mặt đất trước cửa thang máy xảy ra chuyện đặt mấy cái túi đựng xác, người của tổ pháp y cẩn thận cho thi thể vào trong ngay ngắn, sau đó thả lên cáng nhấc ra ngoài.
Trước đại sảnh rất nhanh đã được giăng cảnh giới tuyến, lúc này vài người thuộc tổ pháp chứng đang thăm dò xung quanh với hi vọng tìm thấy manh mối có ít cho vụ án.
Tư Đồ thấy Nhạc Chương và Khâu Lạc cùng lúc chạy đến, hắn nhanh tay nhấn nút mở thang máy: “Tôi có thể cùng đi lên được không?”
“Tốt nhất đừng lên.” La bàn trong tay Nhạc Chương kịch liệt xoay vòng, cậu ngẩng đầu nhìn hắn: “Nếu không muốn Ân Thịnh vì bảo vệ cho anh mà phân tâm thì tốt nhất là đừng lên.”
Tư Đồ cắn chặt hàm dưới, giúp bọn họ đóng cửa thang máy, không chút cảm xúc nhìn bóng dáng mình phản chiếu trên cửa thang đang dần khép lại trước mặt.
“Tư Đồ.”
Giải Ứng Tông đưa mắt nhìn con số trên cửa thang nhảy dần lên, nhấc chân đến gần đưa cho Tư Đồ điếu thuốc: “Đừng quá căng thẳng, bọn họ sẽ không sao.”
Anh và Khâu Lạc chính là vừa mới ngồi xuống bàn chuẩn bị dùng bữa thì bất ngờ nhận được cuộc điện thoại giống như là muốn đòi mạng người khác của Tư Đồ, cả hai chẳng chút chần chừ lập tức chạy tới.
“Chuyện lần này quả thật vô cùng kỳ quái.” Tư Đồ nhận lấy điếu thuốc nhưng lại không châm lửa, quay đầu hướng Giải Ứng Tông: “Khiến người ta không thể phòng bị, đây là vì cái gì?”
“Những chuyện như tìm động cơ và mục đích thật sự chẳng phải trước giờ luôn do cảnh sát các cậu phụ trách hay sao?” Giải Ứng Tông khổ sở cười cười: “Hay là cứ bắt đầu ra tay với ba xác chết kia trước? Đừng để rối loạn phương hướng.”
Tư Đồ hít sâu một hơi, đem điếu thuốc đưa lên khóe miệng, chầm chậm gật đầu.
Trên lầu. Thang máy vừa mở Nhạc Chương liền giăng ra kết giới, cậu và Khâu Lạc vọt một cái lao đầu khỏi thang máy, cứ tưởng sẽ bị một nhóm quỷ quái vây đến công kích, thế nhưng...
Chẳng có gì xuất hiện, chỉ đặc biệt nhìn thấy ở cuối hanh lang là một bóng hình to lớn liều lĩnh đâm đầu vào khối ánh sáng trước mặt, sau đó nó thảm thiết kêu gào rồi rất nhanh biến mất trong không khí.
Lông mày Nhạc Chương giật giật, cúi đầu xem la bàn mới đầu vẫn hãy còn chuyển động dữ dội, hiện tại cũng đã chậm rãi ngừng lại.
Ân Thịnh từ trong kết giới của chính mình bước ra, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, nét mặt trấn định như chưa từng xảy ra chuyện gì, lần lượt đem những chuỗi tràng hạt đen rải rác đầy trên mặt đất nhặt lên, bỏ vào túi vải đeo bên người.
“Ân tiên sinh.” Khâu Lạc tiến tới: “Không sao chứ?”
Cậu nghe giọng điệu Tư Đồ nói qua điện thoại có vẻ tình hình rất chi là nghiêm trọng.
“Còn khá ổn.” Ân Thịnh gật đầu, đảo mắt nhìn Nhạc Chương, môi mỏng khẽ mở, phun ra hai chữ: “Quá chậm.”
Nhạc Chương dựa lưng vào tường: “Này nhé, tôi thế nhưng lại liều mạng ở ngã tư đường chặn đầu một chiếc taxi, chỉ thiếu nước chưa lấy súng chĩa vào đầu tài xế uy hiếp hắn chạy nhanh hơn thôi.”
Khâu Lạc kinh ngạc: “Làm vậy tài xế sẽ báo cảnh sát mất!”
“Vậy thì đã sao?” Nhạc Chương nhướn mày: “Người tôi muốn nhanh đến cứu chẳng phải vốn là người của cảnh cục hay sao?”
Ân Thịnh lắc đầu: “Cậu vẫn là tới muộn.”
Nói xong, y hướng thang máy mà tiến, thời điểm lướt ngang cửa nhà mình không quên giơ tay gõ gõ lên cánh cửa. Ở bên trong, mèo Ngân vốn vẫn đang lo lắng kêu meo meo, rốt cục cũng an tĩnh trở lại.
Mèo - cái loại sinh vật trời sinh trực giác mạnh mẽ, nó mặc dù không biết ma quỷ là thứ gì, nhưng ít ra nhận thức rất rõ thời khắc nào là nguy hiểm cận kề.
Nghĩ Ngân có lẽ vì quá mệt mỏi nên đã yên giấc, Ân Thịnh đi tới trước cửa thang máy, nhưng không vội xuống lầu, mà là giương mắt xem xét xung quanh.
“Cần tôi gọi thêm người không?” Nhạc Chương lấy điện thoại ra.
“Không cần.” Ân Thịnh xua tay: “Nhiều người ngược lại càng thêm phiền phức.”
Nhạc Chương ừ một tiếng, cũng theo y ngồi xổm xuống vách tường kế bên thang máy: “Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?”
“Không biết.” Ân Thịnh một bên dùng tay mò mẫm vách tường, một bên nói: “Vừa ra khỏi nhà liền bị vây đánh, cảm giác như chúng nó đã mai phục ở đây trước.”
“Ai lại nhàm chán như vậy, để một đám nghiệp quỷ vô dụng tới muốn lấy mạng cậu?” Nhạc Chương khó hiểu: “Chuyện này đối với cậu không chút vấn đề gì chứ?”
“Khó mà nói được.” Ân Thịnh hờ hững: “Tôi lúc bắt đầu đánh giá thấp chúng nó, bằng không cũng sẽ chẳng có chuyện bản thân bị nhốt lại.”
Khâu Lạc nhìn Nhạc Chương, lại nhìn Ân Thịnh. Cảm giác mình khá giống người ngoài cuộc, bản thân liền có chút mất tự nhiên.
Cậu mím mím môi, thử thăm dò hỏi: “Không phải tất cả quỷ sư đều có...Quỷ sứ sao? Ân tiên sinh không có sao?”
“...Không có.” Ân Thịnh xoay người, tựa hồ vô cùng mệt mỏi, thở hắt một hơi rồi dựa lưng vào tường: “Một khi quỷ sứ đã cùng quỷ sư ký kết khế ước thì bắt buộc phải đợi cho đến tận lúc quỷ sư tự tay phá bỏ khế ước, khi đó mới có thể đạt được tự do. Những chuyện kiểu ràng buộc linh hồn người khác trá hình như vậy...Tôi không hứng thú.”
“Về vấn đề đó.” Nhạc Chương trêu chọc nói: “Chỉ một mình Ân đại sư đây liền có thể giải quyết được chuyện mà phải hai người gộp sức lại mới làm được, vậy thì hà cớ gì phải cần tới quỷ sứ cơ chứ?”
Khâu Lạc có chút bội phục nhìn Ân Thịnh: “Thật là lợi hại!”
Nhạc Chương nghe vậy quay sang Khâu Lạc hỏi: “Thế nào? Tiểu đạo sĩ có muốn chuyên nghiệp giống như vậy không?”
Khâu Lạc vội lắc đầu: “Không được a, tôi, tôi từ nhỏ đã bước vào cửa Đạo giáo, sẽ không có chuyện phản sư xuất môn*!”
*Phản sư xuất môn: Bỏ sư phụ rời giáo phái.
Ân Thịnh hướng Nhạc Chương cười nhạt: “Khi dễ người khác rất thú vị sao?”
“Không thú vị chút nào.” Nhạc Chương đảo mắt: “Có điều núi sông thay phiên luân chuyển, cuộc đời tôi luôn bị cậu khi dễ, vậy tôi dù sao cũng phải tìm người mà xuống tay với hy vọng có thể cân bằng lại cái cuộc đời bất công này.”
Khâu Lạc chợt hiểu, nãy giờ là giở trò trêu chọc cậu đây mà. Cậu liền quyết định bản thân về sau phải cách xa Nhạc Chương ra một chút.
Ba người câu được câu không trò chuyện, bỗng thang máy bên cạnh đinh một tiếng −−−− cửa thang chậm rãi mở, Tư Đồ cùng Giải Ứng Tông từ trong bước ra.
“Không sao cả chứ?”
Tư Đồ đi thẳng một mạch đến bên Ân Thịnh, phát hiện thấy sắc mặt y có hơi tái nhợt, chân mày hắn lập tức cau lại: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không biết.” Ân Thịnh lắc đầu, đoạn dời mắt về phía Giải Ứng Tông cùng Khâu Lạc: “Chẳng phải bảo anh tìm Nhạc Chương thôi sao? Làm thế nào mà ngay cả Khâu Lạc cũng có mặt?”
“Tôi...Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng mà...” Tư Đồ lúng túng: “Lúc đó tận mắt chứng kiến cảnh tượng trong thang máy, lại nghe giọng điệu của cậu qua điện thoại không được ổn cho lắm, tôi đương nhiên nghĩ có thể tìm được càng nhiều người càng tốt.”
“Vậy anh đoán thử xem kết quả thế nào?” Nhạc Chương bất đắc dĩ nói: “Ân đại sư đây là một thân một mình giải quyết xong xuôi hết mọi chuyện.”
“Thật sao?” Tư Đồ gật đầu: “Quả không hổ là Thịnh!”
Nhạc Chương: “...”
Sau khi mấy người bọn họ xuống lầu, liền trực tiếp lái xe thẳng đến cảnh cục. Giải Ứng Tông còn nói: “Dạo gần đây số lần chạy đến cảnh cục nhiều như vậy...Thấy thế nào nếu tôi dứt khoát trở thành luật sư cố vấn cho cảnh cục các cậu?”
Chỉ là Tư Đồ thế nhưng lại thẳng tay giội cho anh một gáo nước lạnh: “Lão tổng công ty anh từ trước đến giờ không thích cùng cảnh sát qua lại, chuyện đó người trong ngành có ai mà không biết?”
Bằng không làm sao có khả năng đồng ý thu nhận một người luôn đối chọi cùng cảnh cục như Giải Ứng Tông? (Vis: Khách hàng của ổng toàn những nhân vật được cảnh cục đặc biệt liệt kê vào danh sách đen không thôi. =]]])
Giải Ứng Tông nở nụ cười, Khâu Lạc chẳng biết vô tình hay cố ý nhìn về phía nam nhân kia. Kết quả bị đối phương phát giác, tầm mắt hai bên chạm vào nhau, người có tật giật mình là Khâu Lạc bỗng đỏ mặt cúi đầu.
Nhạc Chương nhận thấy bầu không khí vi diệu giữa hai người này, bóng đèn nhỏ trong đầu lập tức phát sáng.
Hiện tại cả bọn đang ngồi trên chiếc SUV bảy chỗ trưng dụng của cảnh cục, Giải Ứng Tông cùng Khâu Lạc ở hàng ghế cuối cùng, chính giữa là Nhạc Chương cùng Ân Thịnh. Tư Đồ cầm lái, vị trí phó lái kế bên hiển nhiên thuộc về Hồ Diệp. Hồ Diệp từ lúc lên xe cho tới giờ vẫn không ngừng nói chuyện điện thoại, nghe ngữ khí như là đang hướng cấp trên báo cáo điều gì. Những việc như là báo cáo đối với Tư Đồ hắn mà nói chính là thập phần nhàm chán và không cần thiết, vậy nên tất thảy đều do Hồ Diệp một mình ôm lấy. Tư Đồ chỉ dỏng tai lên nghe được một lúc, liền không chút hứng thú dời sự chú ý sang nơi khác, bắt đầu hướng Ân Thịnh hỏi chuyện.
“Lúc cậu mở cửa thang máy có nhìn thấy cái xác nào không?”
Toàn bộ sự việc trước lúc lên xe Ân Thịnh đã kể sơ lược qua. Nghe thấy Tư Đồ hỏi, y cẩn thận hồi tưởng một hồi mới nhẹ lắc đầu: “Không có, trong tháng máy hoàn toàn trống rỗng.”
Ngoại trừ một đống nghiệp quỷ kia.
Tư Đồ: “Thời điểm tôi đến cùng với thời điểm cậu mở cửa thang máy cách nhau khoảng chừng bao lâu?”
Ân Thịnh: “Năm phút...Không, lúc đó tôi có nói một cuộc điện thoại với Giải Ứng Tông, có lẽ là trong vòng mười lăm phút thì đúng hơn.”
Sắc mặt Tư Đồ ngưng trọng: “Nói theo cách khác, thời điểm tôi ở đại sảnh, hung thủ vẫn còn hiện hữu bên trong tòa nhà.”
Bởi lẽ việc di chuyển ba các xác người đã trưởng thành vào thang máy không phải là việc chỉ khoảng chừng vài phút đồng hồ ngắn ngủi là có thể hoàn thành ngay được.
“Tôi đã cho người phong tỏa cả tòa nhà rồi.” Hồ Diệp cúp điện thoại, nói tiếp: “Sếp, anh ở đại sảnh có nhìn thấy ai đi ra khỏi toà nhà hay không?”
“Không.” Tư Đồ lắc đầu chắc nịch: “Vậy cũng có nghĩa là hung thủ lúc này vẫn còn đang ở trong tòa nhà.”
“Đó là nếu hung thủ đúng là một con người.” Ân Thịnh đột nhiên lên tiếng.
Tư Đồ cau mày: “Có ý tứ gì?”
“Không cảm thấy thời khắc đối phương giết người rất trùng khớp với thời khắc tôi gặp trở ngại hay sao?” Ân Thịnh cơ hồ rất khẳng định, đối phương là ngay khi y bị tấn công đã xuống tay tàn nhẫn, nhưng mà...Nếu là một nhân loại bình thường muốn giết người, vì sao lại có nghiệp quỷ đến gây trở ngại cho y? Mục đích cùng động cơ thật sự của hung thủ là gì?
Một đám quỷ nhiều đến như thế, âm khí mãnh liệt lấn át toàn bộ tín hiệu điện thoại với mục đích dập tắt ý định muốn gửi thông điệp cầu cứu cửa ý. Thậm chí là để y chẳng thể nhận ra phương hướng, khiến y rơi vào trạng thái mơ hồ không xác định được bước tiếp theo nên làm gì, nguyên nhân sâu xa cũng chỉ có một.
“Đối phương là vì không muốn cho tôi nhận ra rằng có một thứ phi nhân loại đã ra tay giết người, cho nên mới phải ngăn trở tôi.”
Trước cửa nhà cớ sao lại có nghiệp quỷ giám sát, nói một hồi liền có thể giải đáp.
Nếu như chính mình ở yên trong nhà, có thể sẽ không xảy ra việc gì, nhưng một khi đã ra ngoài...Hơn nữa còn vừa vặn ngày thời khắc đối phương động thủ mà ra ngoài, vậy hung thủ nhất định không thể ngồi yên nhìn kế hoạch của hắn bị phá hỏng, hắn nhất định phải nhắm đến mình mà gây trở ngại trước.
Mọi người đều cảm thấy đây đúng là thuyết phát duy nhất để giải thích cho những sự việc trên. Chiếc xe bốn bánh chạy đến cảnh cục, lúc xuống xe, Tư Đồ nhìn về phía Giải Ứng Tông.
“Kỳ thực anh vốn không cần phải theo tới đây...”
“Tôi là đúng lúc có chuyện cần tìm cậu.” Giải Ứng Tông từ trong cặp táp lấy ra một phần tư liệu được bao bọc kỹ lưỡng: “Sao không nhìn qua một cái rồi hẵng nói?”
Tư Đồ nhận lấy tư liệu, chợt bên tai truyền đến thanh âm “Ùng ục” rõ to.
Tất cả mọi người đồng loạt nương theo thanh âm mà quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đứng sau cùng là Khâu Lạc, hai má đỏ bừng ngượng nghịu, tay nhỏ vội túm lấy cặp sách chắn phía trước bụng.
“Tôi...Tôi...Cái kia...”
Khâu Lạc lúng túng đến không nói thành lời, chỉ muốn lập tức tìm một cái lỗ chui vào.
Nhạc Chương ngẩn ra một hồi lại vui vẻ nói: “Nhắc mới nhớ, tôi cũng chưa có ăn gì a!”
Hồ Diệp nhìn đồng hồ đeo tay: “Thế thì chúng ta đi ăn trước vậy.”
Tư Đồ đem tập tư liệu ném lên xe, sau đó khóa cửa xe lại: “Đi thôi, đến quán lề đường ăn một bữa. Tôi mời.”
Một đám người kéo nhau đi về hướng ngược lại với cảnh cục, mãi cho đến khi bọn họ biến mất ở khúc quanh. Từ cửa hàng tiện lợi phía đối diện, một nam nhân đeo kính râm mới chậm rãi bước ra.
Trên tay hắn cầm một cái bánh bao nóng hổi, tay còn lại xách theo túi đồ vừa mua từ cửa hàng tiện lợi, đại khái là vài món đồ hộp cùng mấy lon bia.
Hắn mặt áo gió sẫm màu, gó má có chút gầy gò. Giữa đêm lại đeo kính râm...Đương nhiên nhân viên thu ngân của cửa hàng cảm thấy hắn thập phần kỳ quái.
Bất quá thời đại này ở nơi nào mà chẳng hiện hữu quái nhân đâu cơ chứ? Vậy nên người ta cũng dần coi đó là chuyện chẳng mấy to tát gì.
Nam nhân đi tới dưới ánh đèn đường, giương mắt nhìn cảnh cục trước mặt, ung dung thong thả gặm hết cái bánh bao trên tay. Ánh mắt của hắn rơi xuống người một nam nhân khác đang lẳng lặng từ cửa cảnh cục tiến tới gần đuôi chiếc xe SUV. Nam nhân kia lén lén lút lút chui xuống gầm xe lắp đặt cái gì, vừa mới bò ra...
Tích Tích −−−−
Đồ vật dưới xe đột nhiên kêu lên.
Sắc mặt nam nhân nọ tức khắc biến loạn, vội lăn một vòng muốn hướng đến bồn hoa bên cạnh lẩn trốn.
Nam nhân đứng ở phố đối diện chứng kiến cảnh tượng đó chỉ đơn thuần mút mút đầu ngón tay, khóe miệng gợi lên nụ cười quỷ dị −−−−
“Bang!”
Hắn trầm thấp phun ra một từ đơn lẻ, hai mắt ẩn sau cặp kính râm không giấu nỗi tia hưng phấn khi có thể tận mắt thưởng thức trò đùa tàn ác do chính mình bày ra.
Ầm oành! −−−−
Tiếng nổ lớn vang vọng tứ phía, ngọn lửa đỏ rực hung hăng cắn xé nam nhân xấu số không kịp né tránh kia.
Cửa kính lớn ở đại sảnh cảnh cục bị dư chấn làm vỡ tung, hàng loạt xe cộ đậu xung quanh phát ra tiếng còi báo động.
“Xảy ra chuyện gì?!”
Trên ban công cảnh cục, rất nhiều người ló đầu ra xem xét, vừa nhìn thấy chiếc SUV nổ banh chành mỗi mảnh một nơi, vẻ mặt ai nấy đều khiếp sợ không thôi.
Tách tách −−−−
Tách tách −−−−
Một nam nhân vô tình đi ngang qua, trên ngực treo hai cái máy ảnh to nhỏ khác nhau.
Y nhanh chóng cầm lấy máy ảnh giơ về phía cảnh tượng hãi hùng đó mà bấm máy, ánh lửa đỏ mang theo thanh âm đôm đốp ai oán, từ trong ống kính cứ thế lan tỏa dưới bầu trời đen thăm thẳm.
Đấy là vẻ đẹp bất đồng của nghệ thuật. Nam nhân bấm máy không ngừng nghỉ, ngón tay thỉnh thoảng điều chỉnh lại tiêu cự ống kính, đem hết thảy vẻ mặt sợ hãi của những người chung quanh, lần lượt thu vào hộp vuông trên tay mình.
“Ừm...”
Nam nhân hài lòng thả máy ảnh xuống, vừa định xoay người rời khỏi, liền nghe một trận thảng thốt từ sau lưng truyền tới.
“Ông trời của tôi ơi! Đây là có chuyện gì a?!”
Thanh âm sang sảng mà trong trẻo, nam nhân tò mò quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn rõ mặt của đối phương thì cậu ta đã từ phía sau chạy lên trước.
Khoảnh khắc lướt qua nhau, y liền nhìn thấy phía dưới phần tóc mái lưa thưa kia là một đôi mắt sáng ngời đang trừng to kinh ngạc.
“Tiểu Nhị!”
Trên lầu, một nam nhân tuổi trung niên không ngừng tức giận quát lớn: “Gọi đội trưởng của các người về đây ngay cho tôi! Tôi muốn đích thân làm rõ chuyện này!”
Cái con người vốn đang tìm đường chạy trốn Vương Tiểu Nhị kia bất giác dừng chân xoay người, ở giữa lối đi bộ đứng nghiêm lại, ngẩng đầu, giơ tay kính theo đúng tiêu chuẩn lễ nghi.
“Rõ! Thưa lão già...A không phải, ý tôi là cục trưởng!”
Lời tác giả: Liệu tôi sẽ nói với các người rằng CP của Tiểu Nhị đã xuất hiện? Còn lâu mới nói ~~~~~(^o^)/~~~(Dân chúng: Vậy còn CP của Nhạc Chương thì sao?!) = =+ cái đó, còn phải chờ thêm chút nữa...