Ký ức vẫn như cũ là một khối mơ hồ, bất quá so với lúc trước đã tiến triển hơn đôi chút, giữa muôn ngàn hỗn loạn, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy một phần rõ ràng. Ân Thịnh thẳng thắn đề nghị, đi một chuyến đến Ân gia, điều tra xem Đông Ngũ cùng Kim Đại Chung từ trước đến nay là đang giở trò quỷ gì.
Tư Đồ đối với đề nghị này tuy rằng rất muốn đáp ứng, nhưng hiện tại cấp trên muốn hắn phải khai báo tường tận tất tần tật về bốn cổ thi thể, vậy nên hai người chỉ còn phải tách ra hành động.
Tư Đồ ngàn vạn lần cũng không cam tâm, nhưng hắn biết tính chất của hai vụ án này hoàn toàn khác biệt, manh mối hiện nay thu được dẫu sao cũng cùng Trình Khai Tiêu liên can, mà đã có Trình Khải Tiêu, hiển nhiên sẽ không thể thiếu vắng Kim Đại Chung. Thế là sau một hồi bàn bạc, kết quả: Ân Thịnh cùng Nhạc Chương sẽ về quê nhà, đến Đông gia điều tra chuyện trước đây của Đông Ngũ; còn nhóm Tư Đồ sẽ tiếp tục ở lại thành phố A để tiện việc điều tra chuỗi sự kiện liên hoàn vừa qua.
Để giúp Tư Đồ một tay, Ân Thịnh cùng Giải Ứng Tông nhân tiện nhờ vả Khâu Lạc −−−−Tại sao lại nói là nhân tiện, nguyên nhân bởi vì Giải Ứng Tông dạo này không có việc gì làm cũng sẽ lái xe đến đón Khâu Lạc tan học, sau đó không cần biết đối phương có đồng ý hay không liền kéo người ta lên xe bắt đi ăn cơm chung.
Khâu Lạc đồng ý giúp đỡ ngay tắp lự, đại khái cũng là bị hành động thân mật chặn đường của Giải Ứng Tông khiến cho sợ hãi, thêm vào việc gần đây thời khóa biểu ở trường rất ít, mỗi ngày học chưa tới nửa buổi, trường học khuyến khích sinh viên bọn họ dùng thời gian rảnh rỗi tự tìm đơn vị thực tập để làm luận văn, vừa hay ngành cậu học là tâm lý học, đến cảnh cục xem như là có thể nhân cơ hội này tham khảo thêm chút ít kiến thức, bổ sung vào luận văn.
An bài ổn thỏa mọi thứ, ngày tiếp theo, mọi người liền chia ra hành động.
Phía Tư Đồ bắt đầu tiến hành việc điều tra biểu hiện của Trình Khải Tiêu khi còn trong tù lẫn giám sát sinh hoạt thường ngày của hắn ở thời điểm hiện tại, Hồ Diệp dẫn theo Tiểu Nhị đến nhà tù trực tiếp hỏi quản giáo, còn Tư Đồ dẫn theo Khâu Lạc loay hoay cả ngày ở phòng pháp y, sau đó cả hai cùng đến nơi tuyên truyền tà giáo bí ẩn mà Khâu Lạc đã từng nhắc đến, ở khu vực lân cận quan sát một lượt.
Phía khác, Ân Thịnh và Nhạc Chương ngồi trên máy bay chán đến ngủ gà ngủ gật, Ân Thịnh đeo bịt mắt, trong đầu lại không ngừng nghĩ chẳng biết Ngân lúc này đã ăn cơm chưa. Y trước khi đi liền đem Ngân giao phó cho Tư Đồ, mà Tư Đồ gần đây cũng bận tối mặt, không biết có nhớ cho Ngân ăn hay không. Kết quả, 2 giờ đồng hồ tiếp theo, việc đầu tiên mà Ân Thịnh làm sau khi ra khỏi phòng chờ của sân bay là nhấc điện thoại lên, không ngờ lại nhìn thấy tin nhắn từ Tư Đồ −−−−”Tôi dùng chuyển phát nhanh đem Ngân về nhà mình rồi, yên tâm, cha mẹ tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
Chân mày Ân Thịnh giật giật, trước mắt cơ hồ lập tức hiện ra vẻ mặt táo bón của Ngân khi phải ngồi trên xe chuyển phát nhanh.
Có điều, tốt xấu gì ở Tư Đồ gia cũng có Đại Hoàng cùng chơi với nó...Nghĩ vậy, Ân Thịnh bất đắc dĩ thở dài. Lúc trước mua thú cưng là vì muốn bầu bạn cũng là vì muốn nhà cửa bớt đi mấy phần quạnh quẽ, mà hiện tại thật bận đến không có thời gian chăm sóc nó...Trong lòng trước sau có chút hổ thẹn.
“Đông gia và nhà của cậu sát bên sao?” Nhạc Chương leo lên taxi, rướn người từ hàng ghế sau lên hỏi.
Ân Thịnh ngồi ghế phụ kế bên tài xế, một bên cất điện thoại vào một bên đáp: “Ừ, cách nhau không xa lắm.”
“Nếu đã là hàng xóm, tại sao quan hệ đôi bên lại kém đến như vậy?” Nhạc Chương khó hiểu hỏi, chợt điện thoại trong túi quần vang lên. Ân Thịnh từ kính chiếu hậu nhìn thấy Nhạc Chương vừa liếc mắt qua màn hình điện thoại, vẻ mặt liền trở nên có chút...Vi diệu?
Ân Thịnh có hơi nghi hoặc, quay đầu chuẩn bị hỏi, lại thấy Nhạc Chương từ chối cuộc gọi tới, sau đó tắt nguồn, rồi như cũ đem điện thoại cất vào túi.
“?”
Nhạc Chương ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt dò xét của Ân Thịnh, vội phục hồi nét mặt, nhún vai nói: “Gần đây thường xuyên nhận được điện thoại từ công ty bảo hiểm, thật phiền hết chỗ nói.”
“...Nga” Y dám đánh cược biểu tình khi nãy của Nhạc Chương cùng công ty bảo hiểm là không có nửa điểm liên can đến nhau.
Tới nơi, hai người xuống xe, thời điểm nhìn đồng hồ tính tiền khóe miệng Nhạc Chương không tự chủ được co giật liên hồi.
“Hơn...100 tệ...” Nhạc Chương cầm bóp tiền mà lòng đau như cắt, đoạn đóng cửa xe lấy hành lý, chạy đuổi theo Ân Thịnh ở phía trước: “Cái tên phá của chết tiệt này...”
“Kỳ thật trạm xe buýt ở sân bay cũng có thể đi đến đây, chỉ là dọc đường phải chuyển xe hai lần.” Ân Thịnh miễn cưỡng nói: “Tôi không muốn phải đứng chen chúc khó chịu.”
“...” Nhạc Chương đã không còn muốn nói thêm câu nào.
Taxi cơ hồ bỏ lại phía sau cả tòa đô thị của thành phố S, chạy thẳng một mạch đến vùng ngoại ô. Thành phố S là thành phố biển, vị mặn đặc trưng của biển nồng đậm trong từng cơn gió, từ vị trí xuống xe đi thẳng về trước không xa lắm liền thấy một sườn dốc. Hai bên hầu như không có cây cối lẫn kiến trúc gì.
Hai người ung dung thong thả đi trên đường lớn an tĩnh, chờ đến khi đã lên tới nơi cao nhất của sườn dốc, tầm mắt Nhạc Chương liền bị biển cả rộng lớn xanh thẫm một màu bao trọn.
“Biển a!” Nhạc Chương hai mắt sáng bừng: “Thật rộng lớn nga!”
“...” Đối với lời ca thán dư thừa này của Nhạc Chương, Ân Thịnh vẫn là làm như không nghe thấy, y mang theo nam nhân rẽ sang bên trái đường bờ biển, men theo một con đường nhỏ dẫn lên núi.
Trước mặt xuất hiện biển chỉ dẫn màu trắng, phía trên là những con đường quốc lộ bao quanh thành phố S, có thể thấy ở mỗi một ngã rẻ đều có biển cảnh báo màu vàng, yêu cầu xe cẩu giảm tốc độ, để tránh xảy ra tai nạn xe cộ.
“Các băng nhóm đua xe thường dùng đường núi để làm nơi thi đấu.” Ân Thịnh nói, đoạn đưa tay chỉ về phía xa xa: “Có nhìn thấy cái đỉnh nhỏ màu trắng kia không? Là nhà của tôi.”
Nhạc Chương theo chỉ dẫn của y nhìn sang, giữa rừng cây xanh um tươi tốt, quả nhiên có một khối màu trắng nho nhỏ trồi lên, đích thị là nóc nhà.
“Còn bên đó là Đông gia.” Ân Thịnh di ngón tay xuống một chút, Nhạc Chương vội dời mắt theo, bất quá cái gì cũng không nhìn thấy.
“Nơi nào cơ?” Nhạc Chương cau mày nghiêng đầu.
“Bị che khuất rồi.” Ân Thịnh lạnh nhạt nói.
“...”
Hai người tiếp tục hì hục leo núi, càng lên cao tầm mắt càng vươn xa hơn, nhà cao tầng, bến tàu cùng thuyền nhỏ, tất thảy đều có thể dễ dàng nhìn thấy.
Nhạc Chương vừa thở hổn hển vừa lôi kéo hành lý: “Sao lúc nãy không để taxi đưa đến tận nơi?!”
“Phía trên này là đất tư nhân.” Ân Thịnh nói: “Taxi của thành phố S đều biết.”
Nhạc Chương mặc dù rất rõ ràng rằng Ân gia là thuộc dòng dõi quý tộc, trong nhà không chắc có bao nhiêu tiền, nhưng vẫn như cũ có cảm giác bản thân cùng Ân Thịnh căn bản là hai thế giới khác biệt.
“Nhân khẩu nhà cậu cỡ bao nhiêu?” Nhạc Chương đột nhiên hỏi.
“Cũng khá đông...” Ân Thịnh không biết mục đích câu hỏi đó là gì, chỉ đơn giản nói: “Ông bà cha mẹ sức khỏe đều rất tốt, hiện tại có thể xem như là tứ đại đồng đường.”
“Không khí lẫn quang cảnh ở nơi này thật không khỏi khiến tâm tình con người ta tốt hắn ra.” Nhạc Chương gật đầu, có điều ánh mắt lộ rõ vài phần tịch mịch.
Ân Thịnh quay đầu nhìn cậu: “Tôi sau khi trưởng thành liền rời nhà tự lập, rất ít khi cùng người thân liên lạc.”
Nhạc Chương “Nga” một tiếng, cũng không có hỏi tại sao. Cậu cứ mãi đứng yên để mặc gió biển thổi ập tới, không nói một lời nào, thời điểm không náo loạn, khuôn mặt lại có thể sáng sủa đến thế, bộ dạng cà lơ phất phơ của ngày thường biến mất hẳn, nhìn qua có chút yếu đuối làm động lòng người.
“Nhớ nhà à?” Ân Thịnh cũng sẽ không nói gì quá hoa mỹ, trong lòng y nghĩ sao thì liền trực tiếp hỏi như vậy.
“Nhà? Cậu là nói cô nhi viện?” Nhạc Chương chớp mắt mấy cái: “Tôi đối với nơi đó không có cảm tình gì đặc biệt, nó chẳng khác gì một cái nhà trẻ khổng lồ...” Nói tới đây, cậu khẽ đưa lưỡi liếm liếm đôi môi bị gió biển thổi khô: “Còn ngôi nhà thực sự...Không biết chính xác là ở nơi nào nữa đây.”
Ân Thịnh cong nhẹ khóe miệng: “Chỉ cần nơi chốn ấy có một người yêu thương cùng xem trọng cậu, thì đó đích thị được gọi là nhà.”
Nhạc Chương nhớ tới cuộc gọi vừa nãy, nhất thời không lên tiếng.
Sự im lặng được duy trì xuyên suốt lộ trình còn lại, chỉ nghe thấy tiếng hải âu kêu to, mãi cho tới khi đã lên đến giữa sườn núi, ngôi nhà màu trắng mang phong cách Châu Âu mới hoàn toàn hiện ra trước mắt.
Rào chắn cao lớn, sân trước ngôi nhà bao phủ bởi hoa Tường Vi, còn có một cây đại thụ đứng sừng sững ở giữa, phía trên treo rất nhiều lồng chim, bốn phía dần mọc lên cây cối um tùm chỉ chừa lại lối đi nhỏ, phảng phất như cả hai người lúc này đang tiến nhập vào một thế giới khác.
Kế bên lối đi có hai chiếc ô tô một đỏ một trắng đang đậu.
Dọc đường đi từ dưới chân núi lên đây hầu như ở mỗi đoạn cách nhau không xa lại bắt gặp một camera theo dõi, hiện tại nhìn thấy ở trước tòa nhà cũng có vài cái, Ân Thịnh vừa tới, cửa rào hùng vĩ trước mặt liền tự động mở ra.
Một nữ nhân trẻ tuổi đứng trên bậc thang, nhìn qua chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi. Mái tóc đen búi gọn sau gáy, mặc sườn xám màu xanh biếc, gương mặt lãnh đạm kia cùng Ân Thịnh quả thực giống như khuôn đúc.
“Mẹ.” Ân Thịnh nhàn nhạt chào một tiếng, dẫn Nhạc Chương đi vào.
“Làm sao lại đột ngột trở về, cũng không chịu gọi điện báo trước một tiếng.” Nữ nhân nhìn Nhạc Chương một chút, tựa hồ đối với việc đối phương là ai, có thân phận gì, đến từ nơi nào hoàn toàn không có hứng thú. Bà mở cửa để hai người vào nhà, từ cách bài trí đến từng vật dụng bên trong đều nói lên chủ nhân của ngôi nhà là một người có phẩm vị cao. Bất quá một vài chỗ xem ra có chút mâu thuẫn, không được hài hòa cho lắm.
Ví dụ như phòng khách bài trí theo phong cách Châu Âu, nhưng phòng ăn lại bài trí theo phong cách Nhật Bản, còn hành lang dẫn lên lầu lại là phong cách Trung Quốc, thư phòng thoạt nhìn như thể là nơi để cất giấu bí mật hoặc giả như để tu luyện, bởi lẽ −−−−Cửa chính được xây bằng đá rất dày, mặt trên còn điêu khắc một ít hình ảnh cổ vật.
Thời điểm Ân Thịnh tiến vào phòng khách, cửa đá bên cạnh chợt chậm rãi mở, một nam nhân từ bên trong ôm cả chồng sách đi ra.
Quần áo nam nhân mặc không rõ thuộc thời đại nào, miệng ông ngậm tẩu thuốc, mắt trái đeo kính một mắt, trên ngực còn mang theo đồng hồ quả quýt.
“Cha.” Ân Thịnh gật đầu, không nhìn ra hiện tại y đang có tâm tình gì.
“Hả? Về rồi sao?” Chân mày nam nhân giật giật, sau đó quay đầu hướng nữ nhân kia, nói: “Buổi tối nhất định phải nấu thêm vài món.”
“Em đã bảo má Lưu làm rồi.” Nữ nhân trả lời, hai người nhìn dáng vẻ quả thật là tương kính như tân.
Nhạc Chương có chút căng thẳng, từ lúc vào nhà đến giờ cậu vẫn chưa tìm được dịp để thăm hỏi, lúc này rốt cuộc cũng có cơ hội, liền lễ phép nói: “Chào bác trai bác gái, con tên Nhạc Chương là bạn của...”
“Nga, ra là cậu a.” Nữ nhân gật đầu trước.
Nam nhân cũng gật theo sau, không quên nhìn cậu một lượt từ trên xuống vài lần: “Là thầy phong thủy hạng ba mà Thịnh từng nhắc tới.”
“...” Nhạc Chương u ám quay đầu nhìn Ân Thịnh: “Hạng ba? Hử?”
Ân Thịnh không phản ứng, đơn giản đem hành lý giao cho má Lưu: “Con và Nhạc Chương còn có việc, buổi tối sẽ trở về ăn cơm sau, hiện tại phải ra ngoài một chuyến.”
Nữ nhân đảo đôi mắt xinh đẹp sang nhìn chằm chằm Ân Thịnh: “Không hiểu sao lại chạy về, ra là xem nơi này như nhà trọ sao?”
Ân Thịnh nhún vai: “Có việc gấp.”
“Là việc gấp gì mà ngay cả thời gian nói chuyện cũng không có?” Cha Ân thả người ngồi xuống ghế sofa, Nhạc Chương lúc này mới phát hiện chiếc ghế này cùng chiếc ghế trong căn hộ của Ân Thịnh quả thật...Khá giống nhau a.
“...Có vụ án.” Ân Thịnh vốn muốn thả tay khỏi hành lý xong là đi ngay, nhưng nhìn tình hình hiện tại tựa hồ muốn đi cũng không được, bất đắc dĩ đứng tại chỗ thành thật trả lời: “Con lần này trở về là muốn đến Đông gia điều tra chút chuyện.”
“Đông gia?” Gương mặt lãnh đạm của mẹ Ân rốt cuộc cũng lộ ra vài tia kinh ngạc: “Con sao lại phải tìm đến bọn họ?”
“Đông Ngũ...” Ân Thịnh nhíu mày: “Có dính dáng đôi chút tới vụ án lần này.”
“Con vẫn còn làm cảnh sát cố vấn gì đó ở cảnh cục?” Cha Ân ngậm tẩu thuốc, khó hiểu nhìn y: “Rất thú vị sao?”
Ân Thịnh lại nhíu mày chặt hơn nữa, y sở dĩ dọn ra ngoài, cũng là bởi vì càng trưởng thành, cách nghĩ của y cùng người trong nhà càng khác biệt, lúc nói chuyện thường nảy sinh ý tứ khác, để tránh xảy ra cãi vã, y mới chọn rời khỏi đây.
Đối với câu hỏi của cha Ân, Ân Thịnh không muốn trả lời −−−−Y cũng không muốn đem những vụ án bi thương lẫn kinh khủng mà chính mình tai nghe mắt thấy quy thành hai từ “Thú vị” hay “Nhàm chán“.
Thời khắc đó, giữa bốn người mơ hồ bị bao phủ bởi một tầng tĩnh lặng đến lúng túng, Nhạc Chương khẽ nhìn hai bên, có chút khó xử.
Cậu và Ân Thịnh là quen biết nhau ở thành phố A, Ân Thịnh không thích nhắc đến chuyện của bản thân, cho nên đối với việc nhà của y, Nhạc Chương hoàn toàn chẳng biết gì
“Tình hình ở Đông gia gần đây không được tốt lắm.” Mẹ Ân phá vỡ tĩnh lặng, chủ động mở miệng nói: “Con phải cẩn thận một chút.”
“Gần đây không được tốt lắm?” Ân Thịnh bị lời của mẹ Ân thu hút: “Xảy ra chuyện gì?”
“Sau khi Đông Ngũ qua đời, nhà bọn họ liền trở nên cẩn thận từng li từng tí một, cả vùng này cơ hồ bị bọn họ phong tỏa.” Mẹ Ân nói: “Mà Đông Lục lại mãi chẳng thấy về nhà, con cũng biết Ân gia coi trọng hai anh em bọn họ cỡ nào rồi đó, nghe nói bà cả Đông gia hiện tại mắc bệnh điên luôn rồi.”
Nhạc Chương trợn to mắt, vẻ mặt Ân Thịnh cũng trở nên nghiêm trọng.
Y gật đầu, vội dẫn Nhạc Chương rời khỏi, từ cửa rào chính của nhà mình rẽ sang một lối đi khác, hướng về phía Đông gia ẩn sâu trong rừng cây um tùm mà đi tới.
“Bà cả?” Nhạc Chương dọc đường đi không nhịn được tò mò, hỏi: “Cha của thằng nhóc Đông Lục kia có tới mấy bà vợ lận sao?”
“Hai người.” Ân Thịnh đơn giản trả lời: “Có điều chỉ có bà cả cùng Đông lão gia có giấy hôn thú, còn bà hai không có.”
Dựa theo luật hôn nhân thời bây giờ, trùng hôn* là một tội. Nhưng nếu có nữ nhân cam tâm tình nguyện làm thiếp, mà chính thất cũng chấp thuận, thì lại là vấn đề khác nữa.
*Trùng hôn: kết hôn với một người khác trong khi mình đang có vợ hoặc có chồng.
Đông gia cho tới nay vẫn tiếp tục duy trì truyền thống cổ xưa, cơ hồ có thể nói gia tộc này vừa cũ nát lại vừa bảo thủ.
“Trời ạ...” Nhạc Chương khó mà tin nổi: “Vậy Đông Ngũ cùng Đông Lục có phải là cùng một mẹ sinh ra không?”
“...Không biết.” Ân Thịnh thành thật nói, y từ nhỏ chỉ quen biết Đông Ngũ. Thế nên khi Đông Lục lần đầu xuất hiện, y căn bản cũng không nghĩ rằng cậu ta là người của Đông gia, Nếu như không phải cậu ta đột ngột thả con ác quỷ kia ra...
Bởi vì Đông gia rất am hiểu cách thuần dưỡng quỷ sứ, khác với Ân gia. Ân gia rất ít người thuần dưỡng quỷ sứ, điểm này chỉ cần nhìn Ân Thịnh là có thể thấy rõ.