Thiên Triều Quỷ Sư

Chương 69: Chương 69




Sáng sớm ở trên đường đột nhiên dày đặc sương mù. Đầu tháng tư, khí trời đã ấm hơn rất nhiều, sáng sớm còn có thể có sương mù nhiều như vậy căn bản là chuyện không thể nào. Ba người nhóm Tư Đồ lưng đối lưng tựa bên cạnh xe, ba người chia làm ba phương hướng để quan sát.

Tiểu Nhị tay cầm súng có chút run: “Sếp...”

“Suỵt.” Tư Đồ hơi nhướng mày: “Tập trung lực chú ý!”

Tiểu Nhị không thể làm gì khác hơn là đem lời thỉnh cầu trợ giúp nuốt ngược vào bụng. Bốn phía sương mù đã dày đến độ ngoại trừ một mảnh trắng xóa những thứ khác đều hoàn toàn không nhìn thấy. Tiểu Nhị nỗ lực nheo mắt muốn nhìn rõ những bóng mờ của cảnh vật xung quanh đang dần biến mất giữa màn sương mù, lại đột nhiên cảm giác Hồ Diệp ở phía sau khẽ đụng cậu.

“Đội phó?” Cậu quay đầu lại, liền nghe Hồ Diệp hạ thấp giọng nói, mặc dù đối phương đã tận lực khống chế thanh âm, bất quá vẫn có thể nghe ra một ít run rẩy.

“Có đồ vật...Ở phía trước...”

Tư Đồ tay cầm súng lập tức chuyển sang hướng nhìn của Hồ Diệp, hắn nheo mắt cận thận nhìn về phía trước, giữa màn sương mù dày đặc quả thật có cái gì lắc lư lắc lư, hơn nữa thứ đó là đang tiến về phía bọn họ.

Sương mù trắng xóa chẳng khác gì bức phông nền cho “hắn”, một cái bóng đen thoạt nhìn rất to lớn. “Hắn” trầm mặc hướng về phía ba người mà chậm rãi tiến, mỗi bước đi đều phảng phất như giẫm lên tim của bọn họ.

“Hắn...Hắn lắc cái gì chứ...” Thanh âm của Tiểu Nhị căng thẳng đến kịch liệt, súng trong tay run không điểm dừng.

Trên trán Tư Đồ nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, nhưng sắc mặt hắn vẫn như cũ trấn tĩnh, dư quanh nhanh chóng thăm dò hai bên trái phải, trong đầu đã bắt đầu tính toán con đường thoát thân.

Bóng đen kia hết nghiêng sang trái lại nghiêng sang phải, như thể một kẻ say rượu đứng không vững liên tục lắc lư. Nhưng là mỗi lần ngả nghiêng, nghiêng đến mức độ quỷ dị liền tức khắc thu người trở về, rồi lại theo trình tự nghiêng sang hướng đối ngược, cứ thế không ngừng lặp đi lặp lại. Ấy thế mà vẫn có thể bình thản tiếp tục tiến về trước.

Hồ Diệp che chắn Tiểu Nhị lui ra sau một bước, đầy do dự nhìn Tư Đồ: “Sếp, làm sao bây giờ?”

Hắn thật muốn cảnh báo người ở phía trước một tiếng, nhưng khi nhìn thấy hành động quỷ dị thì lại chẳng thể mở miệng nổi. Nếu như đả thảo kinh xà...Vạn nhất đối phương không nhìn thấy bọn họ thì sao?

Vis: Bắn người khi trong tay đối phương không có vũ khí cũng như là khi họ đang trong trạng thái mơ hồ là phạm luật. Còn nhiều cái “bắn người khi.....là phạm luật” lắm, cơ mà tiêu biểu hai cái trên thôi.

Những lúc như thế này thật không thể trách hắn nảy sinh tâm lý trông chờ may mắn xuất hiện.

Tư Đồ đưa tay chỉ về hướng cửa xe: “Hai người lên xe đi, khẽ thôi...”

“Hiện tại xảy ra tình huống như thế này làm sao lái xe a?” Hồ Diệp trợn to mắt.

“Cậu cảm thấy cậu chạy nhanh hơn, hay xe chạy nhanh hơn?” Tư Đồ mắt thấy bóng đen kia đã càng ngày càng tới gần, rõ ràng lúc bọn họ nói chuyện vẫn còn đứng ở tít đầu kia...

Hồ Diệp cảm thấy bản thân có chút hồi hộp, cũng chẳng thể quản quá nhiều, vội túm lấy cổ áo Tiểu Nhị quẳng lên ghế sau, chính mình cũng ngồi vào ghế phụ lái, chừa lại vị trí cầm vô lăng vừa vặn sát bên chỗ đứng hiện tại của Tư Đồ.

Tư Đồ một tay cầm súng một tay giữ lấy tay nắm cửa, nhưng cũng không vội lên xe, Tiểu Nhị nhoài người lên ghế trước gọi: “Sếp! Mau lên đây đi!”

Tư Đồ hiện tại có chút không cam lòng, hắn muốn nhìn rõ này rốt cuộc là ai. Trực giác mách bảo cho hắn biết người này cùng toàn bộ những thi thể kia chắc chắn có liên hệ.

Hắn muốn đợi cho bóng hình này tiến lại gần thêm một chút nữa, hắn vẫn cầm súng, vẫn giữ lấy tay nắm cửa, mà giữa hai lòng bàn tay lại tiết ra một tầng mồ hôi.

Tim của Tiểu Nhị gần như nhảy lên cổ, từ sau lớp kính có thể thấy rất rõ bóng đen nọ càng ngày càng tới gần, cơ hồ đã tiến đến phía sau đuôi xe rồi.

“Sếp!” Tiểu Nhị sốt ruột đập lưng ghế, Hồ Diệp cũng không nhịn được, vội vặn chìa khóa khởi động máy xe chuẩn bị thoát thân.

Yết hầu Tư Đồ khẽ động, ánh mắt thủy chung dán lên bóng đen không ngừng lắc lư phía trước−−−− Một bước, hai bước, ba bước...Lại gần thêm chút nữa...

Bóng đen rốt cuộc đã ra khỏi tầng sương mù dày đặc, thế nhưng lại không đi tiếp nữa. Nó đứng cách xác chết cùng nhóm Tư Đồ tạo thành ba đỉnh tam giác, Tư Đồ có thể nhìn thấy rất rõ đầu của nó chậm rãi quay sang phía hắn, phảng phất như đang quan sát.

Bất quá ánh nhìn này thật làm hắn khó chịu, chẳng khác nào ánh mắt của thợ săn đang rình mồi, sát khí bất chợt xông thẳng lên sống lưng. Tư Đồ đột ngột quát lớn: “Ai đó!”

Thanh âm của Tư Đồ vọng đi rất xa, nhưng hiện tại bốn phía thập phần yên tĩnh, chỉ khiến người ta cảm giác thêm vắng lặng. Bóng đen kia trầm tĩnh đến lạ thường, chẳng hề động đậy, mà một chút hơi thở cũng không có.

Tư Đồ cùng bóng đen “đối mặt” chừng nửa phút, rốt cuộc cũng không thể nhịn được nổ một phát súng. Viên đạn lao thẳng tới phía trước, bóng đen lập tức nghiêng người né tránh, lại rất nhanh dựng thẳng người dậy. Thật giống một con lật đật sặc mùi ma quái.

“Sếp!” Lúc này, Tiểu Nhị tin chắc thứ kia tuyệt đối không phải người, cậu kêu to: “Lên xe! Chúng ta không đối phó được với nó đâu!”

Trong đầu ba người cơ hồ cùng lúc hiện lên dáng vẻ của thi thể ở lối đi bộ kia−−−− Cuống họng bị cắt sâu cùng gương mặt nát bấy.

Tư Đồ gắt gỏng đập tay lên cửa kính xe, sau đó liền nhào vào bên trong, ra sức nhấn chân ga lao xe đi−−−− Mặc dù hắn căn bản không nhìn thấy rõ con đường phía trước.

Bóng đen không có đuổi theo, bất quá sương mù dày đặc vẫn không chịu tan đi.

Tư Đồ dần giảm tốc, hắn không dám chắc bản thân là đang lái xe đi đâu. Tốc độ xe liền trực tiếp hạ xuống còn hai mươi ki lô mét trên giờ, hiện tại có thể còn chạy thua cả xe đạp. Tư Đồ bật đèn báo khẩn cấp, Tiểu Nhị cùng Hồ Diệp gọi về cảnh cục rất nhiều lần, nhưng vẫn thủy chung không ai bắt máy.

“Xảy ra chuyện gì thế này?” Hồ Diệp trong lòng nóng như lửa đốt, vừa nghĩ tới việc ở giữa tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc tồn tại thứ quỷ quái không rõ tên kia liền khiến anh chẳng thể nào bình tĩnh trở lại.

Mà Tiểu Nhị hiện tại cả khuôn mặt trắng đến cắt không còn một giọt máu, sương mù chẳng khác gì lao ngục cứ thế vây hãm bọn họ mãi chẳng chịu buông tha.

Tư Đồ đưa tay sờ miếng ngọc tỳ hưu trong túi quần, lần trước mình bị siết cổ, trên cổ tỳ hưu liền nứt một đường. Hắn phỏng đoán ngọc này đã giúp hắn cản đi một lần tai họa, chẳng biết bây giờ có còn linh nghiệm nữa hay không...

Tỳ hưu đặt trong túi quần tản ra hơi nóng, Tư Đồ hít sâu một hơi đột ngột dừng xe.

“Sếp?” Tiểu Nhị lẫn Hồ Diệp đồng loạt nhìn hắn.

“Cứ chạy thế này nói không chừng lại xui xẻo đâm vào nơi nào đó.” Tư Đồ lắc đầu: “Xem ra có người cố ý đem chúng ta nhốt lại, hiện tại chạy tiếp cũng chỉ phí công...”

Hồ Diệp không cam tâm, nắm tay dần siết chặt lại, hồi sau tức giận đấm lên cửa xe, tựa hồ làm vậy có thể trút bớt một chút nóng giận.

Tư Đồ liếc mắt nhìn anh một cái, đang muốn mở miệng nói, chợt−−−−

Ầm!

Không hề dự báo trước, một tiếng động lớn bất thình lình phát ra từ trên nóc xe, tựa như cự thạch ngàn cân giáng xuống.

Tiểu Nhị đầu bị va chạm liền hét lên, cả bả người sợ hãi ngẩng đầu, chỉ thấy nóc xe thế nhưng lại lõm xuống không ít.

“Chết tiệt!”

Tư Đồ văng tục, bất chấp mọi sự dồn sức đạp chân ga phóng xe về trước. Có điều hành động này hồ như là để chứng minh cho lời nói vừa rồi của hắn, chiếc xe chạy đi chưa được mấy mét, liền ầm một tiếng tông vào cửa kiếng của một cửa tiệm. Tiếng kính vỡ giữa không gian yên tĩnh đặc biệt chói tai.

Tư Đồ cùng Hồ Diệp mất đà lao người về phía trước, phần Tiểu Nhị ngồi sau suýt chút đã bay ra khỏi ghế ngồi.

Tư Đồ ôm lấy cái trán đau nhói, còn chưa kịp sang số, cửa kính xe phía bên hắn lại đột nhiên “Bốp“.

Một dấu tay đen thùi đánh vào mặt kính!

“A!!!!”

Năng lực chịu đựng của Tiểu Nhị đã đạt đến giới hạn, không kìm được la hét thất thanh.

Tiếng hét thảm vang lên khiến Tư Đồ thoáng cái trấn tĩnh, hắn cấp tốc sang số sau đó mãnh liệt xoay vô lăng, bất quá vừa mới quay đầu, gương chiếu hậu bất thình lình phản chiếu hình ảnh một “khuôn mặt người” thập phần đáng sợ.

Mà khuôn mặt này căn bản không thể dùng từ “người” để hình dung, mặc dù chỉ thoáng lóe lên rồi biến mất, nhưng Tư Đồ là nhớ rất rõ hình thù kinh tởm đó.

Tiếp theo cả chiếc xe như bị ai mạnh bạo nhấc lên giữa không trung. Tư Đồ chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, toàn bộ cảnh vật đảo điên, Tiểu Nhị ngồi phía sau khẽ rên một tiếng, bên cạnh là Hồ Diệp mê man sau chấn động vừa rồi ngã lên bả vai hắn, đôi chân hiện tại mắc kẹt rất khó cục cựa, cảm giác nghẹt thở vì bị chèn ép trong buồng xe nhanh chóng lan tỏa.

Tên khốn kia rõ ràng là muốn đem cả xe lẫn bọn họ cùng lúc bóp nát mà! Tư Đồ dứt khoát đẩy Hồ Diệp ra khỏi vai, hắn khó khăn giơ chân tới cửa kính bên ghế phụ lái, mới vừa đạp được hai cái, cửa xe phía trước bàn chân đột nhiên bị một lực vô hình hung hãn đè nén.

Mắt cá chân truyền đến đau đớn mãnh liệt, tâm trí Tư Đồ căng như sợi dây đàn−−−− Trước nay chưa từng cảm nhận được cái chết cách mình lại gần đến vậy. Hơn nữa còn là trơ mắt nhìn nó đến mà một chút sức lực phản kháng cũng không có.

“Ta X!”* Tư Đồ quát lớn một câu thô tục, nhịn đau đưa tay lần mò, vừa tìm thấy súng liền hướng cửa kính vỡ vụn nả đạn loạn xạ−−−−

*Ta X! đồng nghĩa Fuc.k

Đoàng đoàng đoàng!

Ba tiếng súng liên tiếp, giữa tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc không biết có bao nhiêu là tuyệt vọng.

Tiếp nối, cửa xe cọt kẹt một tiếng liền đứt rời khỏi thân xe, sau đó, không gian bỗng chìm vào im lặng tuyệt đối.

...

Ân Thịnh và Nhạc Chương vừa xuống máy bay lập tức nhận được cuộc gọi từ cảnh cục nói bọn họ đến bệnh viện.

Vốn y ngồi trên máy bay nhưng trong lòng vẫn cứ không yên, luôn cảm thấy vô phương trấn tĩnh. Nhiều lần kiểm tra điện thoại, nhưng bất đắc dĩ chẳng thể gọi đi, y chỉ còn cách nhẫn nại chờ đợi.

Không nghĩ tới vừa đặt chân xuống khỏi máy bay liền nhận được tin khẩn, Ân Thịnh tim đập mạnh, phảng phất có một loại cảm giác vô cùng đáng sợ cuồn cuồn trong lồng ngực. Đầu y ong ong, cơ hồ là tuân theo quán tính của thân thể mà đến được bệnh viện, bất quá trong suốt quá trình đến đây đã xảy ra chuyện gì, y hoàn toàn không nhớ rõ.

“Ân Thịnh?” Nhạc Chương thấy sắc mặt y trắng bệch, thậm chí vầng trán ứa ra không biết bao nhiêu là mồ hôi lạnh, giật mình nói: “Cậu không sao chứ? Có chỗ nào không được thoải mái sao?”

“Không...”

Ân Thịnh được Nhạc Chương kéo hồn về, hai người ra khỏi thang máy bệnh viện, xa xa liền nhìn thấy vài người quen ở cảnh cục đứng trước cửa phòng giải phẫu. Thậm chí Giải Ứng Tông, Khâu Lạc cùng nhiếp ảnh gia tên Cố Thành cũng có mặt.

Ánh đèn đỏ trên cửa phòng giải phẫu sáng rực chói mắt, Ân Thịnh đột nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ, phảng phất đã từng nhìn thấy qua cảnh tượng này ở đâu đó.

Y đưa tay bấu lấy nơi ngực trái, chẳng thể nào hiểu được nỗi đau mãnh liệt từ sâu tận tâm can là từ đâu mà ra.

Này quả thật so với bị tay quỷ trực tiếp đánh lên người còn muốn đau hơn gấp trăm ngàn lần!

“Xảy ra chuyện gì vậy?!” Nhạc Chương thay Ân Thịnh hỏi.

“Không biết.” Giải Ứng Tông châm điếu thuốc, sắc mặt khá tệ: “Tin thời sự đều đã đưa tin, tự các cậu xem đi.”

Anh đưa tay chỉ về chiếc tivi màn hình phẳng treo ở hành lang phía trước, trên tivi đang chiếu bản tin sáng sớm.

Nữ biên tập viên kích động đưa tin: “Vụ tai nạn giao thông thảm khốc vừa qua còn chưa xử lý xong, hiện tại đội cảnh sát hình sự của sở cảnh sát thành phố lại xảy ra chuyện! Từ camera giám sát đặt ở giao lộ, chúng ta có thể thấy rõ toàn bộ quá trình sự việc...”

Tivi chuyển cảnh, chiếc xe in logo cảnh cục hình sự của nhóm Tư Đồ xuất hiện trên màn ảnh trắng đen do camera quay lại, chiếc xe lái đến trước tòa thị chính, ba người cùng lúc bước xuống, không biết là đang nói gì với nhau. Sau đó liền xảy ra một màn thập phần kỳ quái: Ba người họ bất ngờ rút súng chĩa về phía đường cái vắng tanh, bên cạnh còn có xe buýt công cộng chạy ngang qua, bất quá bọn họ hình như cái gì cũng không nhìn thấy.

Ân Thịnh càng xem hai hàng chân mày càng chau lại, ánh mắt y trước sau vẫn như cũ khóa chặt trên thân ảnh quen thuộc kia, đối phương là người lên xe cuối cùng, tiếp theo đó chiếc xe vượt cả đèn đỏ một đường lao tới trước, lát sau tốc độ bỗng chậm dần, rồi...Không hề báo trước cứ thế tông thẳng vào một cửa tiệm thời trang. Chiếc Volkswagen vội vã lùi, sau đó mãnh liệt chuyển hướng, không biết có phải là đã chuyển hướng quá đà hay không mà khiến cả chiếc xe mất đi trọng tâm trực tiếp lật đổ.

Đoạn phim giám sát tới đây bất thình lình bị cắt mất.

Quay trở lại với biên tập viên, có thể thấy rõ ánh mắt cô ta không ngừng ánh lên tia sợ hãi, nhưng vẫn cố giữ lấy bình tĩnh: “Sự việc lần này đã được lực lượng cảnh sát tham gia điều tra, đồng thời ở trước tòa thị chính tìm thấy một thi thể bị hủy hoại vô cùng thê thảm. Chúng tôi cũng nhân đây đưa ra lời nhắc nhở đối với quý khán giả xem đài, thời điểm này xin đừng về nhà quá muộn, đi ra ngoài xin hãy hướng về nơi dân cư đông đúc, tránh không đi một mình vào ban đêm.”

...

Trong bệnh viện lúc này thập phần yên tĩnh, Ân Thịnh chau mày, viền mắt Khâu Lạc hồng hồng, sắc mặt trắng bệch, nhìn dáng dấp cũng là bị dọa đến kinh hãi.

“Tình hình của bọn họ thế nào?” Nhạc Chương thật vất vả phá vỡ yên tĩnh, thanh âm khô khốc thoát ra khỏi miệng.

Nhìn chiếc xe lật đổ thế kia, cậu cơ hồ có thể dự liệu được thương tích của ba người kia là nghiêm trọng đến mức nào rồi.

“Không mấy lạc quan.” Bên cạnh có người lên tiếng: “Lúc đưa vào phòng giải phẫu...Bác sĩ đã nói vậy.”

Đầu óc Ân Thịnh trống rỗng, y chết lặng đứng nhìn ánh đèn đỏ phía trên phòng giải phẫu.

“Đoạn phim này đã được cấp trên xem qua.” Người vẫn hay lo việc hậu cần cho đội hình sự, Tiểu Lý nói: “Cắt giữa chừng là bởi vì chuyện về sau quá mức ly kỳ...”

Cậu tường thuật lại ngắn gọn quá trình chiếc xe ở giữa không trung như bị một lực vô hình từ từ nắn ép, Nhạc Chương nghe thấy mà kinh hãi, Giải Ứng Tông hút xong điếu thuốc lại hút thêm điếu nữa, Cố Thành thủy chung đứng cúi đầu ngón tay vô thức vuốt ve camera treo trước ngực, phần Khâu Lạc sắp không kìm nén được mà khóc rống lên rồi.

“...Đưa tôi đi xem chiếc xe đó.” Ân Thịnh cảm nhận được bản thân là có bao nhiêu phần tê dại, thanh âm lạnh lẽo cơ hồ không phải từ chính miệng mình thoát ra.

Giải Ứng Tông liếc mắt nhìn y, Nhạc Chương vội vàng nói: “Tôi cùng đi với cậu.”

Tiểu Lý cũng nhìn Ân Thịnh: “Anh không chờ giải phẫu kết thúc sao?”

Ân Thịnh: “Giải phẫu mất bao lâu thì xong?”

“Ách...” Tiểu Lý nhìn đồng hồ: “Chỉ mới bắt đầu được một tiếng đồng hồ, mà cuộc giải phẫu lần này cũng thuộc loại nghiêm trọng...”

Ân Thịnh đầu cũng không quay lại liền hướng thẳng ra ngoài, Tiểu Lý không thể làm gì khác hơn là đuổi theo dẫn đường cho y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.