Thiên Triều Quỷ Sư

Chương 77: Chương 77




Phố Cao Thăng đường Quách Gia Đông.

Ân Thịnh đứng trước tòa nhà số 33, ngửa đầu nhìn lên.

Ở lầu bốn, quả thật có một hộ gia đình có lan can màu xanh lục, Ân Thịnh quay sang nhìn người bên cạnh.

“Cậu thấy thế nào?” Y vô cùng hứng thú hỏi.

Nhạc Chương hai mắt thâm đen, ngáp dài một cái: “Không nên hỏi tôi, tôi cũng không phải cảnh sát.”

Khâu Lạc ở một bên nói: “Tại sao ngay cả tôi cũng phải đến...”

“Bởi vì nhân lực không đủ.” Ân Thịnh ngắt lời cậu: “Không phải dạo gần đây cậu đang thực tập sao? Đây khẳng định là một cơ hội tốt.”

Khâu Lạc bất đắc dĩ không lên tiếng, điện thoại trong túi khẽ rung mấy cái, lấy ra nhìn, là tin nhắn từ Giải Ứng Tông.

−−−− Buổi tối cùng nhau ăn cơm.

Khâu Lạc nhanh chóng nhắn lại một chữ “Được”, ngẩng đầu liền thấy Ân Thịnh cùng Khâu Lạc đều nhìn về phía mình.

“Sao...Sao vậy?”

“Không.” Ân Thịnh thu hồi ánh mắt, xoay người đi về phía trước: “Con người Giải Ứng Tông thế nào?”

Khâu Lạc nghi hoặc trả lời: “Giải tiên sinh là một người tốt.”

Nhạc Chương không quá để tâm tới cuộc nói chuyện không ý nghĩa của hai người kia, thẳng thừng nói: “Chúng ta giúp cảnh cục phá án có cái gì tốt? Có thể nhận được bổng lộc sao?”

“Không thể.” Ân Thịnh dừng trước cửa lầu bốn, một lầu có hai hộ, y nhìn hai bên một chút, xác định là cánh cửa bên tay phải, giơ tay nhấn xuống chuông cửa: “Thế nhưng giải quyết sớm một chút, cậu mới có thể ngủ ngon giấc.”

Tinh thần của Nhạc Chương vực dậy được đôi chút, chuông cửa vang lên, bất quá cả một hồi sau bên trong vẫn không có động tĩnh.

“Không có ai?”

Ân Thịnh đến gần mắt mèo quan sát một chút: “Mắt mèo đã bị chặn từ bên trong.”

Nhạc Chương tựa ở bên tường chậm rãi hỏi: “Vậy bây giờ làm sao?”

Bọn họ không thể nhúng tay vào vụ án, mà ngay cả người sống ở đây là ai cũng không biết.

Trên lầu đúng lúc có người đi xuống, trong tay xách theo túi rác, thấy ba người họ vây quanh trên hành lang chật hẹp, người kia bỗng dừng lại.

Khâu Lạc vội hỏi: “Cho hỏi, anh có quen biết với chủ căn hộ này hay không?”

Người kia cảnh giác nhìn bọn họ: “Đòi nợ à?”

Ân Thịnh nhíu mày: “Không phải, hắn thiếu nợ sao?”

Người kia nhấc theo túi rác vượt qua ba người đi xuống dưới: “Bọn cho vây nặng lãi thường hay đến tìm hắn lắm, không chắc có ở nhà hay không nữa, cứ chờ thêm một chút nữa đi.”

Nhạc Chương trừng mắt nhìn, tựa ở trên cửa lắng nghe một lúc.

Cậu đột nhiên “Suỵt” một tiếng, sau đó cố ý giẫm bước chân như đang đi lên cầu thang: “Tiên sinh! Thức ăn của ngài tới...”

Một mặt kỳ quái giả giọng, một mặt không ngừng ấn chuông cửa.

Khâu Lạc cùng Ân Thịnh đều ngạc nhiên nhìn cậu, cách một lúc, liền nghe bên trong thật sự có tiếng động.

Thanh âm ổ khóa cửa lần lượt từng cái mở ra, đám người Ân Thịnh trốn ở góc chết của mắt mèo, đợi đến cánh cửa chậm rãi hé ra một chút.

Ân Thịnh bất thình lình chộp lấy tay nắm cửa hung hăng kéo−−−−

Bên trong là một nam nhân trọc đầu, thoạt nhìn dáng vẻ đã hơn năm mươi, mặc áo ba lỗ, bộ mặt uể oải không sao tả nổi. Có điều hiện tại hết thảy uể oải đều biến thành kinh hãi.

“Các người...!” Hắn theo bản năng muốn chạy, nhưng nhìn một lượt diện mạo của bọn họ xong lại cau mày: “Các người là ai?”

Ân Thịnh nhàn hạ nói: “Không phải tới tìm ông để đòi tiền, chỉ là muốn hỏi chút chuyện.”

Nam nhân hồ nghi nhìn bọn họ, Nhạc Chương từ trong túi tiền rút ra vài tờ đưa đến: “Trả lời xong sẽ cho ông.”

Nam nhân lập tức gật đầu.

Ân Thịnh ló đầu nhìn vào bên trong, một đống đồ ăn đặt ở trong này quá lâu liền bốc mùi hôi thối không chịu được.

“Có phải ông quen biết một người tên Kim Đại Chung?”

Nam nhân không hiểu mô tê: “Ai cơ?”

Ân Thịnh lại đổi vấn đề: “Còn Trình Khải Tiêu thì sao?”

Nam nhân lại tiếp tục không hiểu: “Là ai?”

Ân Thịnh mở miệng muốn hỏi tiếp, Nhạc Chương đứng bên cạnh lại phất tay: “Thôi được rồi, vậy ông nói rõ bối cảnh lai lịch của chính mình đi.”

Vừa nói như thế, nam nhân đột nhiên cảnh giác hẳn lên, hắn làm ra dáng vẻ phòng bị: “Các người rốt cục là muốn làm gì?”

Khâu Lạc phun ra một câu: “Tổng điều tra nhân khẩu.”

Nam nhân sững sờ: “Không phải mới tổng điều tra quá rồi sao?”

“Kiểm tra có chút thiếu sót.” Khâu Lạc cười chân thật, nam nhân bán tín bán nghi, sau đó lại ngoài dự tính nói: “Tổng điều tra nhân khẩu còn muốn đưa tiền cho tôi làm gì?”

Nhạc Chương thiếu kiên nhẫn: “Đưa tiền thì mới có thể khiến ông bớt lằng nhằng lãng phí thời gian chứ sao!”

Nam nhân giật mình: “Ngoài này...Ngoài này không tiện nói chuyện, không bằng đi vào...”

Lời còn chưa dứt, Nhạc Chương liển đẩy hắn ra đi vào trong.

Khâu Lạc và Ân Thịnh đều là do dự hồi lâu mới lấy hết dũng khí đi vào, vừa qua cửa, mùi hương khó ngửi kia lại càng nặng nề.

Nam nhân ngại ngùng mở cửa sổ, để thông thoáng một chút.

Ân Thịnh bước tới bên cửa sổ, kiên quyết không dộng vào bất cứ đồ vật gì ở nơi này.

“Uống nước không?”

Nhạc Chương cau mày: “Không cần, nói thẳng chính sự đi.”

Nam nhân tuy rằng không minh bạch, bất quá vừa nhìn thấy tiền liền đàng hoàng nói: “Tôi họ Thạch, tên Thành, nhũ danh là Thạch Đầu. Ở thành phố A đã hơn ba mươi năm, tôi từ năm 20 tuổi đã đến đây ra sức làm việc, công việc gì cũng làm quá một chút, không kiếm được bao nhiêu, không có vợ con gì hết, chỉ mình tôi ở nơi này.”

Ân Thịnh nhìn hắn: “Làm qua những công việc gì?”

Thạch Thành nói: “Bảo an, nhân viên bán hàng, thợ hồ, công nhân khuân vác, chuyển phát nhanh...”

Nhạc Chương nghe tới nghe lui cũng không nghe ra cái gì trọng yếu: “Công việc hiện tại là gì?”

“Nghỉ việc rồi...” Thạch Thành nói: “Từ một tháng trước, là sửa chữa đường ống.”

“Tại sao lại nghỉ việc?” Khâu Lạc hỏi.

Thạch Thành nháy mắt có chút không được tự nhiên, sau đó nói: “Nợ...Nợ nần nhiều lắm, công việc kia kiếm không ra tiền.”

Ân Thịnh nãy giờ vẫn là nhìn ra bên ngoài cửa sổ lại đột nhiên thu hồi ánh mắt chuyển tới trên thân hắn: “Nợ tiền hẳn là cần tiền gấp, dù cho có kiếm được ít đi chẳng nữa cũng sẽ không có không cần đến mới phải chứ?”

Nhạc Chương chỉ vừa lấy ra vài tờ tiền là lập tức có thể khiến hắn mở miệng nói chuyện, này nói rõ hắn đã vô cùng túng thiếu.

Thạch Thành có chút căng thẳng đan chặt hai tay: “Phải...Là bọn cho vay nặng lãi tìm tới công ty...”

“Gây sự? Vậy thì không phải do ông nghỉ việc mà là bị khai trừ?” Nhạc Chương híp mắt nhìn hắn.

Nam nhân lúng túng: “A...Bị khai trừ.”

Ân Thịnh đi tới, bình tĩnh nhìn hắn: “Ông đã làm gì đến mức thiếu tiền bọn cho vay nặng lãi?”

Thạch Thành mở miệng: “Cái này...Cái này có liên quan đến công việc của các người đâu.”

Khâu Lạc đột nhiên thở dài, nghiêm túc nói: “Thành thật mà nói, chúng tôi thật ra là cảnh sát.”

Cậu giơ ra một tấm thẻ, ở trước mặt Thạch Thành quơ quơ: “Hiện tại đang điều tra một vụ án.”

Nhạc Chương phụ họa: “Vụ tai nạn giao thông lần trước, cùng với sự kiện ba viên cảnh sát bị thương, chắc hẳn ông cũng đã xem báo rồi đúng chứ?”

Nam nhân kinh ngạc nhảy dựng: “Chuyện này thì có liên can gì tới tôi a?”

Ân Thịnh nhàn hạ nói: “Chỉ là muốn thu thập manh mối, vậy nên đừng hòng nghĩ đến việc lừa gạt chúng tôi.”

Nhạc Chương gian trá nói: “Ngược lại nếu vụ án này không phá được, chúng tôi dù sao cũng đã cố gắng hết sức, không bằng tìm một người không có bối cảnh xã hội đến làm kẻ thế mạng...”

“Các người không thể làm vậy!” Nam nhân lại nhảy dựng lên: “Tôi không hề làm gì cả, các người, các người là muốn vu tội cho tôi!”

Khâu Lạc nhìn hắn: “Vậy ông mau nói thật đi.”

Thạch Thành sắc mặt càng thêm trắng: “Tôi...Tôi...Dùng tiền quá phung phí thôi.”

“Không có vợ con lại có thể phung phí đến mức độ này?” Ân Thịnh nhìn xung quanh một lượt: “Trong nhà cũng có người giúp việc quét dọn, cũng chẳng có món đồ gì đáng giá...”

Thạch Thành run run, quyết định nói: “Tôi nói thật! Tôi...Tôi chơi ma túy.”

Nhạc Chương sững sờ, cậu và Khâu Lạc liếc mắt nhìn nhau: Chẳng trách làm sao cũng không chịu nói.

Ân Thịnh như đã dự đoán trước, không quá bất ngờ nhìn hắn: “Việc này bị công ty biết được?”

“Không có.” Thạch Thành co rúm người ngồi xuống sô pha, đưa tay lau mồ hôi trên cái đầu đã sớm không còn một cọng tóc: “Tôi chỉ là...Cảm thấy làm cái nghề này quá nguy hiểm.”

“Làm gì? Thợ sửa đường ống?” Nhạc Chương trợn to mắt ngạc nhiên: “Cái ngành nghề này rất nguy hiểm sao?”

Bất quá Ân Thịnh như là nghĩ đến cái gì, nhìn hắn chằm chằm: “Ông đã thấy được cái gì rồi?”

Vừa nói như thế, Khâu Lạc thoáng cái hiểu ra. Cậu đập tay một cái: “Tôi biết rồi! Ông đã nhìn thấy được thứ gì đó!”

Nhạc Chương lườm Khâu Lạc, khinh bỉ sâu sắc đối với cái người vừa mô phỏng theo Ân Thịnh, chỉ là đơn giản đem câu nói từ nghi vấn đổi thành khẳng định.

Thạch Thành gật đầu: “Một tháng trước, tôi nhận được nhiệm vụ đến một trung tâm thương mại lớn ở trung tâm thành phố sửa chữa đường ống máy điều hòa...”

Đầu xuân, cận hè. Khí trời trở nên nóng bức lạ thường, các trung tâm thương mại lớn cũng cần phải tu sửa tân trang lại máy điều hòa không khí.

“Tôi lần lượt kiểm tra các mối nối, thời điểm dùng hệ thống màn hình kiểm tra phát hiện có một nơi nhiệt độ rất kỳ quái.” Thạch Thành hồi tưởng: “Tôi liền xác định vị trí mối nối, sau đó cầm đèn pin đi tới kiểm tra. Đến nơi, tôi mới phát hiện chỗ mối nối liên thông với một kho ướp lạnh cỡ khủng.”

“Là loại kho ướp lạnh có hệ thống chuyên dụng.” Ân Thịnh nói

“Đúng là nó. Vì lẽ đó tôi cảm thấy rất kỳ quái.” Thạch Thành nói: “Bởi vì nhiệt độ đường ống ở nơi này có hơi cao, tôi mới vội đi tìm chìa khóa, lúc vào bên trong khu ướp lạnh kiểm tra, lại phát hiện...”

“Cái gì?” Ba người khẩn trương.

“Bên trong không có thứ gì...”

Nhạc Chương trợn to mắt: “Ông đùa với tôi đấy à?!”

Ân Thịnh xua tay: “Không, đây mới chính là điểm kỳ quái.”

Khâu Lạc cũng gật đầu: “Kho ướp lạnh trong một trung tâm thương mại lớn tại sao lại có thể trống không.”

Thạch Thành: “Tôi chính là cảm thấy thập phần kỳ quái, ở trong kho ướp lạnh đi một vòng, cũng chẳng tìm thấy gì đặc biết, bất quá hơi lạnh không ngừng lan tỏa. Tôi lại không tiếp tục nghĩ quá sâu xa, tắt đi hệ thống làm lạnh, mở miệng ống phía trên kho ướp lạnh trèo lên bò vào trong.

Thạch Thành nói tới đây, thanh âm có chút run, đại khái là không muốn nhớ lại.

“Tôi ở trong ống dẫn cầm đèn pin kiểm tra hệ thống lắp đặt, còn không có nhìn kỹ, chợt thấy cửa kho phía dưới mở ra. Có mấy người cầm thứ gì đó đi vào, bọn họ không phát hiện tôi, cũng không phát hiện hệ thống làm lạnh đã ngừng hoạt động, sau khi bọn họ bỏ thứ trên tay xuống liền lập tức rời khỏi.”

“Tôi không quá để tâm, dù sao chỗ này của tôi đã có một xâu chìa khóa, bon họ có khóa cửa kho rồi tôi cũng vẫn có thể dễ dàng mở ra. Kiểm tra đường ống xong cũng không nhận thấy có gì bất ổn, nhiệt độ hơi cao có lẽ là bởi vì trong kho ướp lạnh không đặt đồ vật, hệ thống làm lạnh lại mở xuyên suốt nên mới như vậy đi.”

“Sau khi bò xuống khỏi đường ống, vì tò mò, tôi mới tiến đến gần cái thứ đồ vật vừa mới được mang vào.” Thạch Thành cả người run lên: “Đó là một kiện hàng màu đen, xem bề ngoài rất lớn, tôi chỉ vạch ra một chút nhìn vào trong liền thấy...”

Thạch Thành nuốt xuống ngụm nước bọt, hạ thấp giọng: “Một cái tay...”

Khâu Lạc hít một hơi khí lạnh, Nhạc Chương cũng là ngây ngẩn cả người: “Kho ướp lạnh dùng để cất giữ...Người?”

Thạch Thành lắc đầu: “Tôi không biết rõ, bất quá theo những gì tôi nhìn thấy thì đúng là vậy.” Hắn liếm liếm đôi môi khô nứt: “Tôi sợ bị bọn họ phát hiện, nên không ra ngoài bằng cửa chính mà là bò trở lại ống dẫn, từ một vị trí khác leo xuống, còn lén lút trả lại chìa khóa.”

“Sau đó thì ông quyết định nghỉ việc?” Khâu Lạc hỏi.

“Ân.” Thạch Thành gật đầu: “Phát hiện ra chuyện như vậy, còn ai dám tiếp tục đi làm a? Lỡ như bị diệt khẩu...”

Ân Thịnh đăm chiêu: “Là trung tâm thương mại nào?”

“Nơi đó chỉ có một trung tâm thương mại lớn thôi.” Khâu Lạc nói: “Tôi đã từng làm thêm ở đó.”

“Phải quay về tra xem có quan hệ gì với Kim Đại Chung hay không.” Ân Thịnh đứng lên đi ra ngoài, Thạch Thành ở phía sau gọi: “Các người không bắt tôi sao?”

“Đó là chuyện của cảnh sát.” Ân Thịnh thuận miệng nói, nói xong người đã ra khỏi cửa.

Nhạc Chương đem tiền đặt lên bàn, suy ngẫm một chút, lại rút về một tờ: “Tôi cũng không mang theo bao nhiêu tiền, cho tôi lại một tờ để buổi trưa còn ăn cơm nữa nhé.”

Thạch Thành: “...”

Mãi cho đến khi ba người đều đã rời khỏi, một hồi lâu sau Thạch Thành mới đột nhiên có phản ứng.

Bọn họ không phải cảnh sát?! Vậy thẻ chứng nhận vừa nãy hắn nhìn thấy là cái gì?

Trong xe taxi dưới lầu, Khâu Lạc đem bằng lái cất vào, Nhạc Chương cạn lời nhìn cậu: “Cậu thế nhưng lại học thói xấu, dám lừa gạt người khác.”

Khâu Lạc cầm bằng lái quơ quơ, cậu lên mạng mua một cái ví da nhỏ rất giống với ví đựng thẻ chứng minh cảnh viên, còn có thể yêu cầu chủ shop in lên trên nhiều mẫu hình huy chương khác nhau.

Vậy nên liếc mắt một cái, thật đúng là cùng thẻ chứng minh cảnh viên giống nhau như khuôn đúc.

Khâu Lạc đắc ý: “Giải tiên sinh nói, bất cứ lúc nào cũng đều phải dụng tâm một chút.”

Nhạc Chương tuy rằng thừa nhận chiêu này hữu dụng, thế nhưng...Cậu nghĩ thầm: Chữ “tâm” ở đây là được hiểu theo nghĩa đen hay nghĩa bóng vậy?

Giải Ứng Tông anh ta dám chắc Khâu Lạc sẽ không vì giả danh cảnh sát mà bị bắt giữ?!...

Tác giả có lời muốn nói:

Khâu Lạc: Giải tiên sinh, bọn họ nói tôi phạm pháp...

Đại luật sư Giải: Không hề gì, dù sao cũng đã có tôi ở đây... (  ̄(エ) ̄)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.