Thiên Triều Quỷ Sư

Chương 7: Chương 7




Tư Đồ Bách hắn cầm theo một túi đồ ăn khuya mà đi.

Mười giờ đêm, Ân Thịnh mở cửa nhà, liền thấy ngoài cửa trước mặt y là ba nam nhân.

Trong đó có hai người y đã gặp qua vào sáng nay là Tư Đồ Bách và Hồ Diệp, người còn lại thoạt nhìn có vẻ tay chân hơi yếu đuối, rất giống bộ dạng của một thực tập sinh, tuy chưa từng gặp mặt nhưng không hiểu sao lại có cảm giác vô cùng thân thiết.

Tư Đồ Bách đi tới cửa liền cởi giày thay dép, hai người kia thấy vậy cũng làm theo. Ân Thịnh giơ tay đón lấy túi đồ Tư Đồ Bách đưa cho mình, ngửi một cái, khóe miệng liền cong lên đầy thỏa mãn.

“Là hoành thánh hải sản.” Ân Thịnh giương mắt nhìn về phía Tư Đồ.

“Còn có sủi cảo chiên và nửa con gà nướng mật ong.” Tư Đồ Bách mỉm cười đi vào bếp, đem gà nướng cho vào lò vi sóng, rồi khom lưng mở tủ lấy đũa và chén đĩa.

Ân Thịnh có chút hồ nghi nhìn Tư Đồ Bách thuần thục lấy từng từng thứ một trong bếp như đã thuộc lòng vị trí, nếu không nói còn tưởng đây là nhà của hắn.

Hồ Diệp nhanh chân chạy tới chắn trước ánh nhìn của Ân Thịnh, đánh trống lảng: “Thật ngại quá, đã muộn như vậy còn tới quấy rầy.”

Ân Thịnh thu hồi tầm mắt, xoay người chậm chạp tiến vào phòng khách ngồi xuống.

“Đội trưởng của các người còn không thấy bản thân hắn phiền, các người cũng không cần thiết phải nghĩ vậy.”

Vương Tiểu Nhị ở bên cạnh bật cười, còn chưa kịp thu hồi biểu cảm, liền thấy Ân Thịnh híp đôi mắt phượng lại nhìn cậu.

“Tôi nói cái gì buồn cười lắm sao?”

“Không...” Vương Tiểu Nhị vội vàng tằng hắng một tiếng, khoát tay: “Chẳng qua là,ah...Tôi đã từng nghe được chính xác cùng một câu nói giống như vậy trước đây, cho nên...”

Ân Thịnh càng khó hiểu hơn, tên thực tập sinh này là đang nghĩ cái gì vậy ta? Từng nghe qua một câu nói giống như vậy, bộ có chỗ nào mắc cười sao? Cười ở chỗ nào? Sao y không thấy mắc cười?

Hồ Diệp liếc Vương Tiểu Nhị một cái, Vương Tiểu Nhị tự biết mình vừa mới phát ngôn bừa bãi liền lẳng lặng đi đến quấy bar ngồi xuống, nỗ lực làm biến mất đi sự hiện diện của cậu trong căn phòng này.

Mùi gà nướng thoang thoảng từ nhà bếp phát ra, chỉ một lát sau, Tư Đồ Bách bưng một cái mâm đi ra, trên mâm là gà nướng đã được làm nóng phủ bên ngoài một lớp mật ong bóng loáng mê người, Tư Đồ Bách sớm đã cắt thịt ra từng khối nhỏ, hắn đem đũa của mình bỏ qua một bên, ưu tiên gắp vài miếng thịt bỏ vào chén cho Ân Thịnh, sau đó mới lấy xấp tư liệu ra đặt lên bàn, bắt đầu bàn vào vấn đề chính.

“Lại có người chết?”

Ân Thịnh nghe Tư Đồ Bách tóm tắt việc ở sở cảnh sát xong liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Nếu như nói Mao Đại Sinh bị giết là vì mục đích trành giành tài sản...vậy tình nhân của Mao Hâm bị giết là vì lý do gì?”

Tư Đồ Bách không trả lời, chỉ cầm tài liệu trên bàn trực tiếp đưa cho y.

“Cô gái này có tên là Trương Linh, đã quen với Mao Hâm được một năm, cô ta...”

“A?”

Ân Thịnh vừa nhìn bức hình trong hồ sơ xong, không đợi Tư Đồ Bách kịp giới thiệu sơ lược qua nạn nhân, thì khẽ kêu lên một tiếng.

Tư Đồ Bách liền ngưng nói, nhìn biểu lộ của Ân Thịnh, hỏi: “ Cậu quen cô ta à?”

“Không quen” Ân Thịnh nhìn bức ảnh lại thật kỹ, khẳng định bản thân không có nhìn lầm mới ngẩng đầu lên nói: “Nhưng đã từng gặp qua, trong thang máy chung cư vào sáng hôm nay.”

Không sai, nữ nhân sáng nay níu kéo Ân Thịnh muốn cho y quá giang một đoạn chính là cô ta.

Tuy rằng trong hình cô ta không trang điểm đậm và ăn vận lòe loẹt như lúc trong thang máy, nhưng Ân Thịnh tin chắc rằng y không nhận lầm người.

Tư Đồ Bách khẽ nhíu mày: “Cậu nói là Trương Linh sống trong tòa nhà này sao?”

Ân Thịnh gật đầu: “Có lẽ vậy” Dừng một chút, y lại nói: “Tôi nghĩ bản thân tôi biết cô ta làm thế nào mà chết.”

Chính xác mà nói, sáng nay y đã cảnh báo cô ta không nên rời khỏi nhà nửa bước.

Chỉ là thật không ngờ Trương Linh cô ả lại chết nhanh như vậy.

“Cô ta bị oán linh quấn lấy.” Ân Thịnh khép tập hồ sơ đưa trả cho Tư Đồ Bách: “Xem ra vụ án này có chút manh mối, còn về phần hung thủ, hắn là đang làm những việc thừa thãi chăng?”

“Có phải thừa hay không còn chưa biết.” Tư Đồ Bách lắc đầu: “Cậu thử nghĩ xem, là kẻ nào mà lại đi giết một người ngoài cuộc cơ chứ?”

Hố Diệp cũng có phần khó hiểu: “Đúng vậy, nếu vì tranh giành quyền thừa kế mà người nhà họ Mao chết thì chúng ta còn có thể lý giải được, nhưng về phần Trương Linh, cô ta lại không hề liên quan đến khối tài sản đó.”

Vương Tiểu Nhị cắn một miếng gà, lờ mờ gật đầu: “Đúng á đúng á!”

“Đúng á cái đầu cậu!” Hồ Diệp liếc mắt khinh thường, giơ tay đánh nhẹ một cái vào gáy tên Vương Tiểu Nhị chỉ lo ăn kia.

Ân Thịnh thuận tay gắp một miếng thịt gà trong chén bỏ vào miệng, lớp da gà giòn tan hòa quyện cùng vị mật ong nhàn nhạt gợi nên một cảm xúc khó tả, ngon đến mức khiến người ta muốn nuốt trọn cả đầu lưỡi, không muốn bỏ sót lại chút hương vị nào.

Ân Thịnh thỏa mãn híp mắt, liếm liếm khóe miệng: “Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, chỉ cần tìm được oán linh kia liền có thể giải được đáp án.”

Vừa nói dứt lời, chợt nghe thấy có tiếng mèo kêu vang lên.

Vốn đang ngủ trên lầu, nhưng vì không kìm chế được trước mùi thịt nướng thơm ngào ngạt, mèo Ngân liền cao ngạo bước từng bước xuống nhà dưới.

Đôi mắt màu vàng đảo môt lượt khắp phòng, cuối cùng dừng ngay trên người Tư Đồ Bách, nó bước tới, nhẹ nhàng cọ cọ vào chân Tư Đồ.

Ân Thịnh nhướng mày kinh ngạc: “Đây là lần đầu tiên nó chịu tỏ ra thân thiết với một ai đó ngoại trừ tôi.”

Tư Đồ Bách không nói gì chỉ cười cười, đem Ngân bế lên người, dùng tay xoa xoa cái bụng tròn của con mèo Ba Tư trước mặt: “Vóc dáng rất tốt, mập mạp lanh lợi a.”

Nói xong, còn ác liệt bóp bóp liên hồi lên cái bụng mỡ của nó.

Ngân hoảng loạng vẫy đuôi, tai nhỏ phẩy phẩy dường như có thể hiểu được lời của Tư Đồ.

Ân Thịnh giới thiệu với mọi người: “Đây là người anh em chung nhà với tôi, Ngân”

Vương Tiểu Nhị nhanh nhẹn đưa tay: “Ngân, xin chào.”

Nhưng tay cậu vừa mới giơ đến nửa đường liền bị Ngân giương móng vuốt đẩy ra.

Trái tim mong manh của Vương Tiểu Nhị lại một lần nữa bị tổn thương.

Hồ Diệp lắc đầu, kéo sự chú ý của mọi người từ con mèo Ba Tư kia trở lại với việc chính: “ Ân tiên sinh cậu chuẩn bị khi nào thì tìm cái kia...”

Hai chữ oán linh chính là không thể nói nên lời, chỉ cần nghĩ tới thôi, liền cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Ân Thịnh nhìn đồng hồ, tùy ý nói: “Thật ra bây giờ làm ngay cũng được.”

Vương Tiểu Nhị toàn thân cứng đờ, theo bản năng núp vào sau lưng Hồ Diệp: “Bây giờ...Là bây giờ sao?”

Tư Đồ trừng mắt nhìn cái tên Vương Tiểu Nhị không có tiền đồ kia một cái, sau đó quay đầu nhìn Ân Thịnh: “Không bằng bây giờ chúng ta ăn trước đi rồi hãy bắt tay vào làm việc, cậu thấy sao?”

Ân Thịnh không phản đối, gật đầu: “Cũng được.”

Hồ Diệp, Vương Tiểu Nhị: “...”

Đợi đến khi đồ ăn hết sạch, cả đám người bọn họ cũng xem như là đã no nê.

Ân Thịnh rót hồng trà ra mời, y liếc mắt nhìn đồng hồ, cuối cùng cũng đã điểm nửa đêm.

Lúc này, việc đi tìm yêu ma quỷ quái không hề hao công tổn sức một chút nào, bởi lẽ đây là một thời khắc vô cùng hoàn mỹ.

Y đuổi Ngân lên lầu đi ngủ, sau đó lấy khăn choàng và áo khoác từ trên giá treo, bọc bản thân lại thật kỹ càng.

Bốn người vừa bước ra ngoài hành lang liền cảm thấy một trận gió lạnh thấu xương ập đến.

Vì trong nhà Ân Thịnh điều hòa chỉnh rất cao, vậy nên hiện tại cả đám bọn họ đều cảm thấy như vừa từ Hawai bước một bước liền sang Nam Cực.

Vương Tiểu Nhị không kìm được hắt hơi một cái, rồi nhanh tay kéo cổ áo lại thật chặt.

Đèn ở hành lang đều là đèn cảm ứng, cả bọn đi ngang, đèn liền tự động bật lên, ánh sáng mờ ảo giữa màn đêm yên tĩnh khiến bầu không khí trở nên thật quái dị, là cái loại không khí mà ngày thường khó mà cảm nhận được, ba người bọn họ chỉ biết bám theo sau lưng Ân Thịnh mà đi.

Tình cảnh hiện tại chính là không thể không khiến người ta liên tưởng tới những thứ kinh dị đáng sợ.

Cả bốn người cuối cùng cũng đến được cửa thang máy, vừa hay nó lại dừng đúng ngay tầng này, đợi mọi người vào trong hết rồi Ân Thịnh mới giơ tay nhấn nút xuống tầng 5.

Lúc y và Trương Linh chạm mặt nhau trong thang máy, cô ta là từ tầng 5 bước vào.

Vương Tiểu Nhị cảm thấy hết sức khẩn trương, cậu vô thức nắm chặt tay áo Hồ Diệp, ánh mắt ngó nghiêng liên hồi trong thang máy.

“Ân tiên sinh...” yết hầu cậu giật giật, có chút khó khăn hỏi: “Anh là muốn đi đâu tìm...cái kia...”

“Trong thang máy”

Ân Thịnh không chút cảm xúc trả lời

Vương Tiểu Nhị thiếu chút nữa đã kêu lên thành tiếng, cả cơ thể ngay lập tức bấu dính lên người Hồ Diệp trông chẳng khác gì một con bạch tuộc.

“Thang máy thang máy thang máy!!”

Hồ Diệp cảm thấy lỗ tai của anh bị Vương Tiểu Nhị làm cho ù cả lên liền đưa tay đẩy đầu của cậu ra: “Đừng có nói vào tai tôi như thế!”

Vừa dứt lời, thang máy “đinh” một tiếng dừng lại.

Cánh cửa thang máy màu bạc chậm rãi mở ra.

Ở trong mắt Tư Đồ, Hồ Diệp và Vương Tiểu Nhị thì trước mặt họ đơn giản chỉ là dãy hành lang lầu 5 tối đen như mực, nhưng ở trong mắt Ân Thịnh, y chính là nhìn thấy một cảnh tưởng ở phía cuối hành lang.

Có “người” không mời mà tới.

Ân Thịnh nhẹ nhàng nhướng mày, đứng yên tại chỗ, lạnh nhạt nhìn nữ nhân phía trước.

Nữ nhân như cũ mặc bộ quần áo mà Ân Thịnh nhìn thấy vào buổi sáng nay, trên tay vẫn là cái túi xách lông thú màu trắng, dưới chân vẫn là giày cao gót đế nhọn.

Mái tóc đánh rối xõa ngang vai quen thuộc, chỉ khác ở chỗ, cái cổ của cô ta bây giờ bị vặn vẹo đến mức quái dị, đầu cuối xuống, mắt cá chân bị gãy gần như sắp đứt lìa khỏi cơ thể phải kéo lê trên sàn nhà, giày cao gót cũng vì thế mà lệch qua một bên.

Mặc dù ba người họ không nhìn thấy được thứ gì, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt Ân Thịnh thì có thể nhận ra được có chuyện gì đó không hay ho lắm đang xảy ra.

Vương Tiểu Nhị run rẩy lấy tay nhấn nút thang máy, rồi đau khổ phát hiện thang máy hoàn toàn không có dấu hiệu chuyển động.

Ánh đèn thang máy trên đỉnh đầu hắt xuống làm lộ rõ vẻ mặt tái mét sợ hãi của Vương Tiểu Nhị.

Tư Đồ nhìn thoáng qua vai Ân Thịnh, sắc mặt không đổi, hỏi: “Ngoài đó có cái gì?”

Ân Thịnh nhún vai, nhẹ nhàng mở miệng: “Trương Linh”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.