“Làm sao ép?” Ân Thịnh ngước mắt nhìn hắn: “Chẳng lẽ đi tìm thi thể làm nguồn cung cấp dụ lão xuất hiện?”
Tư Đồ gãi gãi mặt: “Hay là bắt đầu ra tay từ thứ lão muốn nhất?”
“Muốn nhất?” Ân Thịnh suy nghĩ một chút: “Cừu Khiết?”
Tư Đồ đột nhiên rùng mình: “Đừng nói những lời như vậy Thịnh, nghe tới cũng đủ khiến người ta toàn thân nổi đầy da gà.”
Ân Thịnh ngẩn người, lỗ tai thoáng cái đỏ ửng.
“Trong đầu anh không thể có suy nghĩ bình thường hơn một chút sao?”
Tư Đồ làm bộ dạng đàng hoàng: “Đâu có, vốn rất bình thường a.”
Ân Thịnh chẳng muốn nhiều lời với hắn, y đem bức thư cất vào, lại uống hết tách cà phê trên bàn. Xong xuôi, hai người đứng lên tính tiền muốn đi, bất quá lại bị nhân viên phục vụ giữ chân: “Thật ngại quá, vừa nãy vị tiên sinh kia gọi món tổng cộng hết năm mươi tám đồng...”
Tư Đồ sững sờ: “Cậu ta chưa trả tiền sao?”
“Chưa ạ.” Nhân viên phục vụ vô cùng lễ phép mỉm cười.
Ân Thịnh liền lắc đầu, có điều trong lòng cũng là thở ra một hơi. Nếu Nhạc Chương còn biết ăn quỵt, vậy chứng minh sự tình vẫn chưa có gay go như trong tưởng tượng.
Thời điểm hai người qua đường cái, Tư Đồ một bên cất ví tiền một bên hỏi: “Vậy về sau giữa Hạng Quý Hiên và Nhạc Chương đã xảy ra chuyện gì?”
“Nga.” Ân Thịnh lạnh nhạt nói: “Hạng Quý Hiên tỏ tình.”
Tư Đồ gật đầu, tiếp theo đợi cả nửa ngày cũng không nghe thấy đoạn sau.
“Sau đó thế nào?”
“Không có sau đó nữa.” Ân Thịnh thong dong nói.
Tư Đồ nháy mắt cảm giác mặt mình có chút co giật, hắn xoa xoa cằm: “Vì lẽ đó mà Nhạc Chương cùng Hạng Quý Hiên xảy ra bất hòa, chỉ là bởi Hạng Quý Hiên đã tỏ tình?”
Ân Thịnh nói: “Nhạc Chương lập thệ bản thân thích chính là nữ nhân.”
Y còn nhớ đêm đó Nhạc Chương uống say đến tìm y, một mực muốn kéo y đến quán bar tìm mỹ nữ. Bất quá bọn họ còn chưa kịp đi, đã bị Hạng Quý Hiên cản lại. Đó là lần đầu tiên y nhìn thấy nam nhân mặt than kia có sắc mặt khó coi như vậy, trong mắt chỉ toàn là lửa giận.
Sau khi hai người tranh cãi ầm ĩ một trận, Hạng Quý Hiên liền một đi không trở lại.
“Với Nhạc Chương mà nói, cách làm của Hạng Quý Hiên chính là phản bội.” Ân Thịnh nói: “Cậu ta xưa nay vẫn rất dễ đặt lòng tin vào người khác, đặc biệt là anh em thân thiết càng khiến cậu ta an tâm gấp bội, cuối cùng lại đối với cậu ta mang theo một mặt cảm tình khác. Tình yêu đối với Nhạc Chương thật quá xa lạ, so với tình anh em, đột nhiên biến hóa thành một loại hình khác, nhất thời cậu ta không thể nào tiếp nhận được.”
Tư Đồ cau mày: “Không có thay đổi gì sao, con người ta bình thường chẳng phải đều muốn tìm hiểu kỹ vấn đề để học cách tiếp nhận còn gì.”
Ân Thịnh sững sờ, nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn. Tư Đồ khó hiểu nhìn y, cũng không biết bản thân đã nói sai gì rồi.
Hai người cùng tiến vào phòng làm việc, mở máy điều hòa không khí. Tất cả cửa sổ đều đóng chặt.
Ân Thịnh đột nhiên đưa tay sờ lên gò má Tư Đồ, đường nét cứng rắn, ngũ quan bá đạo, mày kiếm đá xéo mang theo khí chất can đảm cùng thập phần tự tin.
Vậy nên mới nói giữa người và người không ai giống ai.
“Năng lực ứng biến của anh rất mạnh, anh tin tưởng bản thân có thể xử lý tốt mỗi một thứ mình nắm trong tay. Gặp phải bất cứ chuyện gì cũng muốn đứng ra xử lý trước rồi mới tính đến hậu quả, can đảm tiến tới là ưu điểm của anh.” Ân Thịnh nhàn nhạt mỉm cười: “Có điều anh không thể yêu cầu người khác cũng phải giống như anh vậy.”
Có những người lại rất sợ hãi thay đổi.
Bọn họ trước sau như một vào duy nhất một quán ăn để ăn cơm, lần nào cũng chỉ ngồi đúng một vị trí. Mỗi ngày lại rất kiên trì bắt cùng một chuyến xe buýt hay tàu điện ngầm, suốt chuyến đi cũng tuyệt nhiên không thay đổi tuyến đường.
Mỗi năm không quên họp mặt cùng bạn bè, mỗi tuần cũng đều đặn cùng người nhà leo núi.
Nếu không ngừng xảy ra thay đổi sẽ khiến lòng người cảm thấy bất an.
“Ai nói anh tin tưởng bản thân có thể xử lý tốt mỗi một thứ mình nắm trong tay chứ?” Tư Đồ dễ dàng dùng một tay nắm chặt tay Ân Thịnh, tay còn lại ôm lấy eo đối phương, lấy trán tựa trán.
“Đối với em, anh chưa bao giờ cảm thấy tự tin.”
Đáy mắt Ân Thịnh chan chứa ý cười: “Nga, thật vậy sao.”
“Thật vậy a.” Tư Đồ thở dài, hôn xuống gương mặt nam nhân, sau đó từng chút từng chút lướt đến bên môi y: “Thịnh...”
“...Ân.”
“Đón nhận cái hôn đi.”
Ân Thịnh mím mím môi: “Tại sao lại phải nói trước với tôi?”
“Ân...Chẳng qua là cảm thấy bầu không khí này rất thích hợp.” Tư Đồ cười đến hai mắt đều cong lên, trong mắt tất cả đều là tình ý.
Ân Thịnh do dự một chút, vươn tay ôm lấy cổ của nam nhân. Thật phối hợp ngẩng đầu lên.
Ánh mặt trời chói chan ngoài cửa sổ chiếu rọi hình bóng thân ảnh hai người đến trên vách tường, quấn quýt lấy nhau không rời phảng phất trời sinh liền nên ở cùng một chỗ, mỗi một tấc đều thích hợp đến như thế.
Tư Đồ hôn càng lúc càng sâu, giống như hưởng thụ lại giống như mê muội. Khí tức hai người đan xen vào nhau, đầu lưỡi triền miên nuốt chửng lấy thanh âm ngắt quãng nơi cuống họng.
Mãi đến tận khi Ân Thịnh bắt đầu không thở nổi, Tư Đồ mới chậm rãi buông y ra.
Liếm liếm khóe môi, Tư Đồ nở nụ cười tà đầy mị lực: “Anh nghĩ danh sách ứng cử viên bảo vệ Cừu Khiết phải ghi thêm tên của hai người nữa.”
Ân Thịnh nhướng mày, Tư Đồ lại bổ sung: “Đương nhiên em không cần phải thật sự bảo vệ hắn ta, em chỉ cần theo sát bên cạnh anh là được rồi.”
...
Sân bay thành phố S, Nhạc Chương không chút tinh thần kéo theo vali đi ra.
Tạm thời cậu cần tìm một khách sạn để ở, sau đó mới từ từ tính đến chuyện tương lai.
Lồng ngực có chỗ đau đến không thể lý giải, kể từ ngày xảy ra tranh cãi, cậu chưa từng chủ động đi tìm Hạng Quý Hiên, đối phương cũng là sau đó một tháng mới gửi cho cậu một tấm bưu thiếp, nói cho cậu biết là hắn đã đi du lịch ở khắp nơi.
Cậu không muốn thừa nhận rằng chính mình sau khi biết được hành tung của đối phương mới thật sự an tâm. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cậu cùng Hạng Quý Hiên phân cách xa như vậy, lại còn lâu đến như vậy. Mãi đến tận khi đối phương trở về, cậu vẫn có chút không thể thích ứng.
Cậu còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, cậu luôn cảm thấy chính mình còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng đối phương hiển nhiên đã không cách nào chờ đợi nữa rồi. Cho nên lại chạy trốn sao? Chỉ là lần này đổi thành chính mình...
Nhạc Chương bất đắc dĩ thở dài, ở phòng nghỉ của sân bay ngồi một lúc, ăn qua một bữa gà rán KFC, xong xuôi mới ung dung thong thả đi tìm khách sạn.
Cũng vào thời điểm đó, tại một tòa cao ốc nằm ở trung tâm thành phố S, thuộc tầng hai mươi tám là phân nhánh của công ty Kim Long.
Trong văn phòng làm việc của giám đốc, Hạng Quý Hiên ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ lớn sát đất. Bên ngoài có thư ký gõ cửa bước vào.
“Giám đốc Hạng.” Thư ký thời điểm nói chuyện hai má có chút ửng hồng, giám đốc mới được điều tới này dáng vẻ thật chẳng khác gì người mẫu, không nói nhiều lại trầm ổn, nhìn qua đẹp trai vô cùng.
“...” Hạng Quý Hiên không chút cảm xúc quay đầu lại.
“Ngài nói muốn giám sát hành tung của một tấm thẻ ngân hàng.” Thư ký đưa đến một tờ khai: “Đây là ghi chép sử dụng của thẻ ngân hàng đó vào ngày hôm nay, ngay tại bản địa.”
Hạng Quý Hiên đột nhiên từ trên ghế bật đứng lên: “Bản địa?”
“Vâng.” Thư ký kia giật mình, sau đó lại nhìn thấy ánh mắt nam nhân vốn dĩ luôn trầm mặc này lại ánh lên tia hào quang sáng đến kinh người: “Ngay tại bản địa...Khách sạn Ann...”
Tiếng nói ngắt quãng, cũng cảm giác bên tai như có cơn gió xẹt qua. Đợi đến lúc lấy lại thần hồn...
“Ơ...Giám đốc đâu mất rồi?”
...
Tạm không đề cập tới sự tái ngộ thập phần trùng hợp ở thành phố S, chỉ nói riêng đến thành phố A.
Trong phòng ăn cao cấp của nhà hàng năm sao, Giải Ứng Tông tao nhã dùng dao cắt thịt bò bít tết, kế bên là bồi bàn đứng kéo violon.
Tư Đồ ngồi phía đối diện, bên cạnh là Ân Thịnh cùng Khâu Lạc. Giải Ứng Tông vô cùng tự nhiên đưa miếng bít tết đã được anh cắt nhỏ sang cho Khâu Lạc, mới từ trong đĩa của Khâu Lạc lấy đi miếng bít tết, đặt vào đĩa của mình rồi lại tiếp tục cắt.
Mặt Khâu Lạc có chút nóng, lén lút đưa mắt liếc nhìn Tư Đồ: “Đội trưởng Tư Đồ...”
“Lúc tan sở cứ việc gọi Tư Đồ là được.” Tư Đồ trêu chọc nói: “Tôi nói này Giải luật sư, Khâu Lạc người ta bộ không có tay hay sao? Cần tới anh phục vụ?”
Giải Ứng Tông không nói gì ngước mắt nhìn hắn, chỉ thấy nam nhân kia đem miếng bò bít tết trong đĩa của mình cắt đến ngay ngay ngắn ngắn, sau đó liền đưa đến cho Ân Thịnh ở bên cạnh.
Tên này có tư cách gì nói người khác? Một chút tự giác cũng không có!
Ân Thịnh tự mình ngồi ăn, phảng phất không gia nhập vào cuộc nói chuyện của bọn họ. Giải Ứng Tông đặt dao nĩa xuống, phất phất tay, nhân viên phục vụ bên cạnh liền ngừng lại, lễ phép xin cáo lui.
“So với cái này, tôi càng muốn biết lý do cậu tới quấy rối tôi cùng Khâu Lạc ăn tối.”
Anh và Khâu Lạc chỉ vừa mới ngồi xuống chọn món, Tư Đồ đã gọi điện tới. Hỏi rõ địa chỉ liền trực tiếp mang người đến.
Hại anh chuẩn bị xong xuôi cả một đêm lãng mạn dưới ánh nến hiện tại toàn bộ đều phải hủy bỏ hết.
“Tôi nghĩ muốn đưa Kim Đại Chung vào tròng.”
“Nga.”
“Cần anh giúp đỡ.”
“Nga.”
Tư Đồ nhìn anh: “Không còn từ nào khác hay sao?”
“Nga...A.” Giải Ứng Tông bất đắc dĩ nói: “Giúp cái gì?”
“Anh là luật sư của lão còn gì.” Tư Đồ ghim một khối bít tết bỏ vào miệng nhai nhai: “Không thể dụ lão phạm tội sao?”
Giải Ứng Tông cười khổ: “Cậu hẳn là đã quên mất lão vốn dĩ biết chúng ta cùng một phe? Tôi hiện tại bất quá là thùng rỗng kêu to, chỉ được dùng để biểu hiện sự trong sạch của lão trước mặt các cậu mà thôi.”
“Suy nghĩ vài biện pháp đi.” Tư Đồ vô lại nói: “Tỷ như chúng ta tan rã chẳng hạn.”
“Tỷ như?” Giải Ứng Tông nhìn hắn: “Lấy lý do gì đây?”
“Ách...” Tư Đồ gãi gãi mặt: “Cãi nhau?”
Giải Ứng Tông hừ lạnh, không muốn phản ứng lại cái thể loại lý do ấu trĩ này của hắn. Ân Thịnh thế nhưng đã ăn xong, rất nhanh lau miệng liền đứng lên: “Đi thôi.”
Tư Đồ tròn mắt nhìn miếng bò bít tết trong đĩa của chính mình vẫn còn nguyên vẹn.
“Thịnh...Anh còn chưa có ăn...”
“Vậy thì trở lại ăn.” Ân Thịnh dứt lời đã đi mất.
Tư Đồ đành phải đuổi theo sau, cũng không quên ngoái đầu nói: “Tôi nghĩ ra được lý do thích hợp rồi sẽ lại đến tìm anh.”
Giải Ứng Tông nhất thời không nhịn được bật cười.
Đợi được hai người đã rời khỏi, bao nhiêu hào hứng của Giải Ứng Tông lại trở về. Anh giơ tay vẫy gọi phục vụ, tiếng đàn violon lần nữa nổi lên, bất quá lại để anh nhìn thấy dáng vẻ ăn bít tết của Khâu Lạc tràn đầy tâm sự.
“Làm sao vậy?”
Giải Ứng Tông hiện tại hiểu rất rõ tính cách của tên nhóc này. Thoạt nhìn tuy có chút mềm yếu, kỳ thực chính là quật cường cùng cố chấp ngoài dự đoán. Lòng chính nghĩa tăng cao, con người cực kì tốt, còn đặc biệt hay để tâm vào mấy chuyện vụn vặt.
“Tôi cảm thấy có một lý do.”
Giải Ứng Tông hờ hững uống một ngụm rượu vang: “Ân?”
“Chuyện anh thích đội trưởng Tư Đồ...”
“Phốc...”
Giải Ứng Tông vô cùng không được tao nhã đem ngụm rượu vang đỏ phun ra ngoài.
Mặt Khâu Lạc có chút ửng hồng, thấp giọng nói: “Anh thích đội trưởng Tư Đồ, thế nhưng đội trưởng lại thích Ân tiên sinh. Tôi cảm thấy đây là một lý do vô cùng tốt.”
“Nhân ái sinh hận sao?” Giải Ứng Tông lấy khăn lau miệng, bất đắc dĩ nhìn cái đầu nhỏ ở phía đối diện: “Bình thường nhìn cậu trì độn như vậy, lại không ngờ vào những thời điểm thế này thật đúng là rất nhạy bén.”
“Từ khi nào mà biết tôi thích Tư Đồ?” Giải Ứng Tông không chút biến sắc hỏi.
Hai chân Khâu Lạc dưới bàn không ngừng giẫm lên nhau, trong lòng có chút luống cuống lo sợ, thật lâu mới lên tiếng: “Vừa bắt đầu liền nhìn ra rồi.”
Giải Ứng Tông nhoẻn miệng cười: “Cậu đúng là thông minh.”
Kế tiếp, không ai nói với ai thêm một lời nào nữa.
Khâu Lạc đầy phiền muộn ăn hết bữa cơm tối. Vậy là bữa tối lãng mạn của Giải Ứng Tông xem như đã bị phá hủy triệt để.
Chiếc xe băng qua dãy đèn đường, đến trước cửa ký túc xá trường học liền dừng lại. Khâu Lạc tháo dây an toàn, lại nghe Giải Ứng Tông nói: “Lý do này thật sự rất tốt.”
Khâu Lạc sững sờ, mím mím môi: “Ừm.”
“Tôi sẽ nói lại với Tư Đồ.” Giải Ứng Tông quay sang nhìn cậu.
“Ừm...” Khâu Lạc mở cửa xuống xe, còn gật gật đầu với anh: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Ánh mắt Giải Ứng Tông có chút phức tạp, yên lặng nhìn cậu một lúc: “Ừ.”
Khâu Lạc không biết tại sao mình lại thất vọng đến vậy, thế nhưng cậu rất rõ ràng cảm nhận được tâm tình của bản thân lúc này vô cùng không tốt. Cậu đi tới cửa ký túc xá, ngoảnh lại nhìn, chiếc xe màu đen như cũ đậu dưới ánh đèn đường như đang dõi theo về phía này.
Bởi vì đèn đường rất sáng, tia sáng lại phản xạ lên cửa kính, không cách nào có thể nhìn thấy người bên trong.
Khâu Lạc đứng trong bóng tối xa cách nhìn chiếc xe kia một hồi lâu, lại đột nhiên cắn răng nhắm thẳng hướng đó chạy tới.
“Giải tiên sinh!”
Cậu dán người lên cửa kính xe chỉ mở hơn phân nửa mà kêu to.
Trong xe, Giải Ứng Tông ngậm điếu thuốc lá, liếc mắt nhìn cậu: “Ân?”
“Tôi...Tôi...Cái kia...” Khâu Lạc gấp đến độ cả khuôn mặt đỏ ửng, lại cảm thấy có mấy lời nhất định phải nói: “Anh không nên quá đau lòng! Sớm từ bỏ một chút...Có thể sẽ hạnh phúc hơn!”
“Có những thứ...Không phải là của anh...Trước sau vẫn sẽ không phải là của anh.” Khâu Lạc không biết bản thân đang nói gì, thế nhưng lời kia hình như là tự nói cho cậu nghe thì đúng hơn.
“Tóm lại...Buông tha đối phương, cũng là...Buông tha chính mình.”
Thanh âm nhỏ dần, Giải Ứng Tông đột nhiên lấy xuống điếu thuốc, thò đầu ra hôn lên môi cậu.
Dưới chóp mũi nồng đậm mùi khói thuốc, thế nhưng lại rất dễ chịu. Không làm người khác cảm thấy nghẹt thở.
Khâu Lạc im bặt, sợ hãi trợn to hai mắt, Giải Ứng Tông chậm rãi buông cậu ra, mỉm cười: “Anh cảm thấy anh hẳn là phải đau lòng một hồi, em sẽ đi cùng anh chứ?”
Mười ngón tay Khâu Lạc bấu chặt lấy khung cửa xe, trái tim kịch liệt nhảy nhót, máu huyết toàn thân không ngừng sôi trào.
“Ân.”
Cậu nghe được chính mình đã đáp lại lời anh như vậy.