Thiên Triều Quỷ Sư

Chương 90: Chương 90




Thời điểm di động của Nhạc Chương vang lên, cậu là đang cùng Hạng Quý Hiên ở tại cửa phòng khách sạn xô đẩy.

Điện thoại ném ở trên giường không ngừng reo vang, cậu nỗ lực dùng thân thể chặn trước cửa, Hạng Quý Hiên lại vừa dùng sức đẩy cửa vừa nói: “Em không phải tới là để tìm tôi sao?”

“Không phải!” Nhạc Chương tức tối nói: “Đây là trùng hợp!”

Cậu chỉ tùy tiện chọn một thành phố chuẩn bị đem chính mình lưu vong một thời gian, làm sao biết Hạng Quý Hiên cũng là ở nơi này! Hơn nữa hắn như thế nào có thể tìm được cậu?

“Cậu theo dõi tôi?!” Nhạc Chương ở bên trong cất cao giọng rống.

“Không có!” Hạng Quý Hiên dừng động tác một chút: “Tôi chỉ là kiểm tra lịch sử sử dụng thẻ ngân hàng...”

Nhạc Chương nghiến răng nghiến lợi, chết tiệt! Biết ngay là không nên tham lam chút lợi ích đó mà! Nhưng...Nghĩ đi nghĩ lại ví của chính mình cũng không còn lại bao nhiều tiền, dù sao...Thẻ này là Hạng Quý Hiên kiên quyết muốn đưa, rõ ràng không phải là cậu cần...

“Đây là hiểu lầm thôi.” Nhạc Chương nói: “Nếu đã biết rõ rồi thì mau về đi.”

“Để tôi nhìn thấy em đã.” Thanh âm Hạng Quý Hiên đột nhiên trầm xuống. Tâm nhĩ của Nhạc Chương phảng phất bị người gõ một cái, thân thể trong nháy mắt có chút do dự thả lỏng, Hạng Quý Hiên liền tông cửa vào.

Cậu bị đẩy lùi vài bước, lúc này mới chú ý tới di động vẫn reo mãi không ngừng từ nãy đến giờ.

“Ân Thịnh?” Cậu giơ tay ngăn cản nam nhân muốn bước tới, dùng ánh mắt nhắc nhở −−−− Còn dám bước tới nửa bước tôi thề không đội trời chung với cậu.

Nam nhân không thể làm gì khác hơn là đứng tại chỗ chờ, nhìn Nhạc Chương nhấc máy.

“Uy?”

“Cậu biết làm cách nào để liên hệ với Hạng Quý Hiên không?” Ân Thịnh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, mí mắt Nhạc Chương không tự chủ giật giật.

“Các người là có tính toán trước?”

“A?”

“Không có gì...” Nhạc Chương hừ một tiếng, đem di động ném cho Hạng Quý Hiên phía đối diện.

Nam nhân mặt không chút cảm xúc nhận lấy: “Uy?”

“...Hạng Quý hiên?!” Ân Thịnh trái lại sững sờ, liền nói: “Cậu theo dõi Nhạc Chương?!”

“Không có.” Nam nhân bất đắc dĩ: “Là cậu ấy tự đưa mình tới cửa.”

Ân Thịnh lập tức hiểu ra: “Cậu ấy đến thành phố S sao? Xem ra sức hút nam châm giữa hai người các cậu vẫn là tồn tại.”

Ân Thịnh chỉ là tùy ý nói, bất quá người nghe hoa tâm nở rộ thành từng đóa. Có điều Hạng Quý Hiên người ta cho dù có cao hứng đến đâu gương mặt kia vẫn như cũ thờ ơ, Nhạc Chương hồ nghi nhìn chằm chằm nam nhân, dùng khẩu hình hỏi dò −−−− Lại nói cái gì vậy?

Hạng Quý Hiên xua xua tay, quay sang hướng khác nói: “Tìm tôi có việc gì?”

“Giúp tôi tìm người.” Ân Thịnh trở nên nghiêm túc: “Hỏi quỷ sai một chút, hồn của Đông Ngũ hiện tại đang ở đâu?”

Trước đây y và Đông Lục đều đã nghĩ mọi biện pháp chiêu hồn, bởi vì lúc đó bọn họ chung quy cũng không biết Hạng Quý Hiên đi du lịch nơi nào. Sau đó hắn trở về, rồi lại đứng bên phía đối địch, hoàn toàn không cách nào liên hệ.

Hạng Quý Hiên đơn giản gật đầu: “Hiểu rồi, có tin tức gì tôi sẽ thông báo cho cậu.”

Hắn đương nhiên sẽ không ngốc tới mức ngay lập tức y theo lời Ân Thịnh mà làm, chỉ là có lời đồng ý này, về sau hắn liền có thể ngang nhiên đến tìm Nhạc Chương rồi.

Gác máy, Nhạc Chương đem điện thoại đoạt trở về: “Ân Thịnh tìm cậu có việc sao?”

“Ân.” Nam nhân đơn giản gật đầu, hai người lại rơi vào một trận trầm mặc đầy lúng túng.

“Tôi...Tôi là tới giải khuây.” Nhạc Chương giả vờ trấn tĩnh nói: “Tôi cũng không biết cậu đang ở thành phố S.”

Rõ ràng chỉ đơn thuần muốn giải khuây nhưng vẫn là đụng phải đối phương, chuyện này quả thật khiến người ta dở khóc dở cười.

Hạng Quý Hiên trầm mặc một lúc, hắn biết hiện tại nói đến chuyện giữa hai người sẽ không tránh khỏi khiến bầu không khí càng thêm cứng ngắc, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác: “Mấy ngày nay em đừng chạy lung tung.”

Nhạc Chương lập tức không vui ra mặt: “Tại sao chứ?”

“Ân Thịnh muốn liên lạc với tôi còn phải cần đến em giúp đỡ.”

Nhạc Chương trong lòng thầm đem Ân Thịnh lăn qua lộn lại mắng n lần, lúc ở gần hầu như toàn đem phiền phức đến cho cậu, hiện tại cách xa như vậy mà cũng không tránh khỏi!

“Cậu đem phương thức liên lạc của mình đưa cho cậu ta là được rồi.” Nhạc Chương làm như người sắp chết đang cố gắng đấu tranh đến hơi thở cuối cùng.

“Không được.” Coi như là được đi, hiện tại có đánh chết cũng không muốn nói. Hạng Quý Hiên hờ hững nói: “Tôi không thể để bại lộ hành tung.”

Nhạc Chương nhớ tới Ân Thịnh từng nói, Hạng Quý Hiên chỉ sợ chính là nằm vùng bên cạnh Kim Đại Chung do tổ trọng án phái tới. Ý muốn đấu tranh đến hơi thở cuối cùng liền được loại bỏ.

“Cậu...” Nhạc Chương muốn hỏi tình hình bên phía Kim Đại Chung, hoặc có thể nói là cậu chỉ muốn hỏi Hạng Quý Hiên có thể hay không sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, lại cảm thấy thâm tâm có chút khó chịu.

Hạng Quý Hiên thấy cậu khó xử, nói đỡ: “Vậy hôm nay tôi đi trước, ngày mai lại tới tìm em.”

Hắn không thể để người của công ty biết hắn liên tục gặp mặt Nhạc Chương. Nhạc Chương đã không ít lần tham gia cùng Ân Thịnh vào những chuyện trước đây, Kim Đại Chung, Trình Khải Tiêu và rất nhiều người bên cạnh Kim Đại Chung cũng đều nhận ra cậu.

Hắn lại một lần cảm thấy bản thân không nên tiếp nhận lời mời đi nằm vùng của tổ trọng án, nhưng khi đó sở dĩ hắn tiếp nhận, cũng là bởi vì biết Nhạc Chương có liên quan đến chuyện của Kim Đại Chung.

Nhạc Chương bĩu môi, không chút cam tâm tình nguyện ừ một tiếng, Hạng Quý Hiên lúc này mới mở cửa rời đi.

...

“Tìm Hạng Quý hiên làm gì?” Tư Đồ vừa ăn mỳ Ý vừa hỏi.

“Có rất nhiều chuyện khó hiểu cần một người tường tận đầu đuôi đến giải đáp.” Ân Thịnh nói: “Chỉ dựa vào chúng ta, tra ra được manh mối cũng là khó khăn. Cứ cho là tra được, cũng không biết cái nào mới là đầu mối thật sự.”

Bọn họ cần chính là ngăn cản hết thảy trước mọi hành động của Kim Đại Chung, chứ không phải là đuổi theo sau mông lão.

“Vậy nên?”

“Có thể đặc biệt triệu hồi hồn phách của một người nào đó chỉ có minh sư mới làm được.”

Tư Đồ hiểu ra: “Em muốn tìm Đông Ngũ?”

Liền cảm giác có chút khó chịu: “Cảm tình của em cùng hắn cũng tốt thật đấy.”

Ân Thịnh khó hiểu: “Đây là vì vụ án.”

Tư Đồ gật đầu, cắn xuống một ngụm lớn mì Ý, cũng không biết bản thân vì sao càng nhai lại càng ngửi thấy mùi giấm chua nồng nặc đâu đây.

Ăn cơm xong, Ân Thịnh bắt đầu tính toán làm sao giải cứu Đông Lục.

Tư Đồ ở trong bếp phụ giúp rửa xong chén dĩa, lau tay bước ra: “Không bằng đợi đến trời tối, lẻn vào cứu người.”

“Trỉnh Khải Tiêu khẳng định là có phòng thủ.” Ân Thịnh đột nhiên nói: “Tên này chắc chắn giăng chướng ngại vật...Tôi sẽ...”

“Không cho phép sẽ gì hết.” Tư Đồ hướng đến ghế sô pha ngồi xuống, giơ tay niết cằm Ân Thịnh: “Trình Khải Tiêu quá nguy hiểm, có thể tránh liền tránh.”

Ân Thịnh cau mày: “Đội trưởng Tư Đồ từ lúc nào lại nhát gan như vậy? Chẳng lẽ nói có người xấu ở trước mặt anh, nhưng chỉ vì trên tay hắn cầm súng nên anh sẽ không bắt giữ sao?”

“Này không giống.” Tư Đồ lắc đầu: “Anh không muốn em xảy ra chuyện.”

Ánh mắt Ân Thịnh lóe lên tia không đồng tình: “Tư Đồ, thời điểm chúng ta cùng hợp tác phá vụ án đầu tiên, tôi đã nói. Tôi cũng có tự tôn, tôi sẽ không ở tại chiến trường của chính mình làm đào binh.”

Tư Đồ thở dài: “Anh biết...Lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ, em cũng đã nói lời tương tự.”

Ân Thịnh sững sờ, thấy Tư Đồ cười khổ: “Khi đó anh ngăn em, cũng chỉ xem em là một kẻ bình thường không thèm để ý đến an toàn của bản thân. Em thế nhưng lại hung hăng phản bác anh, khiến anh một câu cũng không nói nên lời.”

Từ đó hắn liền biết, nam nhân này thoạt nhìn có khuôn mặt thập phần nho nhã, lại có lòng hiếu thắng hơn ai hết.

Ân Thịnh vừa muốn nổi nóng trong nháy mắt tâm tư mềm nhũn, y thay đổi giọng điệu: “Trình Khải Tiêu là sớm muộn gì cũng phải đối phó, phải diệt trừ gã, mới có thể thật sự đả kích Kim Đại Chung.”

Hơn nửa chỉ có bắt được gã, mới có thể chứng mình chuyện giết hại người có liên quan đến Kim Đại Chung.

Bọn họ nhất định phải tìm được một lý do hợp lý nhất, nếu không sẽ không cách nào bắt giữ Kim Đại Chung.

Tâm tư đấu tranh hơn nửa ngày, mặc dù hắn biết đây là tự tôn của Ân Thịnh, là niềm kiêu hãnh của Ân Thịnh. Nhưng hắn đáng chết chính là không muốn đồng ý, nếu như xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ, hắn dám khẳng định mình nhất định sẽ phát điên.

Hắn không thể lại mất đi y thêm một lần nữa!

“Anh...”

“Tôi sẽ không xảy ra chuyện gì.” Ân Thịnh cắt ngang lời Tư Đồ, trên mặt tràn đầy tự tin: “Tôi còn có phần ký ức chưa tìm được, còn có nghi vấn chưa làm rõ được.”

Y còn có không cách nào có thể cắt đứt mối liên hệ cùng Tư Đồ.

“Tôi sẽ không sao.” Y phát thệ tựa một loại cam kết.

Tư Đồ buông tay ra, sau đó đổi thành ôm ấp, đem nam nhân hung hăng siết vào trong ngực, phảng phất chỉ cần như vậy liền có thể khóa chặt y lại. Nhưng hắn biết một chữ “khóa” này, vĩnh viễn không cách nào có thể dùng trên người Ân Thịnh.

“Nếu em không tuân thủ cam kết.” Tư Đồ gằn từng chữ từng chữ, thanh âm trầm thấp như muốn xuyên thấu lòng người: “Cho dù là phải xuống địa ngục, anh cũng sẽ tìm em tính sổ!”

Ánh mắt Ân Thịnh lóe lên tia xúc động, giơ tay ôm lấy bờ vai rộng, hít thật sâu mùi hương nam tính, ghé vào sát bên tai hắn đáp một tiếng: “Được.”

Hai vị trưởng bối đứng trong phòng bếp, mụ mụ Ân Thịnh phảng phất đối với Tư Đồ hết sức hài lòng, ba ba Ân Thịnh còn đang không hiểu ra sao.

“Bà xã, Thịnh của chúng ta thế nhưng lại có bạn sinh tử tốt đến như vậy. Tôi cảm thấy thật rất khó tin.”

Mụ mụ Ân Thịnh quay về phía chồng mình lườm một cái: “Kia không phải là bạn sinh tử.”

“A?”

“Kia là con dâu tương lai của ông đấy.”

“....Hả?!”

Tư Đồ ôm Ân Thịnh mà lỗ tai giật giật, trong lòng nghiến răng: Con trai nhà hai người mới là phải làm dâu!

Đêm hôn ấy, mặt trăng đã lên cao.

Ân Thịnh một mình lén lút ra ngoài, Tư Đồ ôm cánh tay chờ sẵn ở cửa, khóe miệng còn ngậm điếu thuốc lá.

“Anh chờ em trở về.” Hắn biết chính mình đi cũng không được việc, có khi còn gây thêm phiền phức, Tư Đồ nhịn xuống ảo não, bình tĩnh nhìn nam nhân trước mặt.

Đầu lọc ở trong đêm tối chợt lóe sáng, sau đó lại nhẹ thở ra khói thuốc.

“Không hôn tạm biệt anh sao?”

Ân Thịnh trừng mắt nhìn hắn: “Miệng anh là miệng quạ đen à?” (Ăn nói xui xẻo)

“Không.” Tư Đồ lấy xuống điếu thuốc, ngón tay khẽ run lên: “Là nụ hôn thắng lợi.”

Ân Thịnh bất đắc dĩ, đành bước tới, chủ động đưa tay câu lấy cổ nam nhân. Tư Đồ phối hợp cúi đầu nghiêng người, hai tay lưu luyến trên người đối phương, thân anh cả hai tại trong bóng tối không thể tách rời.

Gió đêm mang theo hơi thở ám muội cọ sát qua gò má. Ân Thịnh vừa kết thúc nụ hôn, nhịn xuống xấu hổ lui người về sau.

Tư Đồ hài lòng liếm liếm khóe môi: “Này là lần đầu tiên em chủ động đưa lưỡi...”

“Ngậm miệng!” Ân Thịnh đạp hắn một cước.

Tư Đồ bật cười, sau đó nghiêm túc nói: “Mọi chuyện nhớ phải cẩn thận.”

Ân Thịnh ừ một tiếng, xoay người đi khỏi hoa viên.

Trong phòng ngủ ở lầu hai, phía sau rèm cửa sổ, mụ mụ Ân Thịnh ôm tay đứng nhìn thân ảnh con mình dần biến mất sau rừng cây.

Ba ba Ân Thịnh nửa nằm nửa ngồi trên giường hai tay gối sau đầu: “Lo lắng vậy sao không đi theo?”

“Ai lo lắng chứ?” Mụ mụ Ân Thịnh kéo lại rèm cửa sổ, quay đầu: “Ân gia chưa từng bao giờ thất bại.”

Ba ba Ân Thịnh cười rộ: “Đây là lý do năm xưa bà chịu gả cho tôi sao?”

“Đương nhiên rồi.” Mụ mụ Ân Thịnh thật tự nhiên nhún vai: “Từ xưa tới nay, lựa vợ kén chồng đều chỉ có thể chọn người mạnh nhất.”

Dứt lời, bà còn nói: “Ông khi đó đồng ý cưới tôi còn không phải vì thấy tôi xinh đẹp sao?”

“Đương nhiên rồi.” Nam nhân cũng thật tự nhiên nói: “Nam nhân ở trên đời này đều là hội viên của hiệp hội xem trọng vẻ ngoài. Bất kể là chủ động hay là bị động, là chủ quan hay là tiềm thức.”

Nữ nhân ưỡn ngực: “Không thể không nói, mắt nhìn người của ông cũng không tồi.”

Nam nhân trở mình ngáp dài một cái chuẩn bị đi sâu vào giấc ngủ: “Như nhau cả thôi.”

Lời tác giả:

−−−−−−−Tiểu kịch trường cuộc sống thường nhật của các nhân vật−−−−−−−

Ân Thịnh: Quá mức phiền toái, không bằng cứ dứt khoát giải quyết ông cho xong.

Trình Khải Tiêu:...Đừng cứ suốt ngày có ý nghĩ muốn giết tôi được hay không!!

Tư Đồ: Anh thật sự không phải là tình địch ngầm?

Đông Ngũ:...Tôi đây có lòng mà không sức lực lại không đủ.

Nhạc Chương: Tại sao người bị đả thương luôn luôn là tôi!

Hạng Quý Hiên: Nếu như ban đầu tôi tỏ tình em đồng ý tiếp nhận, hiện tại cũng không có nhiều phiền toái đến như vậy. Nằm vùng phiền, lén lén lút lút cũng phiền, còn có a, em khi còn bé rõ ràng đã nói lớn lên phải gả cho tôi.

Nhạc Chương: Hạng Quý Hiên cậu bị hack não rồi à?

Hồ Diệp: Cừu Khiết mỗi lần nói chuyện đều phải bày ra một góc độ để chụp ảnh sao? Tôi có thể không cần phải phụ trách an toàn của hắn nữa không!

Tiểu Nhị: Vậy anh phải cầu trời khẩn phật cho sếp mau mau trở về a.

Cố Thành: Tiểu Nhị...Em cùng Hồ Diệp có quan hệ rất tốt sao?

Tiểu Nhị:??

Cố Thành: Tình địch ngầm a...

Tiểu Nhị: Sao cơ?

Hồ Diệp: Hắt xì!!

Giải Ứng Tông: Luôn cảm thấy toàn bộ sự việc này cùng bản thân một chút cũng không có quan hệ.

Khâu Lạc: Giải tiên sinh, là một công dân hợp pháp, chúng ta cần phải bảo hộ an nguy nước nhà!

Giải Ứng Tông:...

Tư Đồ: Thịnh, đến khi nào anh mới được ăn em a...

Ân Thịnh: Chờ ĐẠI KẾT CỤC đi.

−−−−−−−Tiểu kịch trường hoàn−−−−−−−

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.