Bạch Thiên Trương tỉnh
lại trong ánh trăng mờ, cô nhìn bên ngoài, trời đã hơi tờ mờ sáng, phía trước
là trạm thu phí thành phố H.
Ngôn Mạch nhìn qua kính
chiếu hậu thấy cô đã tỉnh lại thì hỏi: “Lên đây ngồi cạnh anh, lát nữa cần em
chỉ đường.”
Bởi vì xe không thể dừng
lại, Bạch Thiên Trương rất tự nhiên đưa tay đưa chân, định trèo lên ghế trước.
Do vóc người cô nhỏ nhắn nên có thể chui qua được, nhưng cũng khó tránh khỏi va
chạm. Một tay Ngôn Mạch nắm tay lái, mắt nhìn thẳng phía trước, một tay định
vươn tới đỡ Thiên Trương. Cánh tay đưa tới rất tự nhiên đỡ lấy eo Bạch Thiên
Trương, cô bị dọa cho hoảng sợ, cảm giác đụng chạm ở phần eo khiến cô không
khỏi run rẩy, cố gắng nhanh chóng ổn định tại chỗ ngồi. Lúc này cô mới dùng hai
bàn tay lạnh buốt xoa lên đôi má nóng bừng, vụng trộm lén nhìn Ngôn Mạch. Vẻ
mặt đại thần lại rất bình tĩnh, vô cùng bình thản tiếp tục lái xe, giống như sự
đụng chạm vừa rồi chẳng qua chỉ là với một khối thịt lợn hun khói…
Bạch Thiên Trương nghĩ,
cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Bảo đại thần ăn đậu hũ của cô, chẳng thà bảo anh
nhìn vào gương tự ăn đậu hũ của mình còn thực tế hơn. Bạch Thiên Trương an tâm
lại, không biết rằng thật tình Ngôn Mạch bề ngoài điềm tĩnh nhưng bên trong cảm
xúc đang dâng trào, cảm giác mềm mại nhỏ bé ấy vẫn còn lưu lại trên lòng bàn
tay anh, anh thật sự chỉ muốn ôm chặt cả người cô vào lòng.
Bạch Thiên Trương vừa chỉ
đường, vừa quan sát đáy mắt nhàn nhạt bóng mờ của Ngôn Mạch, trong lòng cô xuất
hiện một loại cảm xúc thương tiếc, đau lòng quen thuộc giống như khi chú cún
con của cô nhìn cô bằng đôi mắt to tròn ngập nước mỗi khi bị bệnh, xe đi xuyên
qua một con hẻm nhỏ, rẽ lòng vòng rất lâu, cuối cùng dừng trước một khu nhà dân
trong ngõ.
Ngôn Mạch xuống xe trước,
lịch sự mở cửa xe cho Thiên Trương, một tay đặt nhẹ trên đầu cô, săn sóc đề
phòng lúc cô xuống xe bị va vào trần, sau đó mới ra cốp xe phía sau lấy hành
lí, Bạch Thiên Trương nhìn anh vất vả vì cô, vô cùng chân thành tha thiết nói
lời cảm ơn anh, sau đó mời anh vào nhà uống chén trà.
Ngôn Mạch nhìn sắc trời
một chút, nhã nhặn từ chối: “Không được, sớm thế này, anh sợ sẽ quấy rầy bác
trai bác gái. Em vào trong đi.”
Bạch Thiên Trương bối rối
đáp lại một câu, kéo hành lí đi lên cầu thang, đi vài bước lại quay đầu nhìn,
Ngôn Mạch vẫn đứng đó, hai tay tùy tiện đút trong túi quần, thân người cao gầy
dựa vào xe, nhìn cô vào nhà. Thấy cô quay đầu, anh mỉm cười, nụ cười đẹp như
gió xuân.
Cảnh đông sáng sớm đẹp
quá, máu cầm thú trong Bạch Thiên Trương đột nhiên sôi trào, cô ném hành lí
chạy chậm vài bước lao xuống bậc thang, chồm về phía Ngôn Mạch, để lại trên môi
anh một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó lại quay người bỏ chạy, vừa
chạy vừa tiếc nuối vẫn chưa nếm được hương vị gì rõ ràng.
Sau lưng đột nhiên bị một
sức lực mạnh mẽ kéo lấy, cánh tay Ngôn Mạch nhẹ nhàng siết lại, Bạch Thiên Trương
rơi vào trong lồng ngực anh, cô mở to đôi mắt, vẫn còn mờ mịt chưa kịp phản
ứng, một cảm giác ấm áp đã bao phủ lên đôi môi.
Ngôn Mạch thấy Thiên
Trương vẫn còn dùng cặp mắt như con nai ngơ ngác trừng anh, cảm giác như mình
đang làm loại chuyện hèn mọn làm tổn thương thiếu nữ, anh nhẹ nhàng nói khẽ bên
tai Bạch Thiên Trương: “Nhắm mắt lại.”
Hơi ấm nhè nhẹ thổi bên
tai, trái tim băng giá vạn năm không thay đổi của Bạch Thiên Trương rốt cục bị
tan chảy. Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm giác Ngôn Mạch nâng gáy cô lên, làm
sâu thêm nụ hôn này, dịu dàng, trăn trở, chậm rãi vuốt ve. Ngôn Mạch xấu xa cắn
nhẹ môi dưới của cô, Bạch Thiên Trương giật mình há miệng, chiếc lưỡi nhỏ bị
anh cuốn lấy. Trong nỗi hoảng hốt, cô cảm giác miệng Ngôn Mạch thật là ngọt.
Buổi sớm mùa đông có ánh
nắng nhẹ, hương thơm của lá cây thoang thoảng khắp nơi, xa xa một đàn bồ câu
trắng nhẹ nhàng tung cánh, trước cửa nhà có một đôi Kim đồng Ngọc nữ đang ôm
hôn nhau – cảnh đẹp kiểu Quỳnh Dao biết bao, đẹp mắt biết bao, gương mặt quen thuộc
biết bao… Hả? Quen thuộc?!
Thư Nhất Nhuận giật mình
nhìn Bạch Thiên Trương trước mắt, giọng nói run rẩy, ngón tay run rẩy, tóc cũng
đã muốn dựng đứng lên, xót xa nói: “Bạch Thiên Trương! Chị càng ngày càng có
tiền đồ rồi đấy! Dám đứng ngay trước cửa nhà mình mà tình tứ với đàn ông xa
lạ!”
Bạch Thiên Trương cuối
cùng đã tỉnh táo lại, tay chân luống cuống giãy ra khỏi vòng ôm của Ngôn Mạch,
một bàn tay đánh về phía Thư Nhất Nhuận: “Chuyện của chị từ bao giờ đã đến lượt
em khoa tay múa chân hả!”
Túi rác trên tay Thư Nhất
Nhuận bay thẳng tới, Ngôn Mạch nhanh tay lẹ mắt kéo Bạch Thiên Trương sang một
bên, tham lam mãnh liệt muốn ôm cô thêm nữa, chưa thỏa mãn hôn thêm một cái lên
mặt cô, khiêu khích nhìn về phía Thư Nhất Nhuận: “Xin chào, anh không phải đàn
ông xa lạ, anh là bạn trai của Thiên Trương.” Ngữ khí dịu dàng, nho nhã, uy
hiếp âm thầm nhưng vô cùng ngang ngược.
Thư Nhất Nhuận nhìn người
đàn ông toát ra khí chất rất mạnh mẽ kia, thậm chí còn hơi co rúm lại, cô nhìn
Bạch Thiên Trương bằng ánh mắt bị tổn thương, vẻ mặt buồn bã ngồi xổm xuống vẽ
vòng tròn, miệng còn nói lẩm bẩm: “Đã có đàn ông thì cũng đừng có thân mật như
thế…”
Bạch Thiên Trương không
nhìn nổi nữa, ngẩng đầu giải thích với Ngôn Mạch: “Đây là Thư Nhất Nhuận, em họ
của em. Nghỉ đông nên tới nhà em ở.”
Ngôn Mạch vô cùng khinh
bỉ liếc nhìn Thư Nhất Nhuận, quay đầu chỉnh lại khăn quàng cổ cho Bạch Thiên
Trương, nói: “Ngoan, vào nhà đi. Chờ điện thoại của anh.”
Đồng chí Thư Nhất Nhuận
bị coi như bù nhìn đột nhiên căm hận đứng bật dậy, vung cánh tay như sấm vang
chớp giật, oán hận chỉ vào Ngôn Mạch, hô to: “Tôi vẽ một vòng tròn nguyền rủa
anh!”
…
Bạch Thiên Trương chỉ
biết em họ không phải người bình thường, nhưng không biết hóa ra đã không bình
thường đến mức độ này. Cô lập tức hận không thể đá cho Thư Nhất Nhuận một cước
bay về nhà dì, đừng ở đây làm cô mất mặt xấu hổ. Ngôn đại thần lại không so đo
với em gái nhỏ, cúi đầu xuống trịnh trọng nhìn Bạch Thiên Trương: “Thiên
Trương, anh thích em. Cho nên, mặc kệ em có thừa nhận anh là bạn trai của em
hay không, em cũng trốn không thoát đâu.”
Bạch Thiên Trương thực sự
hoảng sợ, đây là đại thần trước kia tao nhã, trong sáng, vô hại sao? Sao cô lại
cảm thấy dáng vẻ tươi cười này giống hệt hồ ly Bùi Lăng Sơ? “Em trốn không
thoát”, đây không phải là uy hiếp trắng trợn ư? Đúng là giống như xã hội đen
thu phí bảo hộ!
Ngôn đại thần nói xong
câu đó, vỗ mông thỏa mãn rời đi. Bạch Thiên Trương ngơ ngác quay đầu lại, nhìn
Thư Nhất Nhuận vẫn giữ nguyên cái tư thế não tàn, bĩu môi vẽ vòng tròn, cô kéo
cánh tay Thư Nhất Nhuận xuống, xách hành lí đi vào trong: “Ba mẹ vẫn chưa dậy
à?”
“Chưa. Bạch Thiên Trương,
Bạch Thiên Trương, đó là ai vậy? Có vẻ không tồi!”
Bạch Thiên Trương chán
ghét nhìn cô em họ: “Thu nước miếng của em lại đi! Đó là người đàn ông của
chị!”
Bạch Thiên Trương bóp cổ
tay: Một mình cô rơi vào hố lửa là đủ rồi, nhưng vẫn muốn cứu vớt thiếu nữ ngây
thơ như Thư Nhất Nhuận. Cô suy nghĩ cẩn thận, lòng dạ đen tối của đại thần sẽ
không vì tưởng tượng của cô mà thay đổi, trước đó giả vờ ngây thơ đáng thương,
chính là để nới lỏng cảnh giác của cô, hôm nay cô chủ động bày tỏ, đại thần cảm
thấy đã nắm chắc thắng lợi trong tay, cho nên cô đã ngốc nghếch tự đẩy mình vào
hố lửa.
Cô giơ nắm đấm, ngửa mặt
lên trời, nước mắt lưng tròng, sau này nhất định phải ghi rõ: Gia huấn của nhà
họ Bạch có nói: Không được kết bạn với người có lòng dạ đen tối. Trên dưới mười
tám đời - ặc, hướng lên thì không thể, vậy thì hướng xuống mười tám đời sau,
mãi mãi truyền lại đời đời kiếp kiếp, lưu danh muôn đời!
Rất lâu sau này, lúc đại
thần nào đó lấy được gia huấn từ trong ngăn kéo mà Thiên Trương đã cất giữ cẩn
thận, anh mỉm cười dịu dàng, nhìn người nào đó đang rơm rớm nước mắt, chậm rãi
mở miệng: “Gia huấn nhà họ Bạch? Hở? Thiên Trương, em không thấy, phải là gia
huấn nhà họ Ngôn sao?”
***
Ngôn Mạch sắc mặt tươi
tỉnh lái xe về thành phố N, Đỗ Khanh Cách không thể nào tưởng tượng nổi, nhìn
vẻ mặt như gió xuân của anh: “Trong vòng hai ngày cậu chạy qua ba thành phố,
không thấy mệt à? Hưng phấn đủ chưa?”
Ngôn Mạch không thèm trả
lời anh, bắt đầu giải quyết công văn tồn đọng.
Đỗ Khanh Cách sờ cằm suy
nghĩ hồi lâu, bỗng vỗ tay một cái: “Ha ha! Tôi biết rồi, Tiểu Thiên Trương đã
quy thuận!”
Ngôn Mạch dựa lưng vào
thành ghế, vuốt nhẹ mi tâm. Cuối cùng anh không cần phải thấp thỏm, lo được lo
mất, tự làm khổ mình nữa rồi, nụ hôn ngày hôm nay đã giúp anh xác định câu trả
lời của Thiên Trương với tâm ý của anh, như vậy sẽ dễ dàng hơn. Sau này, anh có
thể chủ động tham gia vào cuộc sống của cô, để trong mắt cô sẽ chỉ có anh. Anh
nhớ lại động tác của Bùi Lăng Sơ giúp Thiên Trương sửa lại khăn quàng cổ, khóe
miệng cong lên thành một nụ cười mê hồn.
Đỗ Khanh Cách trông thấy
nụ cười kì quái của Ngôn Mạch, không hiểu sao bất chợt rùng mình, tên nhóc này
đã bị tình yêu làm cho mê muội rồi? Ngôn Mạch phong sinh thủy khởi lăn lộn
trong xã hội, dường như đã trở về…
***
Bùi Lăng Sơ mệt mỏi kéo
hành lí về đến nhà, không khí trong nhà ấm áp, hòa thuận vui vẻ. Vài người đàn
ông trung niên đang ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm. Thấy anh trở về, ai nấy
đều sững người. Mẹ Lý đi vài bước nhận lấy hành lí của Bùi Lăng Sơ, lên tiếng
bắt chuyện: “Thiếu gia, cậu đã về.”
Người đàn ông trung niên
nghiêm nghị ngồi trên ghế sa-lông kia chính là cha Bùi, cũng ngẩng đầu nói:
“Tiểu Sơ, về rồi đấy à.”
Bùi Lăng Sơ nhàn nhạt
“Vâng” một tiếng, khẽ gật đầu với mấy người đàn ông trung niên đang ngồi, chuẩn
bị về phòng. Nhất thời bầu không khí có chút ngượng ngập, có người bèn lên
tiếng điều hòa: “Tỉnh trưởng Bùi, đây là cậu nhà sao? Nghe nói đang học đại học
W phải không? Thật sự là tuổi trẻ tài cao, theo tôi thấy, vài năm nữa ra ngoài
sẽ là thanh niên tài tuấn, có thể tiếp bước ông!”
Mấy người đang ngồi cũng
nhao nhao phụ họa theo, nét mặt cha Bùi cũng có chút tự hào. Bùi Lăng Sơ nhíu
mày, anh vốn là con trai trong gia đình như vậy, được giáo dục rất tốt, từng
lời ăn tiếng nói đều phải cân nhắc cẩn thận, thế nhưng lúc này, trong đầu anh
toàn là hình ảnh dáng vẻ tươi cười của Bạch Thiên Trương với Ngôn Mạch, trong
lòng anh như có nỗi đau âm ỉ, bây giờ nghe thấy những người kia nói vậy, thật
sự không còn hơi sức để tâm, nhàn nhạt nói một câu: “Tôi không tham chính.” Sau
đó lên lầu về phòng.
Anh tùy tiện nằm xuống
giường, lại bắt đầu ngẩn người. Anh đã được giáo dục từ nhỏ, xử sự cần phải cẩn
thận, không chỉ trong giới chính trị, mà ở bất kì nơi đâu, sai một li đi một
dặm, mọi hành vi đều phải có sự tính toán. Nhưng sự xâm nhập của Bạch Thiên
Trương lại là ngoài ý muốn, đến khi đó anh mới phát hiện, hóa ra anh cũng có
những tình cảm phong phú, phức tạp như vậy.
Người dưới lầu lần lượt
rời đi, cha Bùi gõ cửa phòng Bùi Lăng Sơ.
Anh ra mở cửa, cáu kỉnh
gãi gãi đầu: “Ba, có chuyện gì ạ?”
“Ba nghe nói, gần đây con
thích một nữ sinh, thế nhưng nữ sinh kia lại được người ta bao nuôi, có chuyện
này sao?”
Bùi Lăng Sơ chán nản: “Cô
ấy không bị bao nuôi!”
Cha Bùi khoát tay: “Tốt.
Ba không có hứng thú biết rõ. Nhưng gần đây nhiệm kì mới sắp được bầu lại, hi
vọng con không nói ra điều gì để xảy ra chuyện.”
Bùi Lăng Sơ thất bại ngồi
trở lại giường, may mắn là anh vẫn chưa thổ lộ với Bạch Thiên Trương.
Tính tình cô ngay thẳng,
hoạt bát như vậy, một gia đình như của anh, sẽ chỉ làm khổ cô. Có lẽ cô chỉ cần
nghe thấy thân phận của anh là đã sợ tới mức vội vàng bỏ chạy.
Bùi Lăng Sơ mệt mỏi đảo
mắt, lần đầu tiên cảm thấy vinh dự cái gia đình này mang lại cho anh còn xa mới
có thể bù đắp được những gánh nặng mà anh phải chịu.