Từ lúc tắm xong, Ngôn
Mạch vô cùng im lặng.
Bạch Thiên Trương nhìn
sắc mặt của anh, ực, nghe nói đàn ông không được thỏa mãn dục vọng rất dễ phát
hỏa, bây giờ cô có nên làm bộ ngoan ngoãn đi vỗ về Ngôn đại thần một chút
không?
Ngôn Mạch nhìn ra được
suy nghĩ của Bạch Thiên Trương, bất đắc dĩ cầm chìa khóa, đưa cô quay về trường
học.
“Đợi đã, ừm, còn cá làm
thế nào bây giờ?” Bạch Thiên Trương không sợ chết mở miệng, trong nháy mắt cô
thấy trên đầu Ngôn Mạch nổ bùng lên một đám lửa.
Cuối cùng, con cá lập
được chiến công vĩ đại hiển hách kia, với tư cách người chứng kiến duy nhất,
hoặc là do cả hai người đều không còn hứng thú để mà ăn, đã được thả ở sông cái
thành phố W.
Bạch Thiên Trương bỗng
nhớ tới lời vàng ngọc của phương trượng Thiếu Lâm Tự trong phim truyền hình: A
di đà Phật, Trời có đức hiếu sinh.
Dư San phát hiện gần đây
Bạch Thiên Trương rất không bình thường, mỗi lần nhắc tới Ngôn Mạch là mặt lại
đỏ bừng, nhiều lúc còn ngồi suy nghĩ ngẩn ngơ lại còn tự vuốt ve môi mình.
Căn cứ vào kinh nghiệm đã
thân kinh bách chiến luyện được trong tiểu thuyết tình cảm, cô phát hiện giữa
Bạch Thiên Trương và Ngôn Mạch, trong một buổi đêm mập mờ nào đó thuận tiện cho
phát triển tình cảm, nhất định đã có chuyện xảy ra.
Dư San hiếu kỳ ghé sát
vào Bạch Thiên Trương: “Này, dáng người Ngôn Mạch đẹp chứ?” Cô nghĩ chắc chắn
Bạch Thiên Trương sẽ phải có phản ứng, hoặc là thẹn thùng cúi đầu nắm góc áo,
hoặc là nghiêm túc như ngôi sao làm sáng tỏ tin đồn, nhưng không thể ngờ phản
ứng của cô bạn lại nhiệt tình dâng trào như thế.
“Phụt!” Dư San sợ ngây
người, nhìn Bạch Thiên Trương đang xịt máu mũi, rốt cuộc bọn họ có đùa gì dữ
dội quá đâu chứ!
Máu mũi vẫn đang chảy
tràn trề, người nào đó im lặng ngửa đầu rơi nước mắt, nhìn Dư San vừa nhét hai
cái khăn tay vào lỗ mũi mình vừa cười hớn hở.
“Tớ… Gần đây tớ bị nóng.”
Bạch Thiên Trương biện hộ cho danh dự đang trong tình thế nguy cấp của mình.
“Ừ, cho nên mới cần Ngôn
Mạch để giải tỏa, không thì nội tiết mất cân đối.” Dư San đáp vô cùng tự nhiên,
như hai năm rõ mười.
“…” Bạch Thiên Trương im
lặng, cô phải nói thế nào, nói là thân trinh nữ trong trắng hai mươi năm của cô
sắp hiến cho Ngôn đại thần thì lại bị một con cá béo phá hỏng à? Cô nghĩ tới
những phản ứng có thể của Dư San, cảm thấy nên để cho cô ấy hiểu lầm đi… Tất cả
đều là mây trôi…
Cuộc sống của Bạch Thiên
Trương lại khôi phục trạng thái như trước kia, trong trường cũng không có bất
kỳ lời đồn đại nhảm nào. Sở dĩ cô tưởng mọi chuyện yên ổn là vì những lời đồn
đại chỉ lưu truyền trong những kẻ có trí tuệ, mà bây giờ kẻ có trí tuệ còn hơn
cả hiếm, trái lại đa số chỉ toàn những người không hiểu rõ chân tướng mà đứng
ngoài hóng hớt. Cho nên đương nhiên cô cũng sẽ không biết, đằng sau cái vẻ
ngoài yên ổn đó, là ai đã phải trả giá, phải nỗ lực biết bao nhiêu.
Chủ tịch hội sinh viên bị
người nào đó ngó lơ, chỉ còn biết im lặng cày cấy, lúc này trái tim chợt vô
cùng lạnh lẽo. Từ lần đầu tiên Ông Không Thiếu Tiền xuất hiện, anh đã bắt đầu
dò địa chỉ IP của hắn, đến khi tra được rồi chạy tới thì lại chỉ thấy một cú
đấm móc tàn nhẫn của Ngôn Mạch. Cuối cùng Bùi Lăng Sơ đã hiểu ra, hóa ra dù anh
có cố gắng đến thế nào, đều luôn chậm hơn Ngôn Mạch một bước, đưa cô về nhà
cũng thế, chuyện Ông Không Thiếu Tiền này cũng thế, mà ngay cả… Đi vào trong
trái tim cô, cũng thế. Bùi Lăng Sơ biết rõ, những lời đồn đại nhảm trong trò
chơi, Ngôn Mạch có thể giải quyết được, nếu vậy thì ở trường học để cho anh
giải quyết đi. Đây cũng là việc duy nhất anh có thể làm cho Bạch Thiên Trương.
Sau cái ngày Ngôn Mạch
phát biểu mười chữ cảm thán “Vợ con ấm áp như lò sưởi đặt đầu giường”, Thượng
Thiện Nhược Thủy vô cùng hiếu kì về diễn tiến của sự việc. Bởi vì Ngôn Mạch đã
từng nói không nên gây xung đột với Danh Nhân Đường, cho nên đám Hồng Danh bọn
họ có thể nhịn được thì nhịn, không có gì để cấu véo, vô cùng nhàm chán.
Con người suy nghĩ một
chút, Thượng Đế liền bật cười; như vậy nếu con người hoàn toàn không trò
chuyện, Thượng Đế chỉ muốn thắt cổ.
Trong tộc bắt đầu chia
làm hai phe, một phe cược rằng Bạch Thiên Trương chắc chắn đã bị lão đại ăn
sạch rồi, một phe lại tuyên bố bọn họ chắc chắn còn trong sạch hơn cả nước tinh
khiết. Mà phe tin tưởng có gian tình kia lại chia làm hai phe nhỏ, một phe cho
rằng hẳn là Bạch Thiên Trương áp đảo Ngôn Thiếu, một phe khác lại cho rằng Ngôn
Thiếu áp đảo Bạch Thiên Trương. Trong lúc đó, các phe phái trong thị tộc thực
sự là mồm năm miệng mười, nháo loạn chướng khí mù mịt, rất có khuynh hướng sụp
đổ vì một cơn gió.
Ngôn Mạch vừa lên IS liền
bị mọi người vây quanh hỏi.
Thấy Chết Không Cứu nói:
“Lão đại lão đại, nói cho chúng tôi biết đi mà! Hai người rốt cuộc có phải là…”
Phong Nguyệt Vô Yên nói:
“Lão đại, có phải chị dâu áp đảo anh không?”
Cách Thức Hóa vừa mới lên
IS, không hiểu rõ lắm tình huống: “Hả, mọi người đang nói chuyện gì vậy?” Vừa
hỏi ra, lập tức bị mọi người lôi kéo gia nhập phe phái bên mình, đúng là một đám
gà bay chó chạy, gà chó không yên.
Thần Chơi Đêm nói: “Lão
đại, anh mau nói đi! Chuyện này liên quan đến nhân cách danh dự của bọn em!”
Ngôn Mạch không hiểu một
trận đánh cược thì có liên quan gì phương diện sâu xa như tôn nghiêm danh dự,
nghĩ một lúc, hết sức buồn bực nói: “Không có.”
Tất cả trầm mặc, sau đó
ầm một tiếng văng loạn xạ, hóa ra là không có, thế thì còn nói làm gì. Vẫn là
Tỉnh Giấc Không Thấy Vợ Đâu bình thản hơn, kể một số chuyện về Ông Không Thiếu
Tiền mà có người ba hoa trên kênh Thế giới, lần này Thượng Thiện Nhược Thủy lại
hết sức ăn ý với Danh Nhân Đường, hiếm khi cùng hợp tác, chỉ cần ai viện cớ
chuyện này mà nói ra những lời bẩn thỉu, kết cục tất nhiên là bị hai đại bang
phái cùng đuổi giết.
Ngôn Mạch như có điều gì
suy nghĩ, việc này vốn cũng không liên quan đến Danh Nhân Đường, Bỉ Ngạn Dạ Sắc
Cách Điệu lại hạ lệnh truy sát Ông Không Thiếu Tiền, tiếp đó cũng thể hiện sự
bảo vệ hết sức với Bạch Thiên Trương. Anh bỗng nhiên ý thức được nguy cơ đang
tăng vọt, quyết định đợi đến tối đón Bạch Thiên Trương đi ăn cơm sẽ hỏi rõ
ràng, có điều không thể ngờ tới, cuối cùng, anh còn chưa kịp mở miệng hỏi đã bị
Bạch Thiên Trương chất vấn đến á khẩu không trả lời được.
Đối với Bạch Thiên Trương
mà nói, đây là một buổi chiều rất bình thường. Ngôn Mạch sẽ đến cùng cô đi ăn
cơm, sau đó theo lệ cũ cũng tản bộ về nhà, thế nhưng cô lại nhận được một cú
điện thoại, mà một cú điện thoại này đã làm đảo lộn cuộc sống của cô, long trời
lở đất.
Đầu bên kia là giọng một
cô gái: “Xin chào, xin hỏi có phải Bạch Thiên Trương không?”
Bạch Thiên Trương bất
giác lập tức có dự cảm, người này không tốt đẹp gì, nhất định là một đóa hoa
đào hoặc là hồng hạnh, dù là ai, tóm lại chắc chắn có liên quan đến Ngôn Mạch.
Cô chuẩn bị lên tinh thần, lập tức ở vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu: “Là
tôi. Cho hỏi là ai vậy?”
Bên kia nở nụ cười: “Tôi
là Cố Niên?”
Chết dở! Bạch Thiên
Trương rủa thầm trong lòng một tiếng, thế nhưng ngữ khí lại vẫn rất nhiệt tình:
“Hóa ra là dì Cố, đã nghe Ngôn Mạch nói về dì. Dì Cố, chào dì!”
Dư San phun cả ngụm nước
ra bàn phím, giơ ngón tay cái với Bạch Thiên Trương, là ai nói Bạch Thiên
Trương ngốc nghếch không tim không phổi? Mẹ ơi, cô bây giờ giống y bộ dạng gà
mẹ, không chèn ép đối phương vào tận trong bụi rậm thì quyết không bỏ qua, còn
muốn hung hăng đạp cho mấy phát, thuyết minh bằng bảy chữ vô cùng sinh động:
độc nhất là lòng dạ đàn bà.
Bạch Thiên Trương cũng
làm tư thế chiến thắng với Dư San, sau đó ừ vài tiếng, cuối cùng cúp điện
thoại.
Dư San hỏi: “Gì vậy? Tiểu
tam tìm tới cửa à?”
Bạch Thiên Trương xì một
tiếng, làm một động tác đánh đấm, mắt nheo lại, cười rộ lên hung ác: “Ha ha ha
ha, để xem tớ có PIA (đánh) cô ta
bay vào trong hố đen không! Hố đen! Ngày mai màu đen đang đợi ngươi!”
Dư San khẽ run rẩy, nhìn
Bạch Thiên Trương vọt nhanh như gió tới tủ quần áo lôi ra một đống, vọt tới
trước gương chải tóc, vừa thì thào: “Thua người không thua trận! À, không phải,
xí xí xí! Không thua người cũng không thua trận!”
Bạch Thiên Trương nhảy
qua nhảy lại, vật lộn một lúc lâu, cuối cùng kéo Dư San xông ra ngoài: “Đi mua
quần áo cùng tớ! Uốn tóc nữa!”
Thực ra bình thường Bạch
Thiên Trương ăn mặc rất giản dị, áo sơ mi, giày Converse, tóc buộc đuôi ngựa
đơn giản, hơn nữa Dư San cũng đã nhìn khuôn mặt này của cô hai năm, từ sự kinh
ngạc lúc ban đầu cuối cùng cũng dần dần không còn cảm giác gì. Nhưng khi Bạch
Thiên Trương chân mang giày, trang phục ăn diện đi ra, Dư San chỉ cảm thấy
trước mắt tỏa sáng, trong cả đám người, chỉ có nhan sắc của Bạch Thiên Trương
tươi đẹp bừng sáng nhất, muốn bỏ qua cũng không được.
Bạch Thiên Trương kéo
váy, hơi khó chịu với chiều dài này, nhìn nhìn lại, cũng không buồn quan tâm
đến ánh mắt người qua đường dính chặt trên người cô, lôi kéo Dư San tới tiệm
làm tóc.
Nửa giờ sau, mái tóc
thẳng mềm mại đen bóng đã biến thành những lọn cuộn sóng dễ thương, điểm một
chút màu đỏ sậm, Bạch Thiên Trương trong gương khêu khêu tóc, trong sắc đẹp
quyến rũ ghẹo người còn có tư thái hồn nhiên, tất cả mọi người trong tiệm đều
im lặng cảm thán.
Dư San nhìn Bạch Thiên
Trương từ đầu tới chân, gật đầu bình phẩm: “Thiên Trương, cậu như thế này đi
gặp bà già kia, chắc chắn sẽ đập bẹp cô ta!”
Bạch Thiên Trương cười
đắc ý, như ngựa phi ầm ầm lao tới nơi hẹn với Cố Niên.
Lúc nghe giọng điệu nhân
viên cửa hàng nói “Hoan nghênh quý khách”, Cố Niên đã biết chắc đó là Bạch
Thiên Trương. Cô gái kia có mái tóc xoăn dài, váy ngắn hoạt bát, giày cao gót
làm tôn dáng, khiến cho hai chân của cô ta trông càng dài hơn. Rõ ràng xinh
đẹp, nhưng cô ta lại không biết mình rất đẹp, vẫn cứ mang thần thái ngây thơ
hồn nhiên, trẻ trung bức người.
Cô nhíu mày, chẳng trách
Ngôn Mạch bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, trong điện thoại lại còn cố ý gọi
cô là “dì Cố”, con nhóc này công phu cũng không tồi.
Cố Niên đang đánh giá
Bạch Thiên Trương, đồng thời Bạch Thiên Trương cũng đang đánh giá cô. “Dì Cố”
kia mái tóc ngắn gọn gàng, vành tai điểm xuyết đôi khuyên tai tinh xảo đắt
tiền, dung mạo thanh lịch, nếu không phải Ngôn Mạch đã từng nói Cố Niên bằng
tuổi anh, cô thật sự không nhìn ra được tuổi của cô ta.
Hai người phụ nữ tự chấm
điểm đối phương trong lòng. Vòng PK thứ nhất: Bạch Thiên Trương thắng.
Có một triết gia đã từng
nói: Phụ nữ trời sinh đã là diễn viên. Những lời này tuyệt đối là chân lý, còn
không thể bàn cãi hơn cả mặt trăng xoay quanh trái đất. Thế nên cho dù cả Bạch
Thiên Trương và Cố Niên tận đáy lòng đều hận đối phương, chỉ muốn lao vào cắn
xé, nhưng thể hiện ra ngoài vẫn là sự tao nhã, lễ độ tựa như một đôi chị em
tốt.
Cố Niên cười: “Thiên
Trương, uống gì?”
Bạch Thiên Trương nghĩ
thầm: Đồ không biết xấu hổ, tôi với chị quen nhau bao giờ chứ? Ngoài miệng lại
nói: “Chị Cố Niên, tôi uống nước táo.”
Cố Niên nghĩ thầm: Chị Cố
Niên là để cho cô gọi à? Tôi sao lại chẳng biết có em gái nào như cô? Ngoài
miệng lại nói: “Nước trái cây rất tốt, nhiều dinh dưỡng, lại đẹp da.”
Hai người khách sáo xong,
một trận chiến tranh son phấn không thuốc súng bắt đầu mở màn. Mà Ngôn Mạch còn
đang ở công ty, đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh.