Ngày mùng sáu tháng ba,
trời trong xanh, không một gợn mây, cỏ thơm chim hót. Thật đẹp.
Ngôn Mạch tâm tình thoải
mái, mấy chậu hoa trên sân thượng cũng được thơm lây, được tưới tắm đầy đủ.
Bạch Thiên Trương đang
đánh răng, vẫn còn buồn ngủ, như mộng du đi vào phòng ăn, ánh mắt đờ đẫn vô
thần từ bữa sáng phong phú trên bàn, chuyển lên mặt Ngôn Mạch đang vui vẻ phết
sốt cà chua lên bánh mì nướng.
Ánh nắng mặt trời ngày
xuân buổi sớm xuyên qua cửa sổ, rơi trên người Ngôn Mạch, tạo thành một quầng
sáng, anh quay đầu, ánh sáng ở bên mặt vô cùng chói mắt, Bạch Thiên Trương chỉ
thấy anh hé hàm răng trắng sáng, nở nụ cười với cô, cảm nhận của cô lúc này chỉ
hình dung bằng năm chữ: gió xuân quất vào mặt.
Bạch Thiên Trương bị sắc
đẹp của Ngôn Mạch mê hoặc, cánh tay máy móc tiếp tục di động lên xuống đánh
răng, mắt trông thấy ngọn gió xuân kia chậm rãi đi tới, trong tay cầm giấy ăn,
lại tiếp tục lướt qua mặt cô: “Thiên Trương, bọt kem đánh răng của em sắp rơi
xuống rồi.”
Những lời này giống như
một tiếng sấm phá vỡ mộng xuân của Bạch Thiên Trương, cô lập tức mở to hai mắt,
hút vào hơn nửa kem đánh răng, quay người chạy vào nhà vệ sinh.
Ngôn Mạch nhìn bóng lưng
cô, mỉm cười, ngồi vào bàn tiếp tục giúp cô phết sốt cà chua lên bánh mì. Trong
lòng đang tính toán lại kế hoạch ngày hôm nay. Dưới ánh mặt trời tươi sáng
không thể phụ lòng cảnh xuân, anh định trước tiên đưa Bạch Thiên Trương tới
công viên mới mở chơi một vòng, sau đó tới nhà hàng gần đó ăn trưa, cô luôn có
hứng thú kì lạ với mấy việc này. Cơm nước xong xuôi, nếu vẫn còn sức lực và
hứng thú thì đến bách hóa quảng trường Đan Lộ dạo chơi, bình thường cô vẫn ngại
đến những chỗ đó vì toàn đồ xa xỉ, chỉ đến ngắm thôi, hôm nay nói gì thì nói cũng
phải đưa cô đến mua đồ mà cô hay đi ngang qua nhìn. Nếu như vẫn còn thời gian,
đi thả diều thì sao? Hoặc là đi thả đèn trời Khổng Minh cầu nguyện? Cô rất
thích những trò của trẻ con này. Buổi tối sẽ dẫn cô tới quán lẩu cay Tứ Xuyên
mà cô thèm đã lâu, có lẽ có thể mời cô ăn một ly kem,…
Ngôn Mạch đã hoàn toàn
rơi vào tưởng tượng một ngày ngọt ngào bên nhau của anh và Bạch Thiên Trương,
anh vui vẻ ngâm nga bài hát, nghiêng mắt nhìn Bạch Thiên Trương đã rửa mặt xong
đang đi ra, đang định nói cho cô kế hoạch ngày hôm nay, nhưng đột nhiên dừng
lại, sắc mặt kì quái hỏi: “Thiên Trương, sao em lại mặc đồ thể thao?” Bộ quần
áo này của cô chỉ khi nào đi tập nhảy mới mặc, Ngôn Mạch nhạy cảm lập tức ngửi
thấy có mùi bất ổn.
“Hả?” Bạch Thiên Trương
nhìn lại trang phục của mình, tay với lấy bánh mì Ngôn Mạch đã làm sẵn cho cô,
vừa nhét vào miệng vừa nói không rõ ràng: “Hôm nay đã hẹn bạn học rồi, em muốn
đi tập nhảy.”
Một giây sau – “Ớ?” Bạch
Thiên Trương nghi hoặc quay đầu, “Tiếng gì vậy? Ngôn Mạch anh có nghe thấy
không? Hình như có tiếng thủy tinh bị vỡ.”
“…” Ngôn Mạch không nói
gì, đứng lên đi ra ngoài.
“Ngôn Mạch, anh đi đâu
vậy?”
“Tìm keo năm linh hai.”
Bạch Thiên Trương không
hề phát hiện ra tâm tư mong manh của người đàn ông đã bị vỡ thành tám mảnh, lại
còn vui vẻ tiếp tục ăn, sau đó xách túi đi ra ngoài. Lúc sắp ra khỏi cửa, cô
quay đầu nhìn Ngôn Mạch giả làm mặt quỷ: “Ngôn Mạch, em cảnh cáo anh, không
được bám theo em, càng không được quấy rầy em!”
Không phải cô suy nghĩ
đen tối, mà thật sự Ngôn Mạch đã từng làm thế. Mấy tháng vừa qua, ở trường có
rất nhiều tiệc liên hoan, nào là lễ tình nhân, kỷ niệm ngày thành lập trường,
vừa mới hết bận bịu thì lại đến quốc tế phụ nữ mùng tám tháng ba. Bạch Thiên
Trương vốn liều chết cũng không chịu tham gia mấy cái ngày lễ này, nhưng thân
là trưởng ban văn nghệ, không thể không tự thân xuất mã, lên biểu diễn một
chút. Những buổi liên hoan năm nay lại bị đám trợ lý mới vào hưng phấn bày ra
đủ trò, Bạch Thiên Trương run tay cầm đống bản kế hoạch cứ lần lượt được đám
đàn em trình lên, tuyệt vọng chấp nhận một sự thật: việc cô phải làm, là cùng
một nam sinh nào đó nhảy một bài hiện đại nóng bỏng, gợi lên không khí mập mờ
trong toàn trường, tạo cơ hội cho đám trai gái hèn mọn bỉ ổi bọn chúng phát
triển gian tình.
Những cái này cô đều
không dám nói với Ngôn Mạch. Trước đó không lâu, cô chỉ cùng một nam sinh
trường khác khiêu vũ một điệu vô cùng trong sáng, xung quanh cũng có bao nhiêu
người nhẹ nhàng nhảy múa, kết quả trong lúc quay người, cô đột nhiên thấy trong
gương là gương mặt tối sầm của vị hôn phu nhà cô, giật mình hoảng sợ, không dám
uốn éo cái eo già nua, đến bây giờ vẫn còn chưa hoàn hồn.
Đây chính là bài học kinh
nghiệm, Bạch Thiên Trương lệ rơi đầy mặt, về sau mỗi lần đi ra ngoài, cô đều
phải đổi vài lần xe buýt, quyết không thể để Ngôn Mạch đi theo.
Bạch Thiên Trương vừa ai
oán vừa mở cửa, kéo cả buổi mà cửa vẫn không lay chuyển. Quay lại nhìn, một tay
Ngôn Mạch đang chống trên cửa, anh cười: “Đi tập nhảy sao? Nhảy với nữ sinh hay
là nam sinh?”
Bạch Thiên Trương liếm
liếm môi, trong lòng thấp thỏm, nhưng ngoài mặt lại cây ngay không sợ chết
đứng: “Chú Ngôn à, chú thật phiền phức. Là nữ! Ha ha, chị em tốt!”
Ngôn Mạch nhíu mày: “Vậy
đi sớm về sớm. Hôn anh một cái.”
Bạch Thiên Trương biến
thành sói đói, nhào tới hôn Ngôn Mạch mấy lần, sau đó mới kéo cửa vội vàng chạy
đi.
Ngôn Mạch như suy nghĩ
điều gì, vuốt cánh môi vừa bị Bạch Thiên Trương bạo lực ngược đãi, mỗi lần cô
có việc gì dấu diếm anh, xuất phát từ tâm lý áy náy, cho nên chột dạ, dùng hôn
để đền bù tổn thất, thế nên mỗi lúc như vậy, cô lại biến thành sói hú dưới
trăng tròn. Nếu vậy thì lần này… Có chuyện gì đây?
Mấy giờ sau, Bạch Thiên
Trương ôm cái lưng già nua đau khổ về nhà. Đi qua một nhà hàng kiểu Nhật, nhớ
tới Ngôn Mạch rất thích món cá thu ở đây, vì vậy sờ sờ túi tiền, đi vào mua,
cảm thấy áy náy nên mua những hai phần.
Cô sờ chìa khóa, mở cửa,
cẩn thận thò đầu đi vào, Ngôn Mạch giống như từ sáng tới giờ không hề thay đổi
vị trí, vẫn đang ngồi đó bên bàn cơm. Có điều lúc này ánh mặt trời chiếu qua
cửa sổ đã thay thế bằng sắc chiều ấm áp màu vàng cam, nửa lòng đỏ trứng ngoài
cửa sổ khoác lên người Ngôn Mạch một lớp màu đồng như kim loại, trong lạnh lùng
lại có chút hơi ấm. Anh ngồi đó, một tay cầm ly cà phê nhâm nhi, một tay lật giở
văn bản tài liệu. Tư thế bất động như vậy, tạo thành một bức tranh màu nước
tuyệt mỹ.
“Ực ực.” Bạch Thiên
Trương nuốt nước miếng, không biết là vì nam sắc trước mặt, hay là vì hương
thơm của món cá thu trong tay.
Ngôn Mạch phát hiện ra
cô, mỉm cười đi tới đỡ lấy túi đồ trong tay cô, thân mật hôn lên trán cô: “Mệt
không? Đã ăn gì chưa?”
Bạch Thiên Trương cẩn
thận quan sát sắc mặt anh, xác định không phát hiện thấy dấu vết không vui mới
bắt đầu nịnh nọt: “Đây, cá thu anh thích nhất.”
Ánh mắt Ngôn Mạch rất
phức tạp, nhận lấy hai phần cá kia, ừm, cô quả nhiên có chuyện dấu diếm anh!
Anh ra vẻ lơ đãng hỏi:
“Hôm nay khiêu vũ thế nào? Hợp tác với bạn nhảy ăn ý chứ?”
Bạch Thiên Trương nhớ tới
động tác thành thục của nam sinh không biết tên kia, mơ hồ nói: “Khá tốt.”
“Đúng rồi, tiệc liên hoan
Quốc tế phụ nữ ở trường em là tối mai phải không?”
Bạch Thiên Trương hơi
chột dạ: “Đúng vậy. Anh muốn tới à?”
“Chưa biết, em quên ngày
mai công ty anh cũng liên hoan, mời các đồng nghiệp nữ ăn cơm à?”
“Đúng rồi!” Bạch Thiên
Trương lộ vẻ nhiệt tình thực sự, “Đi đi, đi đi, mời các cô ấy ăn thật ngon, tối
về muộn một chút cũng không sao!”
Buổi tối ngày mùng bảy
tháng ba.
Bạch Thiên Trương ở trong
phòng thay đồ phía sau sân khấu, tiết mục tiếp theo chính là của bọn họ. Đột
nhiên có một em gái trong ban vẻ mặt hoảng hốt chạy tới, trên đường đi va đụng
vào bao nhiêu diễn viên, Bạch Thiên Trương ngơ ngác nhìn học muội đứng trước
mặt mình thè lưỡi thở hồng hộc, báo cáo đứt quãng: “Học tỷ… Tiểu, Tiểu Đinh,
không tới được!”
Bạch Thiên Trương trừng
mắt: “Tiểu Đinh?”
“Bạn nhảy của chị ấy! Cậu
ta vừa gọi điện đến, nói là dưới lầu nhà cậu ta, đường ra khỏi ngõ duy nhất đã
bị một chiếc xe Hummer chắn hết cả, cậu ta không có cách nào ra ngoài được, cái
xe đó lại không chịu đi. Cho nên có khả năng cậu ta sẽ đến muộn.”
Tiểu Đinh là người địa
phương, Bạch Thiên Trương đã từng đến nhà cậu ta, nhớ tới cái ngõ bé tí như cái
tràng gà cùng với kích cỡ khổng lồ của chiếc Hummer, cô bó tay rồi.
Cô cũng không phiền lắm
nếu phải nhảy đơn, nhưng âm thanh và ánh sáng đều đã chuẩn bị cả rồi, nếu bây
giờ đổi tiết mục thì vội vàng quá. Em gái học muội lau mồ hôi liên tục. Bạch
Thiên Trương nghĩ nghĩ một lúc: “Ừm, được rồi, chị nhảy một mình cũng được. Âm
thanh với áng sáng không cần phải đổi.”
Đúng lúc đó, tiết mục
trước đã kết thúc, người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu, Bạch Thiên Trương
cũng đành chấp nhận, kéo làn váy trắng, giống như tráng sĩ hi sinh, lao lên sân
khấu.
Khán giả dưới khán đài
bắt đầu ghé vào nhau thì thầm, rõ ràng người dẫn chương trình vừa giới thiệu là
tiết mục nhảy đôi, sao lại chỉ có một cô gái lên sân khấu?
Bạch Thiên Trương cảm
giác mình như một con gà nướng bị vặt lông, còn tỏa ra mùi hương thơm ngát, mặt
dày nói: “Chỉ có một mình tôi, chỉ có một mình tôi, thế thì sao?”
Cô quyết định mặc kệ
người bên dưới, nhắm mắt lại, từ từ tìm lại cảm giác khi khiêu vũ, chậm rãi đợi
tiếng nhạc vang lên. Trong lúc chờ đợi, hình như có người bước lên sân khấu,
Bạch Thiên Trương nghĩ: “Không phải chứ? Hò hét, ném chai nước là được rồi,
không đến mức người cũng muốn lên đây chứ?”
Cô vừa mở mắt, choáng
váng.
Người nào đó trong truyền
thuyết đáng ra lúc này phải đang ở tiệc liên hoan, lại đang mỉm cười đứng trước
mặt cô. Anh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, tôn lên thân hình vô cùng đẹp. Bạch
Thiên Trương sửng sốt, cũng không để ý sắc đẹp trước mắt, nhỏ giọng nói thầm:
“Anh lên đây làm gì? Anh sẽ nhảy à?”
Đang nói thì âm nhạc vang
lên, cử chỉ của Ngôn Mạch dứt khoát, động tác tao nhã kéo cô vào lòng mình, cúi
người nháy mắt, nói nhỏ bên tai cô: “Anh có nói là sẽ không sao?”
Trong nháy mắt, Bạch
Thiên Trương đã hiểu ý của Ngôn Mạch, cô cũng bắt đầu nhảy theo điệu nhạc,
nhưng vẫn lo lắng cô và Ngôn Mạch hợp tác không ăn ý. Thế nhưng chưa được vài
phút, cô đã biết mình sai rồi, thật sự cô đã không hiểu rõ Ngôn Mạch. Anh hoàn
toàn có thể hòa nhập vào tiết tấu của bài nhảy, phối hợp với động tác của cô.
Nhìn qua cũng biết là cao thủ.
Bạch Thiên Trương thả
lỏng, để mặc chính mình đắm chìm vào điệu nhảy. Cô xoay tròn, trong sự mềm mại
đáng yêu lại mang theo tình cảm mãnh liệt, uyển chuyển trên từng bước chân, như
gần như xa trêu đùa người đàn ông trước mặt, thân hình mảnh mai tha thướt, khi
thì cúi người tới gần, lúc Ngôn Mạch gần chạm được cô lại nhanh chóng lướt đi,
cuốn theo một thân váy trắng vô cùng gợi cảm, khiêu khích.
Khán giả bên dưới bắt đầu
ủng hộ nhiệt liệt, không khí hoàn toàn sôi nổi. Hai chân Bạch Thiên Trương quấn
vào người Ngôn Mạch, mờ ám tiếp xúc thật gần, cơ thể của hai người kề sát nhau,
mỗi một động tác đều như muốn cướp cò giết người, Bạch Thiên Trương đã hoàn
toàn đắm chìm trong cảm xúc, chỉ ngẩn ngơ nghe thấy bên dưới có người huýt sáo.
Bản nhạc chấm dứt, hai
người đều thở hồng hộc. Ngôn Mạch đi thẳng xuống đài, Bạch Thiên Trương vào sau
sân khấu, vội vàng thay trang phục, lại chạy ra trước sân khấu tìm Ngôn Mạch.
Ngôn Mạch đã đứng trước
cửa phòng khiêu vũ đợi cô. Áo len mỏng giờ đã tùy tiện khoác thêm một chiếc áo
vest, Bạch Thiên Trương hưng phấn chạy thẳng tới nhảy lên ôm anh: “Ngôn Mạch
Ngôn Mạch! Hóa ra anh khiêu vũ giỏi như vậy! Anh thật là lợi hại!”
Ngôn Mạch quay người,
cười buồn rười rượi: “Hóa ra em cùng với người khác khiêu vũ kiểu này đấy.”
“…” Sắc mặt Bạch Thiên
Trương trắng bệch, lập tức chạy trối chết.
Ngôn Mạch vươn tay kéo cô
lại, cười ha ha nói: “Chắc có lẽ em không biết, anh còn có một chiếc xe Hummer
nhỉ?”
Bạch Thiên Trương vứt bỏ
ý định chạy trốn, giữa một buổi tối yên bình vui vẻ, sao cô lại có cảm giác,
gió quất vào mặt không phải gió xuân, mà là gió đông lạnh thấu xương…
Tiểu Đinh, cậu vất vả
rồi!