Bạch Thiên Trương cúi đầu
nhìn dãy số mới trong điện thoại, bất giác cảm thấy rất kì lạ, vẫn chưa thể
tiếp nhận được rằng cô thật sự đã là người có chồng. Sau hôm kết hôn ấy, Vũ
Thoa Phong Lạp đã cho cô số di động, tuy cô đã cẩn thận lưu vào trong điện
thoại, còn dùng ánh mắt của gà chọi để kiểm tra đi kiểm tra lại, nhưng vẫn
không có can đảm chủ động gọi cho đại thần.
Cô cũng đã được nghe Cách
Thức Hóa giải thích về thân phận thật sự của đại thần. Theo lời Cách Thức Hóa,
cha của Ngôn Mạch là chủ tịch một công ty bất động sản rất lớn, mẹ anh là viện
trưởng một bệnh viện tư nhân nổi tiếng, từ khi sinh ra anh đã là một đứa trẻ
ngậm trong miệng chiếc thìa vàng, gia đình vốn định cho anh học y để thừa kế sự
nghiệp của mẹ, nhưng anh không chịu; hai vợ chồng tính toán, không chịu cũng
được, vậy cho đi học quản trị để kế thừa sự nghiệp của cha – đằng nào thì cũng
phải kế thừa một cái. Cả hai việc này anh đều không muốn, gập người trước cha
mẹ thông báo anh đã đăng kí học ngành thiết kế quảng cáo, sau khi tốt nghiệp
dựa vào thực lực của chính mình để vào được Phong Khuynh, dốc sức lên chức Giám
đốc ý tưởng. Tuổi còn trẻ nhưng đã là một nhân vật nổi tiếng, hô mưa gọi gió
trong ngành.
Bạch Thiên Trương nghe
xong, đưa ra kết luận sau bài giới thiệu vắn tắt của Cách Thức Hóa: “À, tôi
biết rồi, thế hệ thứ hai chứ gì?”
Đỗ Khanh Cách ngồi sau
máy tính, tưởng tượng cảnh Ngôn Mạch lệ rơi đầy mặt khi nghe được kết luận này,
khóe miệng cong lên: “Cậu ta chính là một thế hệ thứ hai hùng mạnh.”
Bạch Thiên Trương lại
hỏi: “Vậy sao lại gọi anh ấy là Ngôn Thiếu, không phải Ngôn Mạch sao?”
Đỗ Khanh Cách ôm đầu, cô
gái này sao lại thuần khiết như vậy, Ngôn Mạch tìm được ở đâu không biết? Anh
đáp: “Chỉ là cách gọi tôn trọng thôi, ha ha, tôn trọng thôi.” Đám bọn họ, sau
lưng chỉ đại khái không muốn lằng nhằng tiểu tiết, cha mẹ cũng mở một mắt nhắm
một mắt; nhưng trước mặt người khác phải đầy đủ xưng hô lễ độ, khi cần thiết
cũng phải dùng phong cách giai cấp tư sản để đàm đạo về tình hình tài chính
quốc tế. Theo như lời Ngôn Mạch, con người sinh ra vốn đã không công bằng, họ
chỉ là may mắn, sinh ra đã được ở trong gia cảnh muốn gió được gió, muốn mưa
được mưa mà thôi.
Điều kiện nổi trội, khó
tránh khỏi việc sống buông thả. Trong hội của bọn họ ai mà chẳng hàng đêm đến
quán bar cùng các ngôi sao, ca hát, phóng túng, ngập trong vàng son xa hoa. Chỉ
có Ngôn Mạch là ngoại lệ. Những người quen biết đều biết rõ nguyên tắc bất
thành văn của anh: Sau khi tan tầm là thời gian riêng tư, cho dù trời có sập xuống
cũng đừng tới tìm anh. Thời gian riêng tư cũng chỉ đơn giản là thời gian riêng
tư, miễn tất cả công việc. Hoạt động giải trí của anh cũng vô cùng nhẹ nhàng,
không đi bar đêm, chỉ ở trong nhà chơi game.
Hết giờ học, Bạch Thiên
Trương không chờ được nữa, bật máy tính vào trò chơi. Vũ Thoa Phong Lạp đã đang
chờ, thấy cô lên, trước tiên gửi lời mời gia nhập tổ đội, sau đó mới là sự
nhiệt tình niềm nở.
[Đội ngũ] Vũ Thoa Phong
Lạp: Bà xã!
Bạch Thiên Trương đỏ mặt,
cô vẫn chưa thể thích ứng được với xưng hô thân mật như vậy, nhưng mà tiếp xúc
với Vũ Thoa Phong Lạp đã lâu, cũng biết hình tượng đại thần của người này đơn
giản chỉ là giả dối. Anh không chỉ thích quấn quít lấy cô, thỉnh thoảng còn nổi
giận, làm mình làm mẩy, Bạch Thiên Trương có lần đã nghi ngờ tâm tư của anh có
phải chỉ như một cậu nhóc mười lăm tuổi không. Nhưng nhìn thấy ngoài cô ra thì
anh đối xử với những người khác rất chín chắn, điềm tĩnh, cô lại hả hê, ha ha,
hóa ra mặt trẻ con của đại thần chỉ có cô được chứng kiến.
[Đội ngũ] Thiên Trương
Nhục Cốt Đầu: Đây, ha ha, chào buổi tối.
[Đội ngũ] Vũ Thoa Phong
Lạp: Bà xã đến chỗ thầy tu ma đạo đi.
[Đội ngũ] Thiên Trương
Nhục Cốt Đầu: Muội phải tu ma?
[Đội ngũ] Vũ Thoa Phong
Lạp: Đúng, trang bị của muội đều đề cao thuộc tính phòng ngự, muội nhìn xem,
lực phòng ngự của muội đã không khác mấy Mục sư, cho nên vẫn phải tu ma, tăng
lực công kích.
Lên đến cấp 101 trong
Viêm Hoàng Kỳ Tích, có thể lựa chọn tu thần hay là ma đạo, nói đến cái này,
thần đạo là gia tăng lực phòng ngự, cho nên Pháp sư bạc mệnh bình thường sẽ
chọn thần đạo; ma đạo là gia tăng công kích, cho nên Mục sư có lực công kích
thấp sẽ thường chọn ma đạo. Vì Chiến sĩ có lực công kích và phòng ngự khá cân
đối nên sẽ chọn theo sở thích cá nhân. Chỉ có Phù thủy, vì trên không ra trên,
dưới không ra dưới, cho nên Bạch Thiên Trương rất phân vân. Bây giờ nghe Vũ
Thoa Phong Lạp nói vậy, cô mở nhân vật của mình ra xem, quả nhiên sau khi đổi
sang trang bị mà Vũ Thoa Phong Lạp đưa cho, máu và phòng ngự của cô đều rất
cao, vì thế cô rất vui vẻ cưỡi Tứ Bất Tượng chạy đến chỗ thầy tu ma đạo.
Vũ Thoa Phong Lạp đang
chờ ở đó, cưỡi trên lưng một con thú rất có phong cách, không hiểu là loại mãnh
thú cổ ở đâu, oai phong lẫm liệt. Tứ Bất Tượng của Bạch Thiên Trương vừa đi đến
trước mặt, nó chợt đứng yên, vô cùng chân chó, rung đùi đắc ý. Bạch Thiên
Trương 囧, hơi tức giận thu Tứ Bất Tượng về,
cầm chuột điên cuồng kích vào con thú cưỡi lỗ mũi chỉ lên trời của Vũ Thoa
Phong Lạp, thế nhưng cô đã quên không thay đổi trạng thái, trước đó vẫn còn ở
trạng thái PK ác ý, vì vậy Ngôn Mạch vô cùng vinh hạnh được thấy nữ Phù thủy
cầm đao, bất kể là dùng pháp thuật gì, đâm liên tiếp, mà trong khung nhắc nhở
phía dưới đã hiện lên: Bạn đã bị người chơi Thiên Trương Nhục Cốt Đầu tấn công
ác ý. Trên đầu nhân vật của anh nhẹ nhàng, chậm rãi bay lên một chữ MISS.
Bạch Thiên Trương hoảng
sợ, vội vàng rụt tay lại, nhân thể đổi lại trạng thái ngay lập tức. Vũ Thoa
Phong Lạp ở một bên vì chữ MISS trên đầu mà lệ rơi đầy mặt, cô cứ như vậy mà ăn
sao…
Ngôn Mạch hơi chần chừ,
ôm trán nghĩ xem Thiên Trương như thế này là có ý gì, bộ dạng bí hiểm khó dò.
Nghĩ ngợi hồi lâu, đột nhiên tỉnh ngộ. Không phải vẫn nói “yêu cho roi cho vọt”
đấy sao, không phải vẫn nói “liếc mắt đưa tình” đấy à, chắc đây chính là có
tình cảm nên mới đánh rồi, hóa ra Thiên Trương đang làm nũng với anh. Anh toét
miệng cười, hàm răng trắng tỏa sáng dưới ánh đèn, vậy thì để cho bà xã được
đánh thoải mái, anh cởi từng thứ trang bị, lực phòng ngự sụt giảm còn nhanh hơn
cả thị trường chứng khoán.
Bạch Thiên Trương kinh
ngạc, há hốc mồm nhìn Chiến sĩ đang cởi từng thứ trang bị, nhanh chóng lộ ra cơ
ngực cơ bụng cuồn cuộn, chỉ mặc mỗi đồ lót sáng chói đứng trước mặt cô. Gì thế
này? Đây là hình thức khỏa thân à!
Ngôn Mạch hào hùng đánh
chữ.
[Đội ngũ] Vũ Thoa Phong
Lạp: Nương tử, đến đây đi.
Bạch Thiên Trương kinh
hãi, đến cái gì mà đến? Đến cái gì? Anh anh anh bộ dạng như vậy, chẳng lẽ muốn
để cô XXOO à? Đây rõ ràng là một thụ yếu ớt! Thế nhưng rất nhanh chóng, Bạch
Thiên Trương tự cảm thấy xấu hổ vì tư tưởng xấu xa 18+ của chính mình.
[Đội ngũ] Vũ Thoa Phong
Lạp: Bây giờ muội có thể công kích thân thể này của ta.
[Đội ngũ] Thiên Trương
Nhục Cốt Đầu: … À, muội thử xem.
Cô lại đổi trạng thái,
người ta đã cởi hết ra để cho cô làm thịt, cô không thể bỏ lỡ. Vì vậy tiếp nhận
một kĩ năng cấp một trăm, cột máu của Vũ Thoa Phong Lạp thoáng cái đã biến mất,
đáng thương nằm cứng đờ trước mặt Phù thủy.
[Thế giới] Hệ thống:
Người chơi Vũ Thoa Phong Lạp bị người chơi Thiên Trương Nhục Cốt Đầu đánh bại,
đại hiệp xin bảo trọng, mười tám năm sau gặp lại.
[Thế giới] Hiệp Khách
Heo: Lão đại, địa cầu quá nguy hiểm, em phải về sao Hỏa.
[Thế giới] Phong Nguyệt
Vô Yên: Hai vợ chồng người ta cãi nhau mắc mớ gì đến ngươi.
[Thế giới] Thấy Chết
Không Cứu: Lão đại bây giờ đang ở đâu? Chờ ta, ta phải ghi lại khoảnh khắc lịch
sử này!
[Thế giới] Ta Tới Đánh
Hôi: Đại thần có cần chín cuốn sách trời thần thánh không? Đã có sách trời, từ
nay về sau không đau lưng, không đau chân, bà xã ngược đãi cũng không sợ!
Bạch Thiên Trương cười hì
hì phục sinh cho Vũ Thoa Phong Lạp, nhìn Vũ Thoa Phong Lạp mặc xong quần áo,
lại trở thành đại thần đệ nhất, bắt đầu thao tác cho nhân vật nhẹ nhàng nhảy
múa xung quanh Vũ Thoa Phong Lạp. Ngôn Mạch cảm xúc dâng trào, cô ấy đang nhảy
múa cho anh xem! Cô ấy đang nhảy múa cho anh xem! Ngây ngô cười cả buổi, bỗng
nhiên nhớ ra còn có việc chưa làm.
[Đội ngũ] Vũ Thoa Phong
Lạp: Nương tử, đã nói chuyện với NPC chưa? Xong rồi thì ta đưa muội đi làm
nhiệm vụ tu nghiệm, giá trị tu nghiệm càng cao thì đẳng cấp ma sẽ càng cao, lực
công kích cũng càng cao. Lên một cấp cũng là lên, đừng để lãng phí, nhớ phải
phân phối điểm hợp lí để học tập các kĩ năng hữu dụng.
[Đội ngũ] Thiên Trương
Nhục Cốt Đầu: À, hóa ra là như vậy! Muội không biết.
[Đội ngũ] Vũ Thoa Phong
Lạp: … Được rồi, đến lúc đó ta giúp muội phân phối. Cuối tuần này có thành
chiến của thị tộc, muội có tới không?
[Đội ngũ] Thiên Trương
Nhục Cốt Đầu: Quên không nói với huynh, từ mai bọn muội bắt đầu nghỉ học để ôn
tập, sắp đến kì thi. Cho nên có khả năng một thời gian muội sẽ không vào game.
Cái này, vật phẩm cống cho thị tộc muội sẽ đưa cho Thiên phu trưởng. Không tham
gia thành chiến có cần xin phép nghỉ không?
[Đội ngũ] Vũ Thoa Phong
Lạp: Không sao, không cần nhiều quy củ như vậy, thế thì muội ôn tập đi, chú ý
sức khỏe.
Trong lòng Ngôn Mạch cảm
thấy lạnh lẽo, ngón tay đau xót buồn bã đánh chữ, trái tim cũng đau xót buồn
bã. Anh càng tiếp xúc với Bạch Thiên Trương, càng cảm thấy cô là một cô gái tốt
hiếm có. Ví dụ như cho tới bây giờ, cô không vì mình là phu nhân tộc trưởng mà
kiêu ngạo, nộp không ít vật phẩm cho thị tộc, cũng không ỷ lại vào thế lực của
Thượng Thiện Nhược Thủy đi giết hại, bắt nạt người khác, vẫn chỉ là người hiền
lành tốt bụng, kiên nhẫn giảng giải cho người chơi mới, cũng không gây mâu
thuẫn với ai. Càng không giống bà xã của những người khác, suốt ngày mở miệng
đòi tiền, đòi trang bị. Ngay cả Đỗ Khanh Cách cũng vỗ vai Ngôn Mạch cảm thán:
“Một cô gái tốt như vậy sao lại vào tay Ngôn Mạch cậu nhỉ? Không phải lãng phí
sao?”
Đau xót thì đau xót, là
chồng thì vẫn phải ủng hộ sự nghiệp của bà xã. Vì vậy Ngôn Mạch rất phóng
khoáng, không muốn để Bạch Thiên Trương phải bận lòng, ôn tập cho tốt. Cũng vì
đã lâu không được nhìn thấy Bạch Thiên Trương, ngày nào cũng ngồi trước máy vi
tính đã biến thành một hòn vọng thê.
Trong lúc này, Bạch Thiên
Trương đang chết đi sống lại, ngập đầu trong một núi sách. Sinh viên y vốn đã
rất vất vả, thư viện trường chính là nơi phát sinh tình cảm giữa các cô nam quả
nữ, bao nhiêu tài tử giai nhân vì bất ngờ gặp gỡ trong tiệm sách mà lầm lỡ một
đời. Thư viện trường của họ thật đúng là thư viện trường, dùng cho đúng tác
dụng đi, các đôi ngồi trong đó hận một phút không thể biến thành mười phút,
ngày đêm các cơ quan tế bào, vành tai tóc mai chạm vào nhau, bồi dưỡng tình
cảm.
Bạch Thiên Trương lại là
một người rất nghiêm túc. Đây không chỉ nói cô trong trò chơi, mà cũng là cô
ngoài đời thật. Vậy nên những ghi chép bệnh lí khô khan, cô ghi nhớ rất rõ,
chép cẩn thận đầy đủ, sách vở còn dán vài tờ giấy nhớ, giống như đang huênh
hoang, khoác lác. Vừa đến cuối kì, mọi người đỏ mắt đi mượn sách vở ghi chép
của cô, không có sách vở, chỉ cần nghe sinh viên ưu tú nói một chút trọng điểm
là tốt rồi, những gì mà sinh viên ưu tú nói chắc chắn sẽ có trong đề thi.
Điện thoại của Bạch Thiên
Trương nóng như lửa, vừa sắp xếp các trọng điểm trong giáo trình, vừa trả lời
bạn học: “Bệnh giang mai? Giáo trình bệnh giang mai không ở chỗ mình, ở đây chỉ
có u xơ tử cung. Ừ ừ, được, mình sắp xếp lại rồi sẽ đưa cho cậu.”
Thế nhưng dù tình cảm
quần chúng có xúc động đến mấy, mạnh mẽ đến mấy thì khi Bạch Thiên Trương sứt
đầu mẻ trán nhận cuộc điện thoại bệnh giang mai lần thứ N, lòng kiên nhẫn cũng
sẽ bị mài mòn. Đúng lúc chuông điện thoại lần nữa vang lên, thần kinh của người
hiền lành như Bạch Thiên Trương gần như đã sụp đổ, ầm một tiếng đứt thảm
thương, cuối cùng bạo phát.
Cô không thèm nhìn nữa mà
nhận điện ngay, chửi ầm lên: “Chết tiệt! Bà đây không có bệnh giang mai! Chỉ có
u xơ tử cung thôi! Đã nói với các người bao nhiêu lần rồi!”
“…” Bên kia điện thoại im
lặng kì lạ.
Khí thế của Bạch Thiên
Trương càng dâng trào mãnh liệt: “Này! Rốt cục là ai hả! Lên tiếng đi cho bà
đây nhờ!”
Đối phương lên tiếng:
“Thiên Trương, chào em. Anh là Ngôn Mạch.”
Ầm ầm! Bạch Thiên Trương
nghe bên tai có tiếng sấm vang trời, giống như có một đám quạ đen “quang quác”
bay qua còn để lại phân chim lấm tấm trên đầu cô. Cô cứng đờ tại chỗ, mặt từ đỏ
chuyển sang đen rồi lại trắng, đủ các sắc màu rực rỡ. Cô cảm giác như hóa đá
rồi vỡ vụn ra, chỉ cần một cơn gió thu quét qua cũng sẽ chẳng còn chút dấu vết.
Cô thu lại suy nghĩ, trước tiên nhanh chóng cúp điện thoại của Ngôn Mạch, sau
đó ổn định tâm trạng, nơm nớp lo sợ gọi lại.
Ngôn Mạch đang trong lúc
nghỉ ngơi, anh nghĩ đến cảm giác thể nghiệm tình yêu, sao lại có thể khiến
người ta ngứa ngáy khó chịu trong lòng, lo được lo mất, giống như mật ngọt làm
người ta không nhịn được muốn nếm thử, nằm trên giường thất bại thở dài, anh
thật sự đã yêu mất rồi. Nằm trên giường lăn qua lật lại hồi lâu, trong đầu đều
là hình ảnh Bạch Thiên Trương nhảy múa, bộ dạng mặc áo trắng nghiêm túc khi
kiểm tra sức khỏe cho anh, rốt cục nhịn không được mới gọi điện thoại sang,
cuối cùng lại bị sư tử Hà Đông rống cho kinh hoàng khiếp sợ. Nhưng anh nhanh
chóng trấn tĩnh lại, tự giới thiệu bản thân. Sau đó chợt nghe thấy tiếng hít
thở ngắn ngủi của đối phương, đang định nói tiếp thì chỉ còn lại âm thanh “tít
tít” báo bận.