Bùi Lăng Sơ đang ngồi xổm
buộc dây giày, ngón tay thon dài tao nhã thắt lại, nhanh nhẹn đứng dậy, cầm cặp
xách và chìa khóa chuẩn bị ra ngoài. Đàm Việt trong lòng run sợ nhìn Bùi Lăng
Sơ đang cười tươi như gió xuân: “Người anh em, cuộc họp thường kì tối nay, cậu
sẽ không làm khó bọn mình đấy chứ?”
Anh ở cùng Bùi Lăng Sơ
suốt hai năm qua nên hiểu rất rõ, người này bình thường tỏ ra lạnh nhạt, nhưng
nếu một ngày nào đó đột nhiên cười nghiêng nước nghiêng thành, vậy thì chắc
chắn vận rủi sắp rơi vào người nào đó xung quanh cậu ta, ví dụ như chủ tịch hội
sinh viên tiền nhiệm.
Bùi Lăng Sơ nho nhã đẩy
gọng kính trên sống mũi, Đàm Việt thề, lúc đó anh thấy trong ánh mắt kia chợt
lóe hào quang cực khủng bố. Đôi mắt Bùi Lăng Sơ đằng sau cặp kính không nhìn rõ
lắm, Đàm Việt bỗng cảm thấy ớn lạnh, cầm cặp cùng Bùi Lăng Sơ đi ra ngoài, tới
phòng họp.
Bạch Thiên Trương buồn
chán ngồi uốn éo vẽ vòng tròn trong phòng họp, bộ dạng như đi vào cõi tiên. Rốt
cục cô bị một tràng tiếng hít thở của đám con gái đông đảo kéo về thực tại, mờ
mịt nhìn xung quanh, phát hiện toàn các cô gái mặt đỏ như rặng mây hồng, ngượng
ngùng nhưng vẫn can đảm nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào một phương hướng
nào đó. Cô cũng bất tri bất giác hướng ánh mắt theo một đám YY như hổ như sói
kia, trông thấy đối tượng YY của hầu hết phái nữ: mặc một bộ áo gió màu vàng
nhạt cắt may rất vừa người, đôi mày phượng, mũi thẳng tắp, môi mỏng như cười mà
không phải cười, trên sống mũi là cặp kính gọng vàng bằng kim loại, phong cách
thanh cao, nho nhã.
Được rồi, bộ dạng không
tồi, nhưng đây không phải mấu chốt, mấu chốt ở chỗ đó chính là vị chủ tịch mới
ngàn vạn lần sẽ không khiến cô ấm ức. Cô nghĩ vậy, càng cố gắng thu mình vào
ghế ngồi, muốn biến cảm giác hiện hữu của cô xuống càng thấp càng tốt.
Đôi mắt sắc bén của Bùi
Lăng Sơ rất nhanh chóng bắt được ánh mắt mờ mịt của nữ sinh đang trong tư thế
vặn vẹo kì quái, ý cười trên môi càng hiện rõ, có lẽ cô không biết, dù cho cô
có muốn làm mờ sự hiện hữu của bản thân đến thế nào, nhưng trời sinh cô đã luôn
là tiêu điểm. Ngón tay anh cong lên khẽ gõ xuống mặt bàn gỗ lim, liên tiếng bắt
đầu cuộc họp: “Chào mọi người, tôi là Bùi Lăng Sơ, may mắn được chọn làm chủ
tịch hội sinh viên, mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn. Bên dưới, tôi muốn làm
quen một chút với các trưởng ban, mời mọi người lần lượt tự giới thiệu được
không?”
Lúc đến phiên Bạch Thiên
Trương, cô đã mơ màng buồn ngủ. Nguyên nhân là gì, chỉ có một cái tự giới thiệu
rất đơn giản lại biến thành con đường làm thân vô cùng gập ghềnh, mấy nữ trưởng
ban mê trai kia chỉ thiếu nước mang hộ khẩu trình lên cho người ta. Sau khi một
nữ sinh lắp bắp trình bày sở thích của mình, Bạch Thiên Trương rốt cục đã có cơ
hội mở miệng, cô mặt không biểu cảm, ánh mắt hư không, nói vô cùng rõ ràng, khô
khan: “Chào mọi người, tôi là Bạch Thiên Trương, trưởng ban văn nghệ.” Nói xong
định ngồi xuống. Ai ngờ chủ tịch nãy giờ chỉ cười dịu dàng nghe các đầy tớ tự
giới thiệu, đột nhiên lên tiếng: “Bạn học Bạch Thiên Trương phải không? Tôi rất
thích tiết mục “Ấn tượng sân trường” của các bạn trong tiệc liên hoan lần
trước, hi vọng lần sau có cơ hội hợp tác.”
Bạch Thiên Trương bị một
câu nói này làm cho giật mình, tỉnh cả ngủ, cô thề cô đã nhìn thấy một nụ cười
vô cùng xấu xa của kẻ nào đó, đồng thời cũng nhận được ánh mắt thông cảm của
Đàm Việt quăng tới. Cơ hội hợp tác? Anh ta tưởng bọn họ đang nói chuyện hợp
đồng chắc? Cô vừa oán thầm vừa chân chó gượng cười, gật đầu với Bùi Lăng Sơ rồi
ngồi xuống.
Màn giới thiệu vẫn tiếp
tục, ánh mắt cô và Đàm Việt giao nhau trên không trung, lén lút truyền đạt
thông tin. Ánh mắt Đàm Việt nhìn Bạch Thiên Trương cứ như nhìn ảnh dán trên bia
mộ, có một loại tình cảm bi thương, an ủi: “Mỹ nữ, có thể khiến cậu ta hé ra
dáng vẻ tươi cười như vậy, cậu xong rồi. Có phải cậu đã gây sự với cậu ta
không?”
Bạch Thiên Trương trừng
lớn đôi mắt mờ mịt hơi nước, ra sức chớp mắt bày ra bộ dạng người vô tội: “Đâu
có, tôi chưa bao giờ gặp anh ta.” Đó là sự thật, ở kí túc xá Bạch Thiên Trương
chưa từng quan hệ với ai, ngoại trừ Đàm Việt, vì hay xin phép nghỉ nên mới quen
biết một chút, tuyệt đối không biết mặt các sinh vật khác ngành, khác khoa với
cô.
Bùi Lăng Sơ không tập
trung nghe giới thiệu, ánh mắt lại nhìn về phía nữ sinh đối diện, đang mày đưa
mắt lại với Đàm Việt, đúng lúc cô mắt to chớp chớp ra vẻ vô tội, Bùi Lăng Sơ có
chút lo lắng liệu mắt cô có bị chuột rút không, cười lạnh: Cảm tình giữa cô ấy
và Đàm Việt có vẻ rất tốt!
Bạch Thiên Trương đang
chớp mắt đột nhiên bị ánh mắt đằng đằng sát khí, lạnh như băng của Bùi Lăng Sơ
kích thích, nhất thời bất cẩn, mắt bị chuột rút thật, cái quái gì thế này! Cô
vội vàng che mắt, nghĩ thầm định chui xuống dưới gầm bàn hội nghị, mắt không
nhìn thấy gì, nhưng bên tai lại văng vẳng tiếng cười khẽ rất rõ ràng của người
kia, cái này, Bạch Thiên Trương bắt đầu hoài nghi có phải cô đã từng giết cả
nhà anh ta không.
Cuộc họp thường kì như
phong ba bão táp, sóng ngầm dữ dội cuối cùng đã kết thúc, Bạch Thiên Trương vội
nhảy xuống ghế đi ra ngoài, Bùi Lăng Sơ chậm rãi gọi cô lại: “Bạn học Bạch
Thiên Trương, mời bạn ở lại một chút, tôi có một số việc muốn trao đổi.”
Bạch Thiên Trương than
thầm: Vớ vẩn, có chuyện gì mà trao đổi. Cô định coi như không nghe thấy, đi
nhanh hơn. Không hiểu sao giọng nói kia lại như âm hồn bất tán, âm lượng còn có
xu hướng lên cao: “Bạn học Bạch Thiên Trương!”
Bạch Thiên Trương nhắm
mắt làm ngơ, hạ quyết tâm tiếp tục xông lên phía trước, không ngờ bên cạnh có
người túm cô lại: “Bạch Thiên Trương, chủ tịch gọi cậu!”
Cô bất đắc dĩ dừng bước,
nhìn Bùi Lăng Sơ chậm rãi tiến lại gần: “Chủ tịch, có chuyện gì?”
Bùi Lăng Sơ đẩy gọng
kính, lấp lánh ánh sáng trắng: “Bạch Thiên Trương, chúng ta học cùng năm, gọi chủ
tịch thì hơi xa lạ quá. Cậu gọi tôi là Bùi Lăng Sơ đi. Là thế này, sinh viên
năm nhất mới vào muốn tổ chức ban nhạc trường học, như vậy về sau trường muốn
tổ chức tiệc sẽ không cần bỏ tiền đi mời ban nhạc của Học viện Nghệ thuật bên
cạnh nữa. Họ đã nói chuyện với tôi, tôi cảm thấy ý kiến này không tệ, cho nên
muốn thảo luận cùng cậu, tổ chức một ban nhạc.”
Bạch Thiên Trương giơ tay
nhấc chân tỏ ý tán thành, nhưng mà…: “Cùng tôi? Cậu nói là cậu cùng với tôi?”
“Đúng, bởi vì việc này
không chỉ liên quan đến ban văn nghệ, còn có thể liên quan tới nhiều ban khác,
cho nên tôi cũng muốn tham gia, sao, có gì không ổn?”
Bạch Thiên Trương 囧, trong
bóng tối, dưới ánh trăng, sao cảm thấy khuôn mặt Bùi Lăng Sơ lại hại nước hại
dân như vậy, nhưng mà lại rất đẹp, Bạch Thiên Trương càng nhìn càng hoảng hốt.
Theo sở thích của Bạch Thiên Trương mà nói, sau khi cô chìm đắm trong vô số
tiểu thuyết tình cảm, hiện đại cổ đại, xuyên việt, có một hôm cô đã làm một cái
tổng kết đầy đủ các loại hình nhân vật nam trong tiểu thuyết. Cô đã cân nhắc kĩ
càng, cảm thấy thích nhất là nam chính bụng dạ đen tối, cho nên cô cũng trở
thành một kẻ bụng dạ đen tối chính cống. Căn cứ vào quy luật đen tối, vẻ ngoài
càng nho nhã, càng phóng khoáng, trong bụng lại càng đen tối, mức độ đen tối
của bụng dạ chắc chắn có quan hệ trực tiếp với mức độ trắng của gương mặt. Cô
sờ cằm, nhìn khuôn mặt trắng trẻo của Bùi Lăng Sơ, trắng như thế, nhất định
lòng dạ rất đen tối! Đúng lúc Bùi Lăng Sơ đang cười dịu dàng, Bạch Thiên Trương
suýt nữa nhảy dựng lên, chính là như vậy chính là như vậy! Đằng sau dáng vẻ
tươi cười đó chắc chắn là có ý đồ đen tối! Cô thích đen tối đấy, nhưng cũng
giống như mọi người hi vọng con mình không giống Shin cậu bé bút chì, loại sinh
vật bụng dạ đen tối này cũng tương tự, chỉ nên xuất hiện trong tiểu thuyết!
Bờ môi cô run rẩy đang
định kiếm cớ, người nào đó đã mở miệng: “Được, xem ra cậu cũng không có ý kiến
phản đối gì. Quyết định như vậy đi, ban truyền thông sẽ thiết kế quảng cáo để
dán, tối chủ nhật này sẽ là phỏng vấn, đến lúc đó tôi hi vọng cậu cũng tới tham
gia.” Vừa đi vừa nói chuyện, đã đến trước kí túc xá của Bạch Thiên Trương, “Cậu
vào đi. Chủ nhật đừng quên.”
Bạch Thiên Trương nản
chí, hồn xiêu phách lạc đi vào. Bộ dạng Bùi Lăng Sơ tươi cười ẩn chứa ý tứ
không rõ, như một hồ ly vừa chiến thắng, lắc lắc cái đuôi lông xù xinh đẹp sau
lưng, thản nhiên rời đi. Bạch Thiên Trương, Thiên Trương Nhục Cốt Đầu, ngành y
– sao anh lại không nghĩ ra sớm hơn chứ?
Trong thời gian Bạch
Thiên Trương không vào trò chơi, Bùi Lăng Sơ đã đổ tiền vào Viêm Hoàng Kỳ Tích,
dùng nhân dân tệ trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi tăng thêm 45 cấp, anh cũng
không hiểu tại sao bản thân không thể khống chế được, anh chỉ cảm thấy ghét cái
cảm giác làm đồ đệ của cô, chán ghét cảm giác giống như không cùng một thế giới
với cô.
Đẳng cấp cao, tự nhiên sẽ
có thị tộc lôi kéo, anh tùy tiện gia nhập một thị tộc, hôm đó thị tộc đang hành
quân, mọi người trò chuyện nhàm chán rồi chợt nổi hứng buôn chuyện, sinh vật
giống đực lúc nào cũng hứng thú nhất với chủ đề xoay quanh mỹ nữ, vì vậy chủ đề
đã chuyển sang Thiên Trương Nhục Cốt Đầu, có người nói hình như Thiên Trương
Nhục Cốt Đầu là sinh viên trường Y.
Lúc đó trái tim Bùi Lăng
Sơ chợt đập nhanh dữ dội, cảm giác rung động này rất lạ lẫm, nhưng anh lại
không thấy ghét. Anh chợt nhớ tới hoa hậu giảng đường Bạch Thiên Trương nổi
tiếng trong trường anh, trong lòng có chút chờ mong. Về Bạch Thiên Trương, anh
không cần ra sức nghe ngóng, tự nhiên sẽ có nhiều nam sinh đầy hứa hẹn theo
đuổi Bạch Thiên Trương cho anh biết rõ từng chi tiết về cô, suy đoán của anh đã
được chứng thực, quả nhiên là đúng, cô cũng chơi Viêm Hoàng Kỳ Tích.
Tiếp đó lại có một màn
bầu lại chủ tịch hội sinh viên kia. Khi anh đối diện với cái chớp mắt của Bạch
Thiên Trương, trí nhớ chợt tỉnh táo, hình ảnh mơ hồ nhàn nhạt trong đầu, giờ
phút này vô cùng tươi sáng, rõ nét. Đó là một tháng trước, anh đứng trước cửa
phòng họp của hội sinh viên, chờ Đàm Việt cùng đi bơi, đang chờ chán muốn chết,
chợt nghe thấy từ bên trong vọng ra một giọng nữ thanh thúy như ngọc, nói năng
có khí phách. Chính vào lúc đó, xuyên qua cửa sổ, dưới ánh đèn huỳnh quang, anh
nhìn thấy cô, hai gò má đỏ hồng vì tức giận, hai con mắt rạng rỡ, linh động
dưới hàng lông mày đang nhẹ nhàng nhíu lại, khuôn mặt đẹp đẽ, lay động lòng
người dưới ánh đèn đó đã lao thẳng tới, xông vào trái tim không đề phòng của
anh. Nhìn dung mạo trong trí nhớ trùng khớp với gương mặt lúc này chỉ cách anh
vài mét, Bùi Lăng Sơ mỉm cười ý vị, khi nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Bạch
Thiên Trương ở đối diện, ý càng cười đậm hơn.
Như đã nói ở trên, bản
tính Bạch Thiên Trương rất lạc quan, tích cực hướng về phía trước, hoặc cũng có
thể gọi là không tim không phổi. Tóm lại, Bạch Thiên Trương nhanh chóng thông
suốt tư tưởng công tác, sau đó vui vẻ lên Viêm Hoàng Kỳ Tích.
Vừa lên, cô liền nhận
được lời mời gia nhập tổ đội của Vũ Thoa Phong Lạp, Bạch Thiên Trương vào đội,
nhìn thấy đã có đủ năm người, bốn chức danh chỉ còn thiếu Phù thủy, cô vừa vào
thì hoàn hảo.
[Đội ngũ] Vũ Thoa Phong
Lạp: Thiên Trương, đến chỗ trưởng lão ở Côn Luân, chúng ta cùng đi Nghịch thủy
đình.
[Đội ngũ] Thấy Chết Không
Cứu: Chào buổi tối chị dâu.
[Đội ngũ] Tỉnh Giấc Không
Thấy Vợ Đâu: Ha ha, ngày nào cũng cùng đội với một đám đàn ông, phát ngán rồi,
rốt cuộc đã có một mỹ nữ tới.
[Đội ngũ] Cách Thức Hóa:
Thiên Trương tới rồi.
[Đội ngũ] Thiên Trương
Nhục Cốt Đầu: Chào mọi người.
Vì vội vàng, Bạch Thiên
Trương chưa kịp dùng thuốc tăng trạng thái PK, lập tức đến chỗ trưởng lão ở Côn
Luân. Ngôn Mạch thấy người tới đông đủ, thực hiện đối thoại với NPC rồi đi vào
Nghịch thủy đình.