Tối thứ năm, Bạch Thiên
Trương ôm gối lăn qua lăn lại trên giường, lật qua lật lại như cái bánh rán,
căng thẳng, hưng phấn không thể nào ngủ được. Dư San nằm giường dưới giơ chân
đạp lên trên, gào thét: “Bạch Thiên Trương! Có để cho bà đây ngủ không hả!”
Bạch Thiên Trương yên
lặng được một lúc, lại bắt đầu cắn gối.
“Dư San, tớ không ngủ
được, làm sao bây giờ?”
Dư San liếc mắt: “Vậy cậu
cứ không ngủ đi, mai mang hai cái mắt gấu mèo mà đi gặp Vũ Thoa Phong Lạp của
cậu. Đảm bảo cậu ra cửa chết vì ánh sáng.”
“… Cậu thật độc ác.”
“Thường thôi thường
thôi.”
Bạch Thiên Trương dang
tay duỗi chân nằm ngửa trên giường, trong lòng thấp thỏm không yên, cuối cùng
cũng ngủ được. Bên bờ sông trong giấc mơ, hơi nước lượn lờ, sương mù mông lung.
Vũ Thoa Phong Lạp lướt hoa đạp gió đi đến, dáng người cao lớn chìm trong sương
mù mờ mịt, Bạch Thiên Trương ngây ngốc, chậm rãi đi qua, nhìn thấy trên đỉnh
đầu Vũ Thoa Phong Lạp có một vòng hào quang, ngồi trên hoa sen yêu thương nhìn
cô: “Thiên Trương, bản tôn thật đau lòng, ngươi như vậy mà lại gia nhập ma
đạo!”
Bạch Thiên Trương sợ hãi,
chắp tay trước ngực quỳ xuống: “Đại thần, đệ tử sai rồi, xin hãy cứu giúp đệ
tử!” – vân vân, không phải chính Vũ Thoa Phong Lạp bảo cô hãy tu ma hay sao? Cô
đang định ngẩng đầu giải thích, chợt trông thấy Vũ Thoa Phong Lạp sải đôi cánh
dài màu đen, hé ra răng nanh sắc nhọn, nhe răng trợn mắt: “A ha ha ha ha ha!
Bản tôn thích ăn nhất là đậu phụ khô! (*)
(*) Thiên Trương là
đậu phụ khô
Bạch Thiên Trương khoa
chân múa tay, giãy dụa kêu to: “Không, đừng ăn tôi! Tôi không phải đậu phụ
trắng! Tôi là đậu phụ mốc!
(*) Bạch Thiên Trương
= đậu phụ trắng
Dư San không chút lưu
tình đập cô một phát: “Bạch Thiên Trương! Cậu đã đủ chưa hả! Chẳng qua chỉ là
một người đàn ông hoang dã, cậu căng thẳng đến thế cơ à!”
Bạch Thiên Trương mờ mịt
tỉnh dậy, khi đó mới biết mình nằm mơ, đúng lúc “Người đàn ông hoang dã” gọi
điện đến: “Thiên Trương, anh là Ngôn Mạch. Anh đang ở cổng trường em.”
Bạch Thiên Trương giật
mình, nhảy dựng lên, hoa lệ đập đầu vào trần nhà, kêu đau: “Ôi mẹ ơi!”
“Thiên Trương? Là em à?”
Bạch Thiên Trương nơm nớp
lo sợ cầm chặt điện thoại: “Là em, em ra ngay đây, anh chờ em.”
Cô dùng tốc độ trước nay
chưa từng có, xông vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, thay quần áo, trước khi
xách túi lao ra khỏi cửa vẫn quên không vuốt vuốt tóc trước gương.
Sáng sớm mùa đông hơi
lạnh, sân trường rộng rãi trống trải không một bóng người. Thiên Trương chụm
tay lại hà hơi, nháy mắt hạ tay xuống, xuyên qua khe hở lòng bàn tay, cô nhìn
thấy một chàng trai toàn thân mưa gió.
Quần áo cắt may vừa vặn,
áo gió màu đen tao nhã, quần âu ôm lấy đôi chân dài, nhìn có vẻ như nhàn nhã,
tùy tiện tựa lưng vào chiếc Spyker C8 xa hoa màu đen, tỏa ra một loại khí chất
cứng rắn, trong sáng như ngọc. Như cảm nhận được điều gì, ánh mắt sáng rực của
anh ngước lên, dung mạo tuấn tú, thuần khiết, thật sự là mày mắt như họa.
Bạch Thiên Trương hơi
chùn bước trước ánh nhìn mãnh liệt của Ngôn Mạch, định không có khí phách quay
đầu chạy đi, nhưng Ngôn Mạch đã bước nhanh tới đón cô, vươn tay ra: “Rất vui
được gặp em, Thiên Trương. Anh là Ngôn Mạch.”
Thiên Trương cũng trưng
ra vẻ mặt tươi cười, vươn tay ra bắt: “Chào anh Ngôn Mạch, em là Thiên Trương.”
Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ nóng rực từ tay Ngôn Mạch, giống như muốn đốt
cháy cả lòng cô.
Hai người khách sáo bắt
tay, Ngôn Mạch bỗng nhiên cảm thấy mình hơi thất lễ, sáng sớm đã chờ ở cổng
trường người ta, nhìn bộ dạng Thiên Trương như vừa tỉnh ngủ, bữa sáng chắc cũng
chưa kịp ăn, anh cũng thật vội vàng quá, có chút xấu hổ. Bạch Thiên Trương hơi
mất tự nhiên, nghĩ chủ đề để nói: “Anh đã ăn sáng chưa? Nếu chưa thì chúng ta
vào căng-tin cùng ăn.”
Lúc đó trời cũng không
còn sớm, sinh viên đi lại trong sân trường nhiều hơn, ánh mắt như có như không
hướng về phía tuấn nam mỹ nữ đang đứng bên cạnh chiếc Spyker C8 phô trương của
Ngôn Mạch dưới ánh nắng ban mai. Bạch Thiên Trương vừa đi, vừa nói chuyện vu vơ
về con người và mảnh đất thành phố W này, Ngôn Mạch nhìn lần lượt từng gương
mặt trẻ trung sắc sảo xung quanh, cảm thấy có chút buồn vô cớ. Mặc dù anh mới
hai mươi lăm tuổi, nhưng dù sao vốn liếng thời gian của anh so với bọn họ vẫn ít
hơn, anh hơi hoang mang, sợ Thiên Trương sẽ không để anh vào mắt. Anh cười khổ
trong lòng, hóa ra Ngôn Mạch anh cũng có một ngày lo được lo mất.
Phải nói sinh viên trường
Y rất chăm chỉ, cộng thêm bây giờ đang là cuối kì, cho dù là sáng sớm cuối tuần
nhưng trong nhà ăn đã vô cùng náo nhiệt chẳng khác nào cái chợ. Ngôn Mạch tìm
thấy một chiếc bàn trống, rất có phong độ kéo ghế cho Thiên Trương, tự nhiên
nhận lấy phiếu cơm trong tay cô, thân thiết hỏi: “Muốn ăn gì? Cháo quẩy hay là
bánh bao sữa đậu nành?”
Bạch Thiên Trương 囧 tại
chỗ, tuy cô biết Ngôn Mạch đã tìm hiểu thông tin về cô, nhưng không ngờ đến
thói quen ăn uống của cô mà anh cũng rõ ràng như vậy, chính cô cũng không tỉ mỉ
đến mức đó…
Ngôn Mạch vẫn kiên nhẫn
đợi Thiên Trương trả lời, cô hơi ngại ngùng: “À, cháo quẩy đi ạ.”
Ngôn Mạch nhẹ nhàng gật
đầu, quay người đi xếp hàng, phong độ, khí chất khác hẳn với các sinh viên đứng
xung quanh. Các nữ sinh đỏ mặt lặng lẽ quan sát anh, thì thầm bàn tán, anh lại
vô cùng bình tĩnh, yên lặng. Một hàng dài dùng tốc độ như rùa bò chậm rãi tiến
lên, đến khi Thiên Trương ngồi đợi đã cảm thấy hơi sốt ruột, Ngôn Mạch bê một
khay đồ ăn lách ra khỏi đám người, hai bên thái dương hơi đổ mồ hôi, ống tay áo
xắn ngay ngắn lên đến khuỷu tay, Bạch Thiên Trương rất muốn huýt sáo đùa giỡn,
thật sự là sắc đẹp có thể ăn được!
Hai người ngồi đối diện
nhau, Ngôn Mạch ăn cháo trứng muối thịt nạc, ngay cả bộ dạng khi ăn của anh
cũng rất tao nhã, ung dung như đang thưởng thức món thịt bò bít tết. Bạch Thiên
Trương vặn cổ tay, thật sự là sai lầm! Sớm biết vậy đã không gọi cháo, trước
mặt mỹ nam, cô không dám vô duyên húp cháo xồn xột. Ánh mắt nóng bỏng của cô
nhìn chằm chằm vào làn hơi bay lên từ tô cháo, chỉ dám ăn từng thìa nhỏ nhã
nhặn như thục nữ, lại một thìa nhỏ… Trời ơi, bà đây sắp chết đói rồi!
Một trận giày vò cuối
cùng cũng kết thúc, Thiên Trương theo thói quen cầm khay định mang đi trả,
nhưng Ngôn Mạch lại nhanh hơn cô một bước đỡ lấy, anh khẽ nhíu mày hỏi, Bạch
Thiên Trương chỉ chỉ một chiếc bàn, bóp cổ tay nhìn bóng lưng cao lớn của Ngôn
Mạch. Tuy cô không biết Phong Khuynh là cái gì, nhưng cô bạn Mễ Nhan Nhan học
ngành thiết kế quảng cáo mỗi khi nhắc đến là mắt sáng như sao giống như ruồi
thấy mật, như vậy cũng đủ biết Phong Khuynh chắc chắn không đơn giản, càng khỏi
phải nói đến Giám đốc Ý tưởng của Phong Khuynh.
Được rồi, hôm nay cô lại
được thân phận đại thần như Ngôn Mạch xếp hàng mua đồ ăn cho, sẽ không mọc cánh
hóa thành tiên chứ?
Theo lời đại thần, anh
đến thành phố W công tác một tuần, sẽ ở lại đến thứ Sáu tuần sau. Ngụ ý là Bạch
Thiên Trương phải làm công tác chủ nhà cho tốt, tạo hình ảnh hài hòa giữa khách
và chủ. Bạch Thiên Trương gật đầu, đã hiểu, dù sao chân chó như cô cũng không
có nhiều ưu điểm, nếu không chân chó thì không phải là chân chó.
Giờ cơm chiều, Bạch Thiên
Trương đưa Ngôn Mạch đi tham quan trường đại học W, bộ dạng đại thần hình như
có vẻ rất bận rộn, áy náy nói muốn tạm biệt, Bạch Thiên Trương tiễn anh đến
cổng trường, nhìn chiếc Spyker C8 phong cách lướt đi, nhẹ nhàng thở dài. Không hiểu
cảm xúc từ đáy lòng nổi lên là thoải mái hay là buồn vô cớ.
Mãi cho đến Chủ nhật, vẫn
không có tin tức của Ngôn Mạch, Thiên Trương nghĩ có lẽ anh còn bận nhiều việc
nên cũng không để tâm. Áp phích tuyển thành viên ban nhạc lòe loẹt dán ở nơi
bắt mắt nhất trên bảng thông báo, lời lẽ trong quảng cáo cũng rất hấp dẫn, Bạch
Thiên Trương và Bùi Lăng Sơ đã hẹn đến phòng làm việc của ban văn nghệ làm
phỏng vấn, nhìn thấy tờ áp phích này, trong lòng cô lại thầm khinh bỉ.
Trước cửa phòng làm việc
là một đám sinh viên khóa sau bọn họ, vẻ mặt vui mừng một cách kì lạ, trên tay
người nào cũng cầm nhạc cụ. Haizzz, Bạch Thiên Trương sờ cằm nhìn sang, đàn
ghi-ta, đàn ghi-ta là nhạc cụ thường thấy nhất; trong hộp kia có vẻ là đàn
violin, một thứ nhạc cụ thanh cao; ghi-ta bass, nhạc cụ diễn tấu âm trầm trong
cả dàn nhạc, cũng không thể thiếu; nhưng sao lại có cả người cầm kèn harmonica
tới đây?! Bạch Thiên Trương kinh ngạc, nhìn kỹ lại, bên cạnh người cầm
harmonica còn có một người cầm sáo! Đời người đúng là một con đường gập ghềnh
ngập tràn kỳ tích…
Vào văn phòng, Bùi Lăng
Sơ đã ngồi xuống vị trí chính giữa, nhìn thấy Bạch Thiên Trương đi vào, anh khẽ
nhíu mày, giơ cổ tay nhìn đồng hồ: “Cậu đến muộn, một phút năm giây.”
Bạch Thiên Trương đang
định thở ra, vừa bị nói như vậy, hơi thở nghẹn lại ở cổ không thể thông được,
thật sự ngột ngạt. Nhưng nhìn dáng vẻ tươi cười nghiêng nước nghiêng thành của
Bùi Lăng Sơ, cơn giận lại không thể phát tác. Cô chỉ có thể yên lặng ngồi xuống
bên cạnh Bùi Lăng Sơ.
Cô nhìn xung quanh: “Mọi
người đến đủ chưa? Đủ rồi thì bắt đầu.”
Lúc đó, trong phòng làm
việc của ban văn nghệ đang ồn ào tiếng sáo, thỉnh thoảng xen lẫn âm thanh gào
khóc thảm thiết, rung lắc khản tiếng đứt hơi cũng có, thở than bi phẫn, không
ốm mà rên như Lâm muội muội cũng có. Những người đi qua căn phòng này đều lộ ra
vẻ mặt hoảng sợ, nhanh chóng chạy mất.
Sau khi nghe xong mấy
thanh niên gào thét theo phong cách Rock and Roll hoang dã, Bùi Lăng Sơ thản
nhiên day day lỗ tai, lạnh lùng nhìn sang Bạch Thiên Trương đang đờ đẫn bên
cạnh: “Tôi khát.”
Bạch Thiên Trương từ
trong cõi tiên trở về, tiện thể còn nuốt nuốt nước miếng, mờ mịt quay sang. Bùi
Lăng Sơ lại vô cùng nghiêm túc nhắc lại: “Tôi khát.”
Bạch Thiên Trương khinh
bỉ nhìn anh, tính ra chức vụ ở đây, cô không phải là thấp nhất, những việc bưng
trà rót nước này phải do người mới làm, anh dùng đôi mắt đẹp đẽ đó trừng tôi
làm gì?
Một phút sau, Bùi Lăng Sơ
đắc ý nhìn Bạch Thiên Trương bại trận phải đứng lên đi tìm một ly nước ấm, Bạch
Thiên Trương oán thầm: Đây chính là quan liêu, quá hủ bại!
Hai giờ sau phỏng vấn
chấm dứt, cuối cùng đã sơ bộ chọn ra một số người. Bạch Thiên Trương như được
đại xá, vui sướng tung tăng ra khỏi văn phòng, chuẩn bị về kí túc xá lên Viêm
Hoàng Kỳ Tích. Nhưng vừa mới ra ngoài, cô trông thấy một người đàn ông đứng
trong bóng tối dưới gốc cây, một người đàn ông anh tuấn, một người đàn ông anh
tuấn tay đang cầm bữa ăn khuya.
Bạch Thiên Trương đang
nhảy, nhìn thấy Ngôn Mạch thì như mất hết sức lực ngã oạch xuống đất, thầm nghĩ
bị đau thì thôi, sao lại để anh trông thấy bộ dạng mất mặt này của cô chứ…
Đám người ra khỏi văn
phòng sau đó đều tò mò nhìn hai người, vô số ánh mắt không ngừng quét qua, Bạch
Thiên Trương cúi đầu đi đến trước mặt Ngôn Mạch, hỏi: “Như thế nào mà anh lại
đến đây?”
Ngôn Mạch vô cùng xấu xa
cố ý xuyên tạc câu hỏi của cô: “Anh hỏi người đi đường, mãi mới tìm được chỗ
này.” Đưa miến thịt bò nóng hổi trên tay cho cô: “Ăn đi, quán của ông lão ngoài
cổng trường.”
Bạch Thiên Trương có cảm
giác vừa mừng vừa lo, đại thần chắc hẳn chưa bao giờ làm cái việc mua bữa ăn
khuya rồi đứng ngoài cửa chờ người ta, cô chỉ là một người bình thường nhỏ bé,
rốt cục có nên ăn miến thịt bò này không?
Hai người chậm rãi quay
về kí túc xá, gió bấc đêm đông lạnh cắt da cắt thịt, Bạch Thiên Trương ăn miến,
hơi cảm động ngẩng đầu nhìn người đàn ông anh tuấn bên mình, cô biết anh cố ý
đi ở chỗ đầu gió, chắn gió cho cô. Cho dù Ngôn Mạch đã rất cố gắng bước chậm,
cố gắng kéo dài thời gian ở bên Bạch Thiên Trương, nhưng kí túc xá của cô đã gần
ngay trước mắt.
Ngôn Mạch dừng lại ở cửa
ra vào, cúi đầu dịu dàng nhìn Bạch Thiên Trương: “Đến nơi rồi, em vào đi.”
Bạch Thiên Trương lúng
túng đáp: “Vâng, vậy, mấy ngày nữa nếu rảnh, em đưa anh đi chơi thăm thú thành
phố W.”
Ánh mắt Ngôn Mạch lộ ra
chút cảm xúc gì đó, bình tĩnh tự nhiên gật đầu: “Được. Vậy thì làm phiền em.”
Bạch Thiên Trương hoảng
hốt nhìn trong mắt Ngôn Mạch như vừa lóe lên hào quang đạt được mục đích gì đó,
vừa rồi cô đã nói gì? Có phải đã đồng ý chuyện gì không nên đồng ý không?