Thiên Tứ Kì Duyên

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1“Được rồi, Bạch Bạch, đừng nữa ăn, ngươi ăn bốn trái chuối rồi đó, ngươi ăn liên tục như ta thật thua ngươi rồi.” Hắc Vô Thường không thể nề hà kéo Bạch Vô Thường bước đi.

          Bạch Vô Thường mơ hồ không rõ nói: “Vừa rồi mới đưa hai linh hồn đi đầu thai, vẫn còn hai linh hồn đang chờ mà, ngươi chờ ta ăn xong trái chuối này để bổ sung năng lượng cái đã a.”

          Nghe xong lời y nói, Hắc Vô Thường lấy tay vỗ trán mình đau thương nói: “Chúng ta là thần tiên không phải người, thần tiên không cần ăn để bổ sung năng lượng, nếu không phải ngươi thích ăn, chúng ta sao lại bị biếm đến nơi này làm quỷ soa chứ?”

          Rất nhanh tiêu diệt xong trái chuối, Bạch Vô Thường không thèm liếc nhìn vỏ chuối tùy tiện quăng xuống đất: “Rồi rồi, ta sợ ngươi nhắc tới chuyện này nhất, ta ăn xong rồi, nhanh đưa hai linh hồn còn lại đi đầu thai thôi.”

          Thái độ Bạch Vô Thường làm Hắc Vô Thường nhịn không được mà xem thường, lại không thể làm gì khác, ai bảo y là bầu bạn vĩnh viễn của mình? Vì bầu bạn hồ đồ này, hắn ngay cả hoàng tử được sủng ái nhất ở thiên đình cũng không thèm làm, theo y bị phạt làm Câu Hồn sứ giả, thật là nghiệt duyên mà.”Ai, thật không còn cách nào với ngươi.” Hắn nhéo mặt bầu bạn, dặn dò: “Ngươi nhất định phải cẩn thận, trong hai linh hồn kia có một cái là hạ nhâm hoàng hậu của Thịnh Đại quốc, vì để cẩn thận…, tốt nhất là để ta phụ trách linh hồn này.” (Shal: đơn giản mà nói hai bạn này cũng theo nghiệp BL >”<)

          Vì thế Hắc Bạch Vô Thường mỗi người cầm một linh hồn đi đến giếng đầu thai, mỗi một cái giếng đầu thai ở đây đều khác nhau, phân biệt rõ ràng linh hồn nào xuống giếng đầu thai nào, tuyệt không thể thả bậy.

          Ngay lúc Hắc Vô Thường chuẩn bị thả linh hồn hạ nhâm hoàng hậu của Thịnh Đại quốc vào giếng đầu thai, thì Bạch Vô Thường vốn nên thả một linh hồn khác vào giếng bên cạnh, đột nhiên trượt chân, ngã va vào Hắc Vô Thường, linh hồn trong tay Hắc Vô Thường lọt vào giếng đầu thai của linh hồn trong tay Bạch Vô Thường; cùng lúc đó, linh hồn trong tay Bạch Vô Thường cũng lọt vào giếng đầu thai của linh hồn trong tay Hắc Vô Thường!

          “A!” Hắc Bạch Vô Thường đồng thời hô to muốn cứu linh hồn, đáng tiếc linh hồn ngay lúc vừa lọt vào giếng đã chuyển thế đầu thai .

          “Ngươi là tên ngốc!” Hắc Vô Thường nhéo tai Bạch Vô Thường hô lớn, “Ngươi có biết trong tay ngươi là linh hồn gì không?”

          “Không. . . . . . Không biết.” Y lắc đầu, “Ta. . . . . . Ta cũng đâu có muốn a, lúc ta định thả linh hồn vào giếng thì trượt chân. . . . . . va vào ngươi . . . . . .” Dưới ánh nhìn chăm chú của Hắc Vô Thường, Bạch Vô Thường càng nói càng nhỏ lại.

          “Linh hồn đó là một ác quỷ, vì đời trước làm ác quá nhiều, cho nên diêm vương phán nó trở thành thái giám, hiện tại hay rồi, ngươi làm cho linh hồn vốn là hoàng hậu đầu thai thành thái giám; linh hồn vốn làm thái giám kia cho dù về sau gả Hoàng đế Thịnh Đại quốc, cũng không thể thành hoàng hậu, nhiều nhất chỉ có thể làm quý phi. Như vậy vị trí hoàng hậu sẽ trống, nhưng quan trong nhất là giữa họ có tình duyên trọn đời. Cho nên hoàng đế rất chuyên tình, hắn chỉ thương mỗi hoàng hậu của mình, cùng vì vậy mà hoàng tử chỉ có thể là do hoàng hậu sinh ra, hiện tại vốn ;à hoàng hậu lại biến thành thái giám, thử hỏi một nam nhân cùng một thái giám làm sao sinh hài tử được!” Nói đến phần sau Hắc Vô Thường cơ hồ là rống ra.

          “Hai nam nhân sinh không được a!” Nhìn thấy ánh mắt tức giận của Hắc Vô Thường, Bạch Vô Thường rụt đầu, “Vậy. . . . . . Vậy làm sao bây giờ?” Y nhìn xuống đất, cả kinh kêu lên: “Nguyên lai ta bị vỏ chuối làm trượt chân!”

          Hắc Vô Thường bị chọc tức tới nổi trán đầy gân xanh, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy xin hỏi ngươi còn nhớ rõ là ai ném vỏ chuối ở đây không?”

          Nghe hắn hỏi như vậy, Bạch Vô Thường cúi đầu nhỏ giọng nói: “Là ta.”

          “Ngươi a, cứ tham ăn như vậy, mỗi lần đều là tham ăn mà chuốc họa a. “

          Thấy Hắc Vô Thường lại chuẩn bị lải nhải, Bạch Vô Thường dùng ánh mắt đáng thương nhìn Hắc Vô Thường hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

          “Còn làm gì được nữa?” Nhìn vẻ mặt bầu bạn như vậy Hắc Vô Thường thở dài nói: “Đành phải chờ lúc hoàng đế Thịnh Đại quốc cùng hoàng hậu gặp nhau rồi nói sau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.