Thiên Tứ Kì Duyên

Chương 62: Chương 62




CHƯƠNG 62

 

          “Ngô? Hoàng Thượng?” Tương Hiểu Vũ đang ngủ đột nhiên cảm giác được vị trí bên cạnh có người nằm xuống, mở to mắt nhìn, quả nhiên là ái nhân mình nhớ cả một buổi tối.

 

          “Đánh thức ngươi ?” Động tác Mạc Dương Thần  nằm xuống phi thường cẩn thận .

          Tương Hiểu Vũ lắc đầu, “Không, là ta quá mẫn cảm, ngươi không ở bên cạnh, ta ngủ không được sâu lắm.”

 

          Mạc Dương Thần cúi đầu cho Tương Hiểu Vũ một nụ hôn kịch liệt triền miên, chẳng biết tại sao, hắn luôn thấy mình yêu y không đủ.”Vậy hiện tại trẫm đã về, ngủ nhanh đi, đã trễ thế này, bảo bảo cũng sẽ thấy buồn ngủ đó.” Hắn vừa nói vừa vuốt ve cái bụng đã hơi lớn ra của Tương Hiểu Vũ.

 

          “Hoàng Thượng, đêm nay sao lại đến trễ vậy? Triều chính rất bận à?” Mạc Dương Thần  mỗi ngày trừ bỏ lâm triều cùng xử lý tấu chương các đại thần đưa lên, còn phải cẩn thận qua lại giữa Vân Tường Cung cùng lãnh cung, Tương Hiểu Vũ thật sự phi thường đau lòng, rõ ràng là nhất quốc chi quân, muốn ở bên người mình yêu mà lại phải khó khăn đến thế.

 

          “Không phải, đêm nay ta đến chỗ Trầm Viện.” Mạc Dương Thần  nói cực kì mờ ám.

 

          “Nga.” Đáp án xuất hồ ý liêu làm Tương Hiểu Vũ thấy có một luồng khí chua xót dũng mãnh bốc lên trong lòng, y dùng tay đặt lên ngực mình, tại sao lại thế ? Chẳng lẽ là nôn nghén?

 

          “Làm sao vậy? Tiểu Ngư Nhi ghen tị?”

 

          Nghe Mạc Dương Thần  nói vậy, Tương Hiểu Vũ mới biết được nguyên lai luồng khí chua xót kia không phải nôn nghén, mà là ghen!

 

          Tương Hiểu Vũ chuyển mặt sang nơi khác, tránh đi tầm mắt của Mạc Dương Thần, nhẹ giọng nói: “Không có.”

 

          “Thật không có? Vậy sao trẫm hội lại ngửi được mùi chua từ trên người Tiểu Ngư Nhi vậy?” Mạc Dương Thần vừa nói vừa kề đầu lại gần cổ Tương Hiểu Vũ hít hít vào cái, như thực như giả ngửi ngửi.

 

          “Ân. . . . . . Hoàng Thượng. . . . . .”thân thể mang thai so với bình thường càng thêm mẫn cảm, vốn cổ đã là nơi mẫn cảm của y, hiện tại lại bị Mạc Dương Thần  thổi hơi vào, y nhịn không được rên rỉ ra tiếng.

 

          Tiếng rên rỉ của ái nhân kéo ra dục vọng nhẫn nhịn lâu ngày của Mạc Dương Thần, ngay lúc ngón tay hắn luồn vào muốn cời áo Tương Hiểu Vũ, Tương Hiểu Vũ lấy tay chặn lại, hai mắt ướt át nhìn hắn nhắc nhở: “Hoàng Thượng, hài tử. . . . . .”

 

          Mạc Dương Thần khẽ hôn một cái lên đôi môi đỏ mọng của Tương Hiểu Vũ nói: “Yên tâm, ta sẽ cẩn thận, sẽ không thương tổn ngươi cùng hài tử đâu.”

 

          Tương Hiểu Vũ cũng đã bị khơi lên dục vọng,  sao lại không muốn cùng ái nhân thân thiết chứ? Huống chi y càng đang ghen mà? Tương Hiểu Vũ hai tay ôm cổ Mạc Dương Thần, nâng nửa người lên hôn Mạc Dương Thần . . . . . .

 

          Mây mưa qua đi, hai thân thể xích loã nằm trong chăn kề sát vào nhau, Tương Hiểu Vũ gối đầu lên cánh tay rắn chắc của  Mạc Dương Thần, hưởng thụ  dư vị sau trận kích tình.

 

          “Nguyên lai Tiểu Ngư Nhi của ta ở lúc ghen sẽ đặc biệt nhiệt tình.” Mạc Dương Thần dùng ngữ khí đùa giỡn lại ẩn chứa ý cười nói.

 

          “Hoàng Thượng là nhất quốc chi quân, mà quý phi nương nương lại là phi tử của hoàng thượng, Hoàng Thượng đến chỗ nàng là chuyện rất bình thường, Hiểu Vũ không có ghen.” Tương Hiểu Vũ cúi đầu rầu rĩ giải thích.

 

          Mạc Dương Thần vươn tay nâng cằm y lên, nhìn thẳng vào mắt y, kể chuyện hôm nay  Trầm Viện đến Ngự thư phòng tìm hắn cùng hắn đi Phi Hà cung dùng bữa tối, rành mạch nói hết.”Nguyên bản ta không định đi, nhưng nếu không đến hậu cung, ta sợ sẽ chọc người hoài nghi, bất quá Tiểu Ngư Nhi ta thật sự dùng xong bữa tối là đi ngay, cái không làm gì có lỗi với ngươi hết.”

 

          Nhìn Mạc Dương Thần hiếm khi lộ ra một bộ thê quản nghiêm thế này, Tương Hiểu Vũ”Phốc” một tiếng bật cười, bộ dáng ăn dấm chua vừa rồi biến mất không còn bóng dáng.

 

          Từ đó về sau, Trầm Viện cách vài ngày lại đi thỉnh Mạc Dương Thần  đến Phi Hà cung dùng bữa tối nàng tự làm cho hắn, nhưng mỗi lần Mạc Dương Thần dùng bữa xong sẽ lấy cớ triều chính bận rộn có tấu chương chưa phê xong rời đi, không một lần ngủ lại Phi Hà cung. Mạc Dương Thần cùng Tương Hiểu Vũ không biết, mỗi lần Mạc Dương Thần vừa đi, Trầm Viện lập tức nổi giận ném vỡ hết toàn bộ chén đĩa trên bàn cơm, thái giám cung nữ trong Phi Hà cung sau hôm đó đều sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng.

Hết đệ lục thập nhị chương

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.