Thiên Tứ Kì Duyên

Chương 70: Chương 70




CHƯƠNG 70

 

          Hôm sau khi lâm triều Mạc Dương Thần  nói ra chuyện lập Kim Kim làm thái tử, các đại thần không hề chuẩn bị tâm lý trước nhất thời như kiến vỡ tổ nghị luận, lập đại hoàng tử làm thái tử? Cả triều văn võ ai không biết Thánh Thượng chưa có hài tử? Đại hoàng tử ở đâu ra? Hay là lần trước Hoàng Thượng mệnh ti y phòng chế tạo gấp mớ xiêm y trẻ con này là cho đại hoàng tử? Tin Tương Hiểu Vũ ra khỏi lãnh cung còn chưa vào tai triều thần.

          Nghe nói từ lúc tên thái giám kia bị Hoàng Thượng biếm vào lãnh cung, Hoàng Thượng thường xuyên đến Phi Hà cung ( tất cả mọi người không biết đây là Trầm Viện thỉnh cầu, Mạc Dương Thần mỗi lần đều chỉ dùng  bữa tối rồi đi  ), chẳng lẽ vị đại hoàng tử này là nữ nhi của Trầm Thừa tướng Mai quý phi sinh? Trầm Thừa tướng thật là, đây là chuyên vui rất lớn a, sao lại không nghe chút tiếng gió nào hết vậy. Không ít đại thần dùng ánh mắt bừng tỉnh đại ngộ nhìn Trầm Thừa tướng, thậm chí có người có giao tình với lão nén giận chuyện lão thành quốc trượng lại không cho lão bằng hữu biết.

 

          Kỳ thật mọi người hiểu lầm Trầm Thừa tướng rồi, lão không biết gì cả, Trầm Viện vẫn chưa từng nhắc với lão chuyện mang thai gì đó, lão trực giác cho rằng đại hoàng tử không phải do nữ nhi của mình sinh hạ.

 

          “Được rồi, mọi người không cần đoán lung tung nữa , đại hoàng tử, đại công chúa cùng Nhị hoàng tử đều là Tương Hiểu Vũ một tháng trước ở trong lãnh cung sinh hạ, do Lưu thái y tự mình tiếp sinh. . . . . .” Không đợi Mạc Dương Thần  nói xong, các đại thần bên dưới lại sôi trào .

 

          Tương Hiểu Vũ? Vì Hoàng Thượng sinh hạ ba hài tử? Chẳng lẽ chính thái giám tài tử kia? Không phải y thì là ai? Đặc biệt còn là ở lãnh cung nữa a! Cho dù y không phải nam nhân, cũng chỉ là một thái giám, làm sao mà sinh được hài tử? chẳng lẽ kì thật y là thân nữ nhi? Vậy vì sao y phải giả làm thái giám. . . . . .

 

          Nghe họ càng đoán càng thái quá, Mạc Dương Thần  nhịn không được hô dừng một tiếng, hắn hiện tại mới biết được sức tưởng tượng của đại thần trong triều cũng rất phong phú.”Trẫm đã cho khâm thiên giám tính ngày, mùng bốn tháng sau là ngày tốt để đại hôn, cùng ngày đó trẫm sẽ lập Tương Hiểu Vũ làm Cảnh Hiền hoàng hậu.”

 

          Lời này vừa ra, lập tức có đại thần bước ra phản đối nói: “Hoàng Thượng, việc này rất không ổn, hoàng hậu chính là thê tử của hoàng thượng, phải đủ tư cách làm mẫu nghi thiên hạ, Tương Tài tử một không có công đức, hai không có gia thế hiển hách, ba Tương Tài tử lại là một thái giám, âm dương tương phối từ lâu đã thành quy luật vốn có. Thần cho rằng vì ba điểm này, Tương Tài tử không đủ điều kiện trở thành hoàng hậu.”

 

          Một số đại thần cũng phụ hoạ theo: “Trần đại nhân nói không sai, thỉnh Hoàng Thượng nghĩ lại!”

 

          Mạc Dương Thần mặt mang mỉm cười nhìn họ hỏi: “Các ngươi thật sự đồng ý lời Trần đại nhân nói?” Nghe được đáp án rồi, hắn tiếp tục nói: “Nhưng trẫm không đồng ý! Một, Tương Hiểu Vũ vì trẫm sinh hạ ba hài tử còn không tính có công đức sao? Hai, hắn đích xác không có hiển hách thế gia, nhưng các ngươi nghĩ lại xem, Thịnh Đại hoàng triều từ lúc khai triều đến nay có bao nhiêu vị hoàng hậu không có gia thế? Trong đó có cả Huệ Từ hoàng hậu trợ Cao Tổ đế (khai quốc hoàng đế của Thịnh Đại hoàng triều) xưng đế; ba, Tương Hiểu Vũ là một thái giám, nhưng hắn lại lấy thân thái giám một lúc sinh hạ ba hài tử khoẻ mạnh hoạt bát cho trẫm, những tần phi từng được trẫm sủng hạnh lại chưa từng có tin vui. Như vậy, Tương Hiểu Vũ có chỗ nào không đủ điều kiện để làm hoàng hậu? Trần đại nhân?”

 

          “Này. . . . . .” Trần đại nhân nhất thời khó xử, Hoàng Thượng nói phi thường hợp tình hợp lý, căn bản không cho người ta cơ hội phản bác, hắn nhìn trái nhìn phải, không có lấy một đồng nghiệp muốn giúp hắn, vì thế đành phải nói: “Thần chúc mừng Hoàng Thượng tam hỉ lâm môn.”

 

          “Trần đại nhân, trẫm có tam hỉ gì a?” Mạc Dương Thần  muốn mượn lời Trần đại nhân để bức mọi người thừa nhận phụ tử Tương Hiểu Vũ.

 

          “Hoàng Thượng có long tử là hỉ đầu tiên, tìm được hiền hậu là hỉ thứ hai, mùng bốn thàng sau đại hôn là hỉ thứ ba, đây là tam hỉ lâm môn, chúc mừng Hoàng Thượng!”

 

          “Hảo! Hảo! Hảo!” Mạc Dương Thần  vừa lòng lớn tiếng thốt ra ba từ hảo, “Thay trẫm tuyên bố, vì tích phúc cho hoàng hậu cùng các hài nhi của trẫm, trẫm quyết định đại xá thiên hạ, bãi triều!”

 

          “Chúng thần cung tiễn Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

 

          Sau khi lâm triều, tất cả đại thần không lập tức ra cung, ngược lại không hẹn mà cùng đến thái y viện, họ đều muốn xác nhận ba hài tử kia có phải thật do Tương Hiểu Vũ sinh hạ hay không, hay là Mạc Dương Thần muốn lập Tương Hiểu Vũ làm hoàng hậu mà từ ngoài cung tìm tới, bọn họ đều ôm tâm lý hy vọng thầm nghĩ.

 

          Nhưng mà Lưu thái y cho họ một đáp án làm họ vô cùng thất vọng, hắn chẳng những kể chuyện mỗi tháng mình đến bắt mạch cho Tương Hiểu Vũ cùng chuyện tiếp sinh cho họ nghe, mà còn nói cho họ biết ba vị hoàng tử công chưa bộ dáng vô cùng giống hoàng thượng, đặc biệt là thái tử, ngũ quan xinh xắn chẳng khác chút nào, chỉ cần người gặp qua hoàng thượng nhất định sẽ không ai nói chúng không phải là hài tử của hoàng thượng.

 

          Lưu thái y nói vậy làm các đại thần vô cùng thấy tò mò với các hài tử mà Tương Hiểu Vũ sinh ra, có cơ hội nhất định phải hảo hảo quan sát có thật ba hoàng tử công chúa kia như Lưu thái y cực kì giống Hoàng Thượng hay không.

Hết đệ thất thập chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.