Ngự lâm quân đi rồi, Vương Đức Thắng càng cẩn thận hơn, ông dẫn họ đi vòng quanh mấy vòng rồi mới chuyển tới một chỗ khác trong rừng rậm.
Thẩm Hành nhìn mật đạo bí mật kia, không khỏi than thở về trình đồ đào hầm độc đáo của họ.
Vừa đi ra khỏi đó là cả một vùng đèn đuốc sáng choang, một tên hán tử ở trần, dáng người cao lớn vạm vỡ đi lên phía trước, chắp tay nói: Khiến quý khách đợi đã lâu, mau mời vào trong.
Vương chưởng quỹ bên cạnh cũng tha thiết giới thiệu: Đây chính là Trương Ngũ gia ở chợ đêm.
Thẩm Hành cười cười không chút biến sắc, trong lòng lại thầm than thở, nơi này còn chặt chẽ hơn tưởng tượng của nàng, dễ thủ khó công.
Sau khi ngồi xuống, Trương Ngũ sai người mang lên hai tách chè xanh, tuy không phải loại trà cụ thượng đẳng gì nhưng cũng là loại nổi danh, tâm tư bỏ ra không hề ít.
Chỗ của chúng tôi tuy hẻo lánh, trên đường đi tới không tránh khỏi khô nóng, trước mời hai vị uống ngụm giải khát đi.
Thẩm Hành đưa chén trà lên ngửi một hơi, thuốc mê trong này không đúng liều rồi.
Vẫn nghe người ta nói, đi đường có đen ăn đen, Trương Ngũ gia mang trà quý ra như vậy đúng là khách khí quá.
Nàng nói, đẩy chén trà sang một bên.
Pha đặc quá.
Làm nghề buôn bán này, có lúc so với giết người cướp cũng không khác là bao, Trương Ngũ muốn thăm dò hai vị này, cho nên mới đưa chén trà này lên thử.
Giờ nghe thấy Thẩm Hành nói vậy, cũng không biết là do nàng quá mức cẩn thận hay đã nhận ra điều gì, trên mặt hắn vẫn cười vui vẻ nói:
Trương Ngũ là kẻ thô lỗ, người làm cũng không biết đường hầu hạ. Nếu quý nhân không quen dùng trà này thì sẽ đổi cho ngài ly khác nhạt hơn.
Thẩm Hành tiếp tục khước từ: Trà thì miễn, nếu là đến để nói chuyện làm ăn thì nên đem nghiễn thạch ra đi.
Ánh mắt Trương Ngũ lõe lên vẻ gian tà, hắn cười mở lời: Quý nhân nói rất có lý.
Long văn điêu sức, thanh tiển thạch văn, tuy không thích kiểu diễn xuất ở chợ đêm này là mấy nhưng hàng này đúng là đồ thật hàng thật.
Tô Tiểu Thiên Tuế ngồi trên ghế, một tay thưởng thức đồ vật trong tay, tuy không lên tiếng, nhưng tâm tình quả nhiên rất tốt.
Biết quý nhân thích loại đồ này, đầy tớ của ta còn tìm thêm hai cái, ngài nhìn xem có ưng ý không, giá tiền có thể thương lượng lại.
Trương Ngũ nói rồi cầm hai khối nữa tới.
Thẩm Hành nhìn thấy mỏm đá đầu rồng trong số đó, suýt chút nữa là rơi lệ.
Ta muốn khối này. Nàng xoa xoa tảng đá đầu rồng run run nói.
Đá tế núi quả nhiên là ở đây, cha nàng rốt cục cũng không cần mua quan tài nữa rồi.
Trương Ngũ không ngờ hàng tạp nham mới thu được mấy ngày trước đó lại được người này vừa ý, hắn liền nhìn Vương Đức Thắng đối diện một lúc.
Quý nhân yêu thích là mừng rồi, vật này cũng đã nhiều năm, tuy không quý giá như nghiễn thạch của Lưu Thần Phương nhưng dù sao cũng là đồ cổ. Buôn bán quan trọng nhất là khách hàng quen, ngài chỉ đưa 15,000 lượng bạc là được rồi.
Không ngờ nói xong một lúc cũng không thấy ai nói tiếp, mỗi người đều lo nhìn ngắm đồ vật đang cầm trên tay
Trương Ngũ cho là đối phương chê đắt, liền xuống thêm một bước nói:Tảng đá này 10 ngàn lượng bạc là được rồi, coi như cùng hai vị kết giao bằng hữu.
Mấy chuyện này tới nói với gia nhà ta đi, ta mặc kệ. Thẩm đại tiểu thư nhanh chóng đáp lại.
Mà Gia của nàng đến mí mắt cũng không thèm nhấc lên một cái.
Tuy Trương Ngũ ở suốt trong chợ đêm, nhưng người bên ngoài ai ai cũng phải nhìn mặt hắn mà nói chuyện, giờ lại bị thất lễ như thế, hắn liền lạnh mặt.
Chợ đêm có quy củ của chợ đêm, ta nghĩ hai vị trước khi đến đây cũng đã biết, từ trước tới nay đều phải có bạc mới nói chuyện, nếu hai vị đùa thì đừng trách Trương Ngũ này làm theo quy củ.
Hắn nói xong đã gác một con dao lên cổ Thẩm Hành.
Nói thiệt cho các ngươi biết, vào chợ đêm này của ta này rồi không có mấy người có thể bình an ra ngoài. Lão tử thấy bạc sẽ vui, nhưng nếu là há mồm chờ sung rụng, thì tới mà nhặt xác con mụ này đi.
Câu này của hắn dĩ nhiên là nói với Tô Nguyệt Cẩm, chỉ là đối phương vẫn ngồi yên không mặn không nhạt như trước, không hề bị uy hiếp nửa phần.
Thực ra đâu phải tới tay không. Một lúc lâu sau, Tô vương gia mới trả lời một câu Khi đến đây ta còn mang theo hơn một ngàn lượng bạc.
Chỉ có điều giờ chỉ còn bảy trăm, ba trăm đã dùng để Hối lộ người mình rồi.
Trương Ngũ nghe xong thì giận tím mặt, đao trong tay bất giác siết chặt hơn, thình lình bên sườn ngực bị khuỷu tay người nào đó đánh vào, sau lúc đau nhức thấu xương là một vệt kiếm sáng vụt qua.
Trương Ngũ không đề phòng nữ tử trước mặt lại là người luyện võ, suýt chút nữa bị lưỡi kiếm của nàng cắt ngang qua cổ.
Rốt cục các ngươi là ai?! Hắn sợ hãi hét lên.
Thẩm đại tiểu thư không có hứng thú với những gì tên kia xả ra, chân trước quét qua, xoay người lại tung tiếp thêm đòn khác.
Vương Đức Thắng bên cạnh đã sớm sợ đến vỡ mật, vội vàng gọi người tới hỗ trợ, vừa dáo dác tìm chỗ trốn mình.
Người ở chợ đêm đa số đều sống qua gươm đao, tuy Trương Ngũ không phải học từ danh sư nào nhưng lưu vong nhiều năm cũng không thể bị một đòn mà ngã gục, bây giờ thấy người của mình chạy tới, đao kiếm càng múa nhanh hơn.
Kỳ thực theo Thẩm Hành tính toán, nàng cũng không nghĩ là sẽ động thủ vào lúc này. Dù sao nơi này cũng là địa bàn của họ, dù muốn vây quét, cũng chỉ hại tới mình mà thôi.
Ai mà ngờ Tô Nguyệt Cẩm lại không có ý định đưa bạc cho người ta?!!
Thẩm đại tiểu thư hai quyền khó địch bốn tay, vừa vung kiếm chống trả vừa nhìn sang tên Thiên Tuế nào đó đang hứng thú nhìn đồ cổ, tức đến mức muốn nổ phổi: Còn không sang giúp đỡ đi, chờ ta chết ở đây chắc?
Vừa mới nói xong, nàng nghe được một tiếng cười khẽ: Hắn biết ta ở đây, cho nên mới yên tâm thế đấy.
Thẩm Hành nhìn Cố Duẫn Chi đột nhiên từ đâu xuất hiện, phía sau là một đống cấm vệ hoàng gia được ngụy trang đầy người.
A Hành thích la hét thế thôi, chứ thực ra nàng có thể tự vệ được mà.
Tô tiểu vương gia chậm rãi đứng lên: Nơi này giao cho huynh, tìm mấy hài tử kia rồi đưa tới hành cung trước, ta đi xem vị Trương huyện lệnh kia thử. Người mặc một thân quan phục như hắn, có lẽ đã cướp đoạt được không ít mỡ nhỉ.
Người nào đó ra vẻ công vụ bộn bề, cứ thế lôi kéo Thẩm Hành cùng đi.
Tiếng đao kiếm va nhau vẫn còn ở phía sau, mãi đến khi Thẩm đại tiểu thư chui vào trong mật đạo vẫn không hiểu được rõ ràng, Cố Duẫn Chi sao tìm được bọn họ chứ.
Lẽ nào Cố Hầu gia vẫn bám theo chúng ta à? Tại sao nàng không hề nhận ra nội tức của đối phương.
Tô Nguyệt Cẩm không trả lời nàng mà đưa ống tay áo lên hỏi lại: Cô có thấy thơm không?
Thẩm Hành cứng ngắc, tuy nam tử cũng sẽ huân hương, nhưng hỏi người khác mình thơm không như thế đúng là chuyện lần đầu tiên gặp được.
Thấy đối phương thịnh tình không thể chối từ, nàng cũng cúi đầu ngửi một cái, chỉ là...
Hương này không giống với mùi hằng ngày ngài vẫn dùng. Mùi này hơi ngọt, như là vị của hoa long trạch.
Ừ. Hắn gật đầu, phẩy phẩy xiêm y của mình như ghét bỏ: Duẫn Chi có một con rắn hương ba, chỉ nhận ra mùi hoa long trạch.
Hóa ra là con rắn kia dẫn người tới!!
Thẩm Hành lại hiểu biết về Cố tiểu Hầu gia thêm một chút.
Tô tiểu vương gia bên cạnh có vẻ rất phiền chán về mùi hương đó, thỉnh thoảng lại dùng tay phất phất góc áo một cái.
Thẩm Hành cực kì bất đắc dĩ, nàng cười nhìn hắn bảo: Về nhà ngài xông hương lại là được rồi mà. Hương hoa long trạch vốn cực kì nhạt mùi đó.
Tô Nguyệt Cẩm nghe xong lại kỳ quái nhìn nàng một cái, hắn nghiêm mặt:Trên người ta là mùi thơm cơ thể, không phải dùng huân hương.
Thẩm Hành: ...
Châm ngôn luôn nói, phúc không cùng đến, họa lại vô đơn chí. Hai người vừa đi vừa tâm tình, không ngờ rằng một đội quân áo đen thình lình từ đâu nhảy ra bao quanh. Thẩm Hành không buồn nói mấy câu dạo đầu, trực tiếp rút đao ra đối mặt với Tô Nguyệt Cẩm: Gần đây ngài đắc tội người nào thế hả?
Tô tiểu vương gia bấm ngón tay tính toán một lúc: Quá nhiều, không nhớ rõ.
...