“Khục… Khục…”
Dù đã cố gắng kìm chế, nhưng Từ Phong vẫn ho ra 2 búng máu.
“Đại nhân, ngài không sao chứ?” – Nhìn thấy tình huống không tốt lắm của hắn, Ám Nhất tiến lên đỡ và mở lời hỏi thăm.
Từ Phong lấy tay trái lau đi vết máu trên khóe miệng và lắc đầu mà nói:
“Ta không sao! Chúng ta phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này. Ngươi tiến ra phía sau hối thúc mọi người đi nhanh lên một chút.”
Ám Nhất lúng túng. Đại nhân bị thương không phải là nhẹ, hắn không lo lắng cũng không được. Cho nên hiện tại hắn vẫn còn đắn đo giữa đi truyền lệnh hay ở lại trợ giúp đại nhân.
Từ Phong sao không biết ý nghĩ của Ám Nhất? Chỉ vừa nhìn thái độ của Ám Nhất là hắn hiểu tên này đang nghĩ gì. Hắn khoát tay bảo:
“Ta không sao! Ngươi mau đi truyền lệnh để mọi người tăng tốc độ.”
Liếc nhìn về phía người thủ lĩnh cố chấp, Ám Nhất vô lực đáp lời:
“Vâng, đại nhân.”
Từ Phong đau đớn nghĩ lại trận chiến vừa rồi.
Vốn dĩ đó là một trận đột kích gần như hoàn mỹ, quân đội của hắn như bẻ cành khô khi mà một đường giết thẳng đến trung tâm doanh trại địch. Đáng tiếc kẻ địch quá xảo trá, đó là một cái bẫy lớn mà hắn không may nhảy vào.
Sau đó hắn và 50 tên thành viên Ám bộ bị 33 tên nội công cao cường cắt rời khỏi trận hình. Số quân lính còn lại thì lọt vào tập kích của quân địch. Bên mình như một con thỏ rơi vào cạm bẫy, đã vô lực giãy giụa, chỉ chờ nằm chết. Người chết ngày càng nhiều, quân số ngày một giảm xuống, tinh thần binh sĩ ngày càng đi đến điểm cuối.
Nhìn thấy tình hình tệ hại đến mức này, đã gần cửu tử nhất sinh, hắn cũng không có cách nào khác ngoài việc liều mạng bức ra tất cả tiềm năng đẩy lùi cao thủ phía địch mà tranh thủ chỉ đạo quân đội lui lại. Vết thương hiện tại của hắn chính là được sinh ra như vậy.
Thất bại chẳng có gì đáng để nhắc lại. Đối với một đứa bé 15 tuổi, nó chẳng khác gì sỉ nhục.
Thất bại chẳng có gì đáng để gợi lại. Đối với một người tâm cao khí ngạo như hắn, nó chính là một vết nhơ cả đời này khó có thể rửa sạch!
Nhất là khi hắn tự tin vào chính mình. Nhất là khi hắn cảm thấy thắng lợi nơi tầm tay, cảm thấy mình không hề có sai lầm gì.
Lý do lần thất bại? Là do cái gì chứ? Hắn không muốn tự biện minh cho mình. Thất bại chính là thất bại. Mà lỗi lớn nhất, chính là ở trên người hắn.
Là một tên thống soái, ngươi đem sinh mạng của bao người đưa vào chỗ nguy hiểm, chính ngươi dồn họ vào chỗ chết, ngươi có thể vứt bỏ hết trách nhiệm sao? Ngươi có thể rũ bỏ sự thật sao?
Trái tim không ngừng giằng xé, nội tâm của hắn tràn đầy mâu thuẫn.
“Tỉnh táo lại! Phải tỉnh táo lại!” – Trong mớ hỗn loạn này đây, hắn không khỏi tự gầm thét trong lòng. Nhưng tiếc thay nó cũng chỉ như đá ném xuống biển, còn chẳng gây nên cái bọt sóng gì.
Vạn sự khởi đầu nan! Gian nan bắt đầu nản!
Thực tế tàn khốc quá nhiều… Ngươi từ trong ảo mộng bước ra với bao nhiêu ước mơ, ngươi từ trong mơ bước ra với bao nhiêu lý tưởng. Cho đến khi ngươi chính thức đối mặt với cuộc đời này, ngươi mới nhận ra ngươi là kẻ ngây thơ đến cỡ nào. Nhân sinh chính là như vậy! Thảm cảnh không nơi nào không phát sinh! Mỗi giờ mỗi phút đều có vô số người chìm trong tình cảnh đau khổ này!
Từ nơi tươi đẹp chợt rớt xuống đất bằng. Từ chốn phù phiếm bỗng dưng đối mặt với sóng gió cuộc đời. Ngươi cũng sẽ như hắn hiện tại, ước mơ rạn nứt, lý tưởng xuất hiện vết nhơ. Ngươi cũng sẽ như hắn, sẽ thấy cuộc đời này tăm tối làm sao. Ngươi cũng sẽ như hắn, thấy mình lúc trước là cỡ nào vô tri. Ngươi cũng sẽ như hắn, bắt đầu chìm trong giày vò.
Từ những tự tin vào khả năng của mình, ngươi bắt đầu hoài nghi. Liệu có phải… ngươi quá vô dụng? Liệu có phải… những kiến thức ngươi đã học chỉ là mớ vứt đi?
Từ ước mơ, lý tưởng trước đó của mình, ngươi bắt đầu tự hỏi. Liệu có phải… những thứ đó quá cao xa? Liệu có phải… ngươi ảo tưởng quá nhiều?
Rất nhiều, rất nhiều suy nghĩ trái ngược sẽ xuất hiện trong đầu ngươi. Sẽ rất nhiều, rất nhiều mâu thuẫn nảy sinh. Liệu ngươi sẽ… quyết định thế nào? Là tiếp tục bước đi trên con đường không có hi vọng hay sẽ vứt bỏ nó mà chấp nhận “số phận” của mình?
Giữa bầu trời u tối, một mình ngươi đứng đó giằng co suy tư, ngươi sẽ chọn điều gì?
Liệu ngươi có biết… giữa vô số ngã rẽ của cuộc đời, nó cũng chỉ là một trong số chúng? Liệu ngươi có biết… bước ngoặt này quan trọng như thế nào?
Con người chính là một loài động vật phức tạp. Phức tạp về cơ thể, cũng phức tạp cả về lối suy nghĩ. Đứng giữa hai điều mâu thuẫn, họ luôn muốn nghe xem ý kiến của người khác, họ luôn muốn vẽ vời thêm bao nhiêu lý do, và đặc biệt họ luôn “đè” mặt tích cực nằm dài và “nâng” mặt trái lên cao nhất. Khi đứng giữa lựa chọn họ tự đánh mất tỉnh táo, họ lãng quên mất bản tâm của mình, họ chạy theo số đông.
Tất cả cũng rất bình thường. Khi đứng giữa những ngã rẽ, đa số mọi người đều lựa chọn thỏa hiệp với cuộc đời. Nếu ngươi đã trải qua như vậy, ngươi không hề đơn độc, ngươi cũng có thể tự an ủi bản thân được rồi. Nhưng thật đáng tiếc, ngươi đã không còn là chính mình! Có che giấu bao sâu, có bao nhiêu lý do hợp lý đi nữa, có bao nhiêu lời phản biện hùng hồn thì đó là sự thật không thể xóa nhòa!
Số ít người có thể vượt qua. Số ít người lựa chọn con đường không có hi vọng kia. Ngươi có bao giờ tự hỏi vì sao? Hay chỉ tự giễu là họ không phải nghị lực kiên cường thì họ cũng là những kẻ lòng dạ sắt đá? Hay họ chính là những người mạnh mẽ hơn ngươi nhiều lần?
Sai lầm! Thực sự là sai lầm! Ngươi chính là đang biện minh, ngươi chính là đang đẩy ra một cái lý do mà ngươi cảm thấy hợp lý nhất để ngụy biện. Phải! Với mọi người, họ chính là như thế. Mọi người nói thế, ngươi cũng chấp nhận nghe theo mà chưa bao giờ tự hỏi.
Ngươi đang tìm cái gì? Ngươi thực sự đang tìm cái gì? Ngươi chỉ đang kiếm cớ lừa dối bản tâm mà thôi! Thật là thảm hại! Thật là bi ai! Là cỡ này đau khổ? Ngươi liệu có biết… chính ngươi cũng đang đội lên một lớp mặt nạ? Ngươi liệu có hay… chính ngươi cũng bắt đầu giả tạo?
…
Cuộc chạy trốn vẫn tiếp diễn. Từ Phong vẫn tự giằng vặt bản thân. Đôi chân của hắn tiến về phía trước một cách máy móc. Hắn đang đi theo một con đường định trước.
“Chạy! Phải chạy! Phải chạy thật nhanh!” – Ý nghĩ lớn nhất trong đầu hắn chính là như vậy.
“Nhanh lên, nhanh lên. Nếu không hôm nay mình sẽ chết ở đây!” – Lý do thôi thúc hắn bước tiếp chính là như thế.
Hắn đang quên mất lối về. Hắn đang quên đi những con người đang cần hắn.
Là cỡ nào đau thương! Cái gì là cái gì? Đứng trước làn ranh sống còn, đứng trước lợi ích to lớn của bản thân, đừng nói hắn, ngươi cũng sẽ lựa chọn như vậy. Chẳng có gì đáng để xấu hổ, cũng chẳng có gì đáng để cười cợt. Vì lợi ích của mình, vì sự sống của mình, vứt bỏ tất cả những thứ khác cũng là lẽ đương nhiên. Khi chạm đến mấu chốt, vứt bỏ người thân cũng là điều bình thường.
Có phải ngươi đang xem thường? Ngươi cho rằng mình sẽ không bao giờ làm vậy có phải không? Thật đáng hổ thẹn, ngươi đang che giấu điều gì ở phía sau? Vì lợi ích của mình ngươi chưa từng một lần lầm lỗi hay sao?
Nếu ngươi thật sự là thiên sứ, có lẽ ngươi chưa bao giờ lừa dối cha mẹ mình. Nếu ngươi là đại diện của thánh khiết, có lẽ ngươi chưa bao giờ dối lòng lừa gạt người thân mình. Nếu ngươi là đại diện của cái thiện, có lẽ ngươi chưa từng có lần nào nói dối bạn bè mình.
Tiếc nuối thay, ngươi không phải vậy.
Thực tế cho thấy không ít người vì đồng tiền gạt phăng bạn bè mình. Thực tế cho thấy đôi lúc vì tiếng gọi tình yêu ngươi nói dối cha mẹ mình. Thực tế cho thấy, đôi lúc vì một lợi ích nhỏ nhặt, ngươi dối lòng từ chối giúp đỡ anh, chị hoặc em mình. Thực tế cho thấy càng đối mặt với lợi ích lớn, ngươi càng chẳng ra gì.
Ngươi cứ tự an ủi mình bằng những lý do tốt đẹp. Lương tâm ngươi cứ bị mài mòn từng chút một cho đến khi không còn lại gì hoặc bị chai lỳ đến đáng sợ.
Không! Ngươi không làm gì sai, ngươi có đều đủ những lý do tốt đẹp.
Phải! Ngươi bảo sau này ngươi sẽ bù đắp cho bạn bè. Phải! Ngươi tự an ủi rằng cha mẹ sẽ hiểu cho mình. Phải! Ngươi nói rằng lúc ấy ngươi không có khả năng giúp, ngươi không thể giúp được gì, ngươi thật sự hữu tâm vô lực.
Đó là những lời ngụy biện kinh khủng cỡ nào? Bản thân mình ngươi còn lừa dối được thì đối với người khác có khó khăn gì? Cái gì Lincoln, cái gì Gia Cát Lượng? Toàn là đồ bỏ. Tin ta đi, với tài năng đó, ngươi ăn đứt bọn họ, ngươi mới chính là một nhà hùng biện tài ba, ngươi mới chính là một thuyết khách vĩ đại nhất lịch sử. A ha ha ha… Oách lắm phải không? Ha ha ha… Lợi hại, lợi hại! Ta thật tâm khâm phục nhà ngươi!
…
Ám Nhất lẳng lặng đứng bên cạnh Từ Phong. Nhìn khuôn mặt biến ảo không ngừng của người thủ lĩnh được mọi người đặt trọn niềm tin, dù tâm chí kiên nghị, chính hắn cũng bắt đầu chán nản.
Niềm tin nào cũng có giới hạn của nó. Tuy với Ám Nhất, đại nhân chính là người hắn mỏi mắt trông theo, là người hắn sùng bái cực độ. Nhưng trận đầu bất lợi, vốn uể oải và hoang mang, lại nhìn thấy đại nhân chán chường và sầu lo cùng phân vân, niềm tin của hắn cũng dần bắt đầu có dấu hiệu vỡ nát.
Ám Nhất cắn chặt hàm răng, đấu tranh nội tâm mãnh liệt, bỏ ra hai chữ với tất cả sức lực:
“Đại nhân…”
Từ Phong đánh cái giật mình. Đang chìm trong mâu thuẫn lại bị quấy rầy, hắn tràn đầy phẫn nộ quay lại, lạnh lẽo hỏi:
“Chuyện gì?”
Ám Nhất hít sâu một hơi mà chỉ vào tàn quân phía sau rồi nói:
“Đại nhân. THUỘC HẠ VÀ HỌ CẦN NGÀI!”
Vẫn giữ vẻ lạnh lùng, đồng tử hai mắt co lại, hắn gầm lên:
“Ta đã biết. Không cần ngươi phải nhắc. Nhanh chóng đốc thúc mọi người nhanh chân cho ta!”
Cả không gian như bị đọng lại. Dòng người đang cố gắng lê bước phút chốc cứng lại. Nội tâm Ám Nhất cũng không khỏi lộp bộp một cái. Hắn biết tâm trạng đại nhân không tốt, hắn cũng biết đại nhân chỉ là giận cá chém thớt, mà hắn là con cá không may. Vậy nhưng hắn thật sự khổ sở. Hắn và mọi người cần đại nhân. Đại nhân có thể nào ngoảnh mặt như vậy…
Khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng, Ám Nhất cười thảm rồi gục đầu xuống mà lí nhí:
“Vâng.”
Nhìn Ám Nhất cúi đầu lùi về phía tàn quân. Hắn bực bội quay người lại, bước tiếp. Chính Từ Phong hắn cũng không quá rõ vì sao mình lại hành động như vừa rồi. Thế nhưng hắn rất nhanh vứt nó sau đầu mà lại chìm trong mẫu thuẫn.
Ở phía đằng sau, quân địch ngày một tới gần.
…
Lại một đoạn đường đã qua. Từng ngọn cây cũng đã lui bóng, để lại đằng trước là từng ngọn cây khác.
Sau khi tiếp tục truyền lại một lần mệnh lệnh này. Ám Nhất trở nên khó nghĩ, hắn đắn đo. Nếu sự việc cứ mãi thế này, đại nhân cứ mãi như vậy thì mọi việc càng tồi tệ hơn. Làm một người thuộc hạ, làm một người sùng kính đại nhân, hắn không muốn như vậy.
Vẫn còn trong suy sụp, nhưng hắn vẫn vắt óc nghĩ ra phương hướng khác. Là người được Từ Phong coi trọng nhất trong số 100 thành viên Ám bộ còn sống sót trong cuộc huấn luyện, hắn chính là có một tính cách đáng quý nhất: luôn bình tĩnh mà phân tích và suy nghĩ kỹ càng.
Và ở thời điểm này, tính cách ấy phát huy tác dụng to lớn. Bởi thế cho nên không lâu sau hắn đã có quyết định. Chỉ thấy hắn lại tiến về phía những tàn binh mà bắt đầu đem ý tưởng của mình nói ra.
Một lát sau, họ cùng gật đầu như đạt được nhất trí.
Được mọi người khích lệ, Ám Nhất lấy lại tinh thần. Với ánh mắt kiên định, hắn bước về hướng Từ Phong. Bước chân trần giữa nền đất lạnh nhưng lại là những bước chân cứng cáp đầy kiên nghị.
Ám Nhất lại bước tới bên cạnh người hắn tôn sùng. Rồi đột nhiên bước tới chen ngang trước mặt người ấy.
“Phịch…” - Hắn quỳ xuống.
Lúc này đây hắn cũng không kìm được cảm xúc sau bao ngày. Vì thế bỗng chốc nước mắt lăn dài trên khóe mi, hắn khóc rống lên:
“Đại nhân, CHÚNG THUỘC HẠ CẦN NGÀI!”
Từ Phong lại phẫn nộ nhìn Ám Nhất. Hắn định quát mắng, nhưng nhìn về con người kiên nghị đang quỳ phía trước mà nuốt lại lời trách móc định nói ra.
Một lần thì thôi, lần thứ hai là vì sao? Hắn không rõ ràng. Có chút mơ hồ, hắn quan sát kĩ con người này.
Đó là một khuôn mặt dính đầy những giọt máu đỏ sậm đã khô, quần áo đầy lỗ thủng và vết rách, thân thể tràn đầy những vết thương ngang dọc. Mà ở những vết thương ấy, mặc dù được băng bó, nhưng từ vài vết thương máu vẫn còn chảy ra thấm đượm trên cơ thể.
“Đại nhân! THUỘC HẠ CẦN NGÀI!” - Ở đằng sau, hơn ba trăm con người cũng đồng loạt quỳ xuống và thất thanh khóc lớn. Như bị cảm xúc của Ám Nhất lây truyền, nước mắt cũng họ cũng lăn dài trên mặt.
Từ Phong giật mình quay lại và ngẩn người nhìn tình cảnh này.
Những con người này là thuộc hạ của hắn. Hắn chỉ gặp họ có vài lần mà thôi. Chỉ vài lần.
Hắn chưa từng nói gì nhiều với họ. Hắn chưa từng tiếp xúc nhiều với họ. Hắn chưa từng cảm nhận đến cảm xúc của họ… Hắn chưa từng…
Ba trăm con người quỳ tại nền đất lạnh lẽo. Tuy họ suy sụp, nhưng họ chưa từ bỏ. Có thứ gì đó khiến họ không từ bỏ. Họ… không đành lòng. Họ càng muốn báo thù cho những người quen đã mất!
Tuy trận đầu thất bại. Thế nhưng họ vẫn còn chút niềm tin với đại nhân, họ vẫn kỳ vọng đại nhân mang lại kỳ tích. Tuy gục ngã trong đau đớn. Nhưng họ vẫn tin chỉ có đại nhân mới có thể dẫn họ đi tiếp con đường chông gai này.
Thà rằng nắm lấy một hi vọng mong manh, còn hơn là chấp nhận cam chịu chết đi!
Họ ngẩng mặt đầy nước mắt nhìn Từ Phong với ánh mắt đau thương, Từ Phong cũng nhìn họ đầy đắng cay.
Hắn đang làm gì? Hắn thật sự đang làm gì?
Không phải hắn muốn tại dựng một thế giới mà ở đó mọi người có thể vui vẻ và hạnh phúc sao? Nhưng giờ này chuyện gì đang xảy ra?
Không phải hắn từng hứa là sẽ chiến đấu cùng họ cho tới khi không cầm nổi vũ khí nữa sao? Nhưng giờ này hắn đang làm cái gì?
Thân thể của hắn bỗng run lên, trái tim nhỏ yếu cũng không ngừng kịch liệt đập nhanh. Đầu óc hắn không ngừng nổ vang.
Hai giọt lệ đột ngột tràn ra và chảy dài trên gương mặt non nớt nhưng đầy góc cạnh ấy.
“Phịch…”
Hắn bỗng quỳ xuống mà gầm thét:
“TA ĐANG LÀM GÌ? TA THẬT SỰ ĐANG LÀM GÌ?”
Nước mắt mỗi lúc một nhiều, hắn trở về với đúng tuổi của mình, hắn ôm đầu mà lớn tiếng khóc.
Giữa khu rừng lạnh giá, giữa bầu trời âm u đầy tử khí, giữa thế gian hỗn loạn không ngừng, giữa ba trăm thuộc hạ của mình, hắn thống khổ gào khóc.