Thiên Tướng Tận Trung

Chương 23: Q.2 - Chương 23: Trống giục liên hồi




Từ Phong mỉm cười đáp lời:

“Cô nương, tuy rằng cô nương ăn mặc như một đấng nam nhi, tuy rằng hầu gái của cô nương ăn mặc như một tên người hầu. Thế nhưng mà với cái khuôn mặt trắng hồng cùng với mắt phượng mày ngài cộng với cái hương thơm đặc hữu của con gái thì có thể lẫn vào đâu được?”

Khuôn mặt thư sinh bỗng dưng đỏ bừng, nàng tức giận trừng hắn:

“Thì sao nào? Ừ thì chúng ta là con gái đấy. Nhưng ngươi có cần săm soi kĩ như thế không? Còn cái gì hương thơm nữa, đồ dâm tặc.”

Nói xong nàng quay về phía người hầu gái mà quát lên:

“Cùng đứng ngẩn ở đó làm gì! Đi thôi.”

Nàng nhanh chóng lôi kéo người hầu gái bước đi. Nhìn như thế nào cũng thấy giống như nàng đang chạy trốn.

Nhìn hai người khuất bóng Từ Phong bất đắc dĩ thì thầm:

“Ai… Đúng là không nên giây vào phụ nữ. Ông cha ta nói đố có sai.”



“Bắt đầu đi.” – Từ Phong quét mắt nhìn tất cả mọi người phía dưới rồi nói.

Thụy Mặc tiến tới phía trước rồi cung kính bẩm báo:

“Khởi bẩm đại nhân, hiện nay chúng ta có hơn 350 vạn cân lương thực, 3 vạn cân thịt xông khói dự trữ. Chúng ta hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề thức ăn.

Ngoài ra vẫn còn khoảng 78 vạn bạc trắng, 2300 thỏi vàng. Tài chính đủ để chúng ta duy trì định mức vũ khí yêu cầu.

Bẩm đại nhân, hiện tại chúng ta đã tập trung được gần 1 vạn mũi tên, 300 thanh trường thương, 450 tấm thuẫn, 210 chiếc cung…”

“Được rồi, được rồi. Ngươi cứ xử lý cả đi. Đừng báo cáo dông dài như vậy. Nói cho ta biết nếu hành quân xa thì như thế nào mà cố thủ thì như thế nào?” – Từ Phong nhướng mày hỏi.

“Hồi bẩm đại nhân, nếu hành quân với 1.000 người thì trang bị sẽ ổn thỏa, không có vấn đề gì. Thế nhưng nếu số lượng người hơn 1.500 thì sẽ trở thành gánh nặng vì chúng ta không cung cấp đủ vũ khí tiêu chuẩn. Lương thực chỉ đủ để đại nhân mang 1.000 người hành quân 2 tháng.”

Rồi Thụy Mặc cắn răng nói:

“Nếu như cố thủ, thuộc hạ đảm bảo chúng ta có thể cầm cự hơn 5 tháng mà không có vấn đề gì.”

Ngay sau đó chỉ thấy Từ Phong nổi giận quát mắng:

“Phế vật. Với cái tình hình này ta làm sao có thể yên tâm mà dẫn quân đi? Trong hai tháng không có ta các ngươi chỉ làm được có bao nhiêu đó thôi sao? Một lũ vô dụng.”

Tràng diện bỗng dưng yên tĩnh đến đáng sợ. Toàn thể mọi người đứng ở bên dưới không ai dám ngẩng mặt lên đối diện với hắn. Bọn họ cũng không kìm chế được vô thức run rẩy. Ai mà biết được tên sát tinh kia nổi giận thì hậu quả như thế nào?

Biết bản thân mình đuối lý, thôi thì mắt nhìn chân, chân nhìn tim, tim nhìn cái gì đó nữa thì không rõ.

“Cung Thanh.” – Từ Phong nổi giận quát lớn.

Cung Thanh cũng không khỏi đánh cái rùng mình. Hắn âm thầm cầu nguyện trước khi bước ra. Những người khác thì thở dài nhẹ nhõm. “Không phải mình là tốt rồi.” – Họ may mắn nghĩ thế và thầm cầu phúc cho kẻ xấu số kia.

“Có thuộc hạ.” – Cung Thanh khom lưng đáp.

“Việc ta giao cho ngươi tiến độ thế nào rồi?” – Từ Phong lạnh lùng nhìn về phía Cung Thanh mà hỏi.

Cung Thanh có chút chột dạ, dù sao gã thủ lĩnh đang ngồi ở kia không phải hiền lành gì. Gã sát tinh ấy, cái kiểu giết người như ngóe thì không ăn chay mà chuyên ăn thịt, lại là thịt người nữa. Tự cảm thấy số phận bi đát, Cung Thanh chỉ có thể để mọi chuyện trôi theo tự nhiên.

“Bẩm đại nhân, mọi chuyện vẫn chưa đâu vào đâu cả. Dựa theo tốc độ hiện tại, dự tính ít nhất ba tháng nữa mới hoàn thành phần thô.”

“Tốt. Ngươi làm tốt lắm.” – Từ Phong âm trầm nói.

Mọi người bên dưới run cầm cập không thôi. Bọn họ biết vị sát tinh này thật sự nổi giận rồi.

Cung Thanh kinh hồn táng đảm, nhưng với tính cách lươn lẹo, gã lập tức quỳ xuống dập đầu xin tha:

“Đại nhân, thuộc hạ biết tội. Xin đại nhân hãy cho thuộc hạ thêm một cơ hội.”

“Cơ hội a? Cứ mãi cho các ngươi cơ hội, cơ hội, cơ hội. Vậy thì thời gian nó có chờ đợi ta không? Ta cho các ngươi cơ hội thì ai cho ta cơ hội?” – Từ Phong gằn từng chữ một nói ra.

Khẽ liếc mắt nhìn nhau, hơn mười tên thuộc hạ phía dưới bất ngờ quỳ xuống mà đồng thanh nói:

“Đại nhân, là chúng thuộc hạ vô năng và thất trách. Xin đại nhân trách phạt.”

Từ Phong thật sự rất phẫn nộ. Trong 2 tháng hắn dẫn người đi huấn luyện thì những tên cấp dưới này sung sướng quá có phải không? Nhiệm vụ được giao chưa hoàn thành được yêu cầu bảo sao hắn không tức giận?

May mà chúng biết điều không đổ lỗi hay viện cớ với đưa ra lý do nào đó để cho qua, nếu không hắn không ngại giết gà dọa khỉ. Từ Phong hắn không cần lũ vô dụng chỉ biết hưởng thụ, Từ Phong hắn cần những con người cần mẫn và chăm chỉ, cần những con người biết phấn đấu và đồng lòng tiến thối.

Từ Phong mỉm cười nhìn những tên thuộc hạ bên dưới, hắn chính là muốn thấy những con người như thế này. Hắn chính là cần những người thuộc hạ như thế này. Có sai thì nhận, có sai thì sửa sai, chứ không phải có sai thì tìm lý do mà ngụy biện.

Hắn biết họ cũng đã cố gắng, thế nhưng chỉ với nhiêu đó cố gắng là không đủ. Gần đây thế cuộc Thiên triều ngày một không ổn định, tranh đấu bỗng chốc phát sinh ở nhiều nơi. Nếu hắn và bọn chúng vẫn còn cái tinh thần thả lỏng thì kết cục của họ sẽ không tốt vào đâu.

Thỏa mãn nhìn về thuộc hạ của mình, hắn thở dài từ tốn nói:

“Được rồi. Tất cả đứng lên đi. Lần này xem như nhắc nhở đầu tiên. Nếu lần sau có kẻ nào không hoàn thành nhiệm vụ thì đừng trách ta vô tình.”

“Tạ ơn đại nhân.”

Mọi người cung kính trả lời rồi đứng dậy lùi về vị trí của mình mà khom lưng tiếp tục chờ đợi hắn bắt đầu.

Khẽ đảo mắt qua mọi người, Từ Phong bắt đầu đi vào chính sự:

“Như các ngươi đã biết. Gần đây có rất nhiều đại sự phát sinh. Chém giết diễn ra liên miên, nội bộ Thiên triều cũng đã xuất hiện cọ xát, sóng ngầm bao phủ khắp nơi. Thời thế đã bắt đầu trở nên hỗn loạn. Ở đây, vào lúc này, nếu chúng ta không nhân cơ hội cố gắng làm cho bản thân lớn mạnh, thì trong tương lai khi chiến loạn nổi lên, chúng ta chỉ có thể để mặc người khác chà đạp.”

Sau đó hắn vận khởi nội công hét lớn, lời nói leng keng hữu lực:

“Các ngươi có muốn nhìn thấy cảnh mình bị người chà đạp? Các ngươi có muốn nhìn thấy cảnh bị người khi nhục? Các ngươi có muốn nhìn thấy cảnh gia đình, người thân bị người giày xéo? Các ngươi có muốn nhìn thấy cảnh chúng giẫm lên hài cốt đồng đội, bạn bè của mình hay không? Các ngươi có muốn nhìn thấy cảnh đó hay không? CÓ HAY KHÔNG?”

Phút chốc nhiệt huyết của tất cả mọi người bên dưới đều sôi trào. Hai mắt đỏ bừng, họ không tự chủ được nắm chặt nắm đấm và run rẩy trong kích động.

Là con người có thể nào để mặc người chà đạp? Là con người có thể nào để mặc người khi nhục? Là con người có thể nào trơ mắt nhìn người thân, đồng đội bị chém giết?

Nhất là những người đã từng trải qua. Trong số họ có những người là nạn nhân của Thiên triều, họ đã từng trải qua một lần như thế cho nên họ mới chấp nhận đi đầu nhập vào một nơi họ từng căm ghét tận xương tủy như thế này. Hơi thở của họ trở nên “ồ ồ” khó nhịn, trong lòng không ngừng gầm thét.

Hai tháng qua họ sống bình yên và thoải mái. Chưa bao giờ họ được đối xử công bằng như ở đây. Đó có thể nào là giả dối khi tất cả mọi người đều được đối xử như vậy? Đó đã không còn là giấc mơ xa vời mà đó chính là hiện thực đầy mong ước.

Nhìn khung cảnh sơn trại, rồi cùng trao đổi với mọi người những ánh mắt quyết tâm, trong lòng họ đã âm thầm thề rằng họ sẽ sát cánh bên đại nhân để bảo vệ cuộc sống tốt đẹp này dẫu cho khó khăn và gian khổ thế nào.

Họ nhận thấy cuộc sống ở đây chính là chốn thiên đường không nơi nào có. Họ muốn sống tiếp trong một cuộc sống như thế này, họ càng muốn người thân họ sống trong không khí như vậy. Họ hi vọng con cái sau này được sống như cuộc sống họ đang sống.

Thế thì họ làm sao có thể để cho người khác giẫm nát tất cả. Không! Họ không thể trơ mắt nhìn thảm cảnh quá khứ phát sinh. Không! Họ không thể trơ mắt nhìn cuộc sống tươi đẹp của mình bị lấy đi. Không! Họ có tôn nghiêm của mình, họ không thể để người tùy ý chà đạp.

Chết thì thế nào? Ít nhất họ chết trong lý tưởng, ước mơ của mình. Ít nhất họ biết mình chết dưới tôn nghiêm. Ít nhất họ góp một phần sức lực bảo vệ chốn thiên đường này.

Chiến, phải chiến, nhất định phải chiến!

Từ Phong để tất cả mọi người suy nghĩ trong giây lát, rồi hắn mở lời đầy nghiêm trọng:

“Trong mắt người khác chúng ta có thể gầy yếu dễ ngã. Trong mắt họ chúng ta có thể chỉ là kiến hôi tùy họ giẫm đạp. Trong mắt họ chúng ta có thể là những tên ngu ngốc chán sống. Mặc kệ họ nghĩ như thế nào cũng xong, nhưng chúng ta không thể để họ dễ dàng đặt được mong muốn. Chúng ta có thể đổ máu, chúng ta có thể rơi lệ, nhưng chúng ta không thể dễ dàng từ bỏ và khuất phục trong nhục nhã. Cho dù là sơn cùng thủy tận, ta cũng sẽ cùng các ngươi chiến đấu cho đến khi không còn đủ sức giơ lên vũ khí.”

Không chờ mọi người đáp, hắn ra lệnh:

“Thời gian đối với chúng ta vô cùng quý giá. Vì thế cho nên các ngươi phải đẩy nhanh tốc độ. Ở mười ngày sau ta muốn nhìn thấy kết quả rõ ràng. Ở mười ngày sau chúng ta bắt đầu khai chiến.”

Rồi hắn phất tay:

“Tất cả lui ra chuẩn bị. Mười ngày sau chính là trận chiến đầu tiên của chúng ta. Không cho phép thua, chỉ có thể thắng.”

“Tuân lệnh.” – Mọi người đồng lòng đáp lại.

Ánh mắt đỏ bừng rọi sáng sự điên cuồng dưới quyết tâm nóng bỏng, họ ưỡn ngực ngẩng đầu mạnh mẽ bước đi.

Ở trong căn phòng, nhìn bầu không khí tịch mịch nơi đây, Từ Phong cúi đầu nhỏ giọng nỉ non:

“Sư phụ, đệ tử biết rõ mình quá nôn nóng và vội vàng, đệ tử biết mình vô đức vô năng. Thế nhưng đệ tử đã không còn cách nào khác, đệ tử nhất định sẽ hoàn thành nguyện vọng của người.”

Hắn thở dài, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía tây. Hai mắt hắn như xuyên thủng không gian, trở về nơi ấy mà nhìn thấy một ngôi mộ trên sờn đồi bên cạnh làng Dung Hoa. Có chút đau nhức, hắn tiếp tục nỉ non:

“Lão tiên sinh, lời hứa của ta năm xưa ta sẽ nhanh chóng hoàn thành.”

Hai mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo, hắn lầm bầm:

“Nam Tuấn Vương ư? Rất nhanh chúng ta sẽ gặp nhau.”



“Sư đệ, ngươi thua rồi.” – Trần Nghĩa nhìn thế trận và nói.

Trên bàn là một tờ giấy lớn với vô số hình vẽ phức tạp được vẽ theo một cách thống nhất nào đó. Thế nhưng nếu một người không am hiểu, có nhìn thế nào, họ cũng chỉ nhìn thấy một tờ giấy lộn được vẽ linh tinh mà thôi.

Theo như cách miêu tả phỏng theo cách thể hiện này: Khi trời tối, cách trận đánh còn một đêm nữa, 5.000 binh mã của Từ Phong hối hả hạ trại nghỉ ngơi. Đúng lúc này, quân lính của Trần Nghĩa từ phía sau đánh úp lại.

Từ Phong nghĩ mãi mà không ra, rõ ràng hai đội quân cùng tốc độ, cùng số lượng ở hai nơi cùng xuất phát về chiến trường cách đều hai đội thì sao quân lính của Trần Nghĩa có thể từ phía sau tập kích quân đội hắn được?

Từ Phong ngẩng đầu nhìn về người sư phụ đang vuốt râu quan sát. Hắn biết sư phụ không nói gì có nghĩa là Trần Nghĩa đã không gian lận. Điều đó nghĩa là hắn đã thua một bước.

Dẫu biết quân lính của mình đã mỏi mệt sau hành trình dài và vừa hạ trại nghỉ ngơi lại rơi vào phục kích của người sư huynh thì thất bại là điều hiển nhiên. Nhưng hắn vẫn không chịu đầu hàng.

“Sư huynh, đệ không phục.” – Từ Phong mím môi lắc đầu không chịu chấp nhận.

Trần Nghĩa mỉm cười nhìn về phía Từ Phong, thả nhẹ lời nói như một người anh nhẹ nhàng hướng dẫn đứa em mình:

“Sư đệ, ngươi đã lọt vào phục kích của ta mà còn không chịu buông tay sao? Ngươi quá cố chấp rồi.”

Từ Phong kiên quyết không đồng ý:

“Sư huynh, không đánh đến cuối cùng thì đệ nhất định không chịu thua.”

“Thôi được rồi. Vậy thì đánh thôi.” – Trần Nghĩa cứng rắn nói.

Một lúc sau.

“Lần này thì đệ đã phục chưa?” – Thấy tàn quân vô lực phản kháng của Từ Phong, Trần Nghĩa hỏi.

Phía đối diện, nhìn đám quân mình tan tác, bị xâu xé không còn lại gì, Từ Phong nhăn mặt. Binh lực ngang nhau, dù cho binh sĩ phe mình có mệt mỏi, nhưng lại thua tả tơi như thế này thì là do chủ tướng học nghệ không tinh, tài không bằng người. Bởi vậy hắn đành uể oải nói:

“Sư huynh, ngươi thắng. Tiểu đệ thua rồi.”

Sau khi hắn nói ra lời đó, người sư phụ vốn đang quan sát bỗng mở miệng:

“Phong nhi, ta biết con còn có khúc mắc. Thế này đi, ta cho con thêm 1.000 lính, hai bên đổi vị trí xuất phát cho nhau.”

Nghe vậy, Từ Phong sáng mắt lên:

“Cảm ơn sư phụ.”

Trần Nghĩa chỉ bình thản gật đầu xem như nhận mệnh.

Bởi đã thông thuộc địa hình, Từ Phong và Trần Nghĩa bắt đầu suy nghĩ đối sách. Sau khi nghĩ xong, hắn và Trần Nghĩa tiến lên nhỏ giọng nói báo cáo cho người sư phụ. Để cho chắc ăn, để đảm bảo người sư huynh không nghe thấy mình nói phương án tấn công, Từ Phong đợi Trần Nghĩa tiến lên bẩm báo trước rồi mới lên sau.

Sau khi đã xong, người sư phụ hiền từ cầm lấy một chiếc bút lông bắt đầu vẽ. Từng nét vẽ uyển chuyển điêu luyện với tốc độ vừa phải khắc họa những kí hiệu quen thuộc một cách đều đặn lên mặt giấy.

Chừng nửa chung trà, công việc này cũng kết thúc. Người sư phụ xoay bức vẽ về phía bên kia bàn.

Nhìn thấy đồ án này, Từ Phong lại khó chịu. Tất cả cũng bởi vì khi quân hắn gần đến chiến trường thì lại gặp phải mai phục tại một cánh rừng già. Kết cục đằng sau rất dễ đoán, lính trinh sát của hắn bị giết, quân đội hắn tiến lên thì bị cung thủ của Trần Nghĩa bắn thành con nhím. Rồi thì quân chủ lực của Trần Nghĩa tiến lên, thế là đến đây chấm dứt.

Đầu óc xoay chuyển thật nhanh, hắn lém lỉnh hỏi sư phụ:

“Sư phụ, đệ tử có thắc mắc.”

Ngươi sư phụ mỉm cười trả lời:

“Ha ha… Ta biết thắc mắc của con. Thôi để ta giải đáp luôn nhỉ? Con vì đảm bảo thể lực của binh lính cũng như tinh thần của họ nên con hành quân vào ban ngày, và hạ trại nghỉ ngơi vào ban đêm. Thế nhưng sư huynh của con lại không như vậy. Ba ngày đầu tiên quân lính của Trần Nghĩa không hề nghỉ ngơi trừ những lúc ăn uống. Với tốc độ tiến quân như vậy, dù cho sẽ có một số lượng binh lính không chịu nổi và rớt lại phía sau nhưng mà Trần Nghĩa đã đạt được mục đích của mình. Tuy lúc đầu binh lính của sư huynh con mệt mỏi, nhưng những ngày sau đó nhờ thời gian nghỉ ngơi đứng quãng kia họ sẽ trở lại bình thường. Vì thế sư huynh con không chỉ đến sớm mà còn có thời gian chuẩn bị mai phục. Ở trận thứ nhất, lính trinh sát của con nhìn thấy đội quân của Trần Nghĩa thì chỉ là nhìn thấy Trần Nghĩa với tốp lính rơi lại đằng sau mà thôi. Còn những tên trinh sát nào nhìn thấy đội quân thần tốc kia thì có lẽ đã chẳng còn sống mà trở về báo cáo cho con hay.”

Người sư phụ nhìn về Từ Phong, dừng lại phút chốc để Từ Phong ngẫm nghĩ rồi dạy bảo:

“Phong nhi, binh quý thần tốc, binh bất yếm trá. Tiến quân thì phải nhanh chóng, gọn gàng, phải biết sử dụng thủ đoạn mê hoặc đối phương. Mặt khác, là một người chủ tướng thì phải luôn luôn thay đổi cách hành quân, cứ khư khư một cách như vậy thì rất dễ bị người nhìn ra tính cách, nhìn thấu lối suy nghĩ. Mà bị chủ tướng phe địch nhìn thấu thì con chỉ rước lấy thất bại mà thôi.”

Nghe giải đáp, Từ Phong chợt hiểu, hắn cung kính cúi đầu:

“Cảm ơn sư phụ. Đệ tử xin ghi khắc vào lòng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.