Tôi đứng trên bục giảng, quay
mặt chăm chú nhìn xuống những học sinh tài ba bên dưới. Chúng là những
thanh thiếu niên xuất sắc nhất của Tự Do Thiên triều được triệu tập về
đây học tập. Chúng chính là tương lai của cả Thiên triều.
Tôi là một người thầy. Và trọng trách của tôi là dạy bảo về cuộc đời vinh quang của vị anh hùng này cho chúng.
Đây là lần thứ hai tôi đứng trên bục giảng, và cũng là lần thứ hai tôi
dạy học. Lần đầu đã trôi qua suôn sẻ, nhưng lại không mấy khả quan. “Có
lẽ là bởi vì tôi thêm quá nhiều suy nghĩ của mình vào chăng?” – Đã có
lúc tôi tự hỏi như vậy. Và bởi vì cái suy nghĩ ấy, tôi lại cảm thấy áp
lực của ngày hôm nay trở nên quá lớn.
Cuộc đời của một vị anh hùng phải kể thế nào khi tất cả những con người
bên dưới dường như đã thuộc lòng? Tôi xin khẳng định những đứa trẻ đó
đều lấy vị anh hùng ấy làm tấm gương, đều lấy vị anh hùng ấy làm thần
tượng trong lòng mà không ngừng phấn đấu và noi theo. Vì thế, chỉ cần
một chút sơ sẩy nhỏ, tôi sẽ đứng trên lập trường đối địch với chúng,
hoặc là bài giảng của tôi nhàm chán và vô vị như buổi học đã qua.
Phải, như chúng nhận xét. Tôi chỉ là một thầy giáo trẻ còn thiếu kinh
nghiệm cho nên tôi đưa quá nhiều suy nghĩ của mình vào bài giảng, diễn
biến của cả câu chuyện trở nên quá chậm... Thế nên, tôi dẫn dắt truyện
quá nhàm chán, chỉ tổ ru ngủ mà thôi, chứ chẳng có được cái gì lợi ích.
Tôi cảm thấy có chút mất mác và buồn bã. Vậy nhưng tôi vẫn bảo lưu cái
quan điểm của mình, và cố gắng đưa quan điểm của tôi và quan điểm của
chúng hòa hợp lại với nhau.
Chốc lát suy tư, tôi tận lực làm cho mình bình tĩnh trở lại, và sau đó khẽ cười mà bắt đầu:
“Loài vật mạnh nhất trên đại lục là loài nào? Loài vật thống trị cả đại lục là loài nào?”
Nhìn về những học viên tập trung cao độ mà không có lấy một tiếng cười hay lời xì xầm chế nhạo nào, tôi bắt đầu tiếp tục.
“Ắt hẳn đa số mọi người đều sẽ cho đó là con người. Mọi người sẽ khẳng
định con người là loài động vật thống trị cả lục địa này. Thế nhưng quan điểm đó lại là quan điểm sai lầm. Ý nghĩ đó lại là ý nghĩ không chính
xác.”
Nhìn những học viên đang giương lên những ánh mắt tò mò vì lời nói của
tôi. Cũng như nghi hoặc rằng tại sao hôm nay tôi lại mở đầu như thế này, đây không phải là giờ lịch sử hay sao?
Tôi khép lại nụ cười mà nghiêm túc nói:
“Ở thời Khởi Nguyên, thống trị cả lục địa là loài rồng Akamana hung tợn
và khát máu. Cả đại lục hầu như không có lấy một loài dám phản kháng.
Mãi cho đến khi loài người xuất hiện.
Qua không biết bao nhiêu năm tháng, loài người của chúng ta bắt đầu
thích nghi và tiến hóa. Dần dần, dù đứng dưới sự thống trị tàn bạo của
loài rồng Akamana, loài người chúng ta từ nhỏ yếu đã phát triển đến mức
độ có khả năng đối kháng với chúng.
Và rồi cái gì đến cũng đã đến. Dưới sự dẫn dắt của những vị anh hùng,
trải qua cả “Hai thập kỷ Đồ Long”, chúng ta giành được thắng lợi. Từ đó, loài người chúng ta thống trị toàn bộ đại lục.
Nhưng loài thống trị phải chăng là loài mạnh nhất?
Máu tươi của vô số anh hùng và chiến sĩ trong đoạn lịch sử “Hắc Ám” lại
chỉ ra là không. Ở cả hai thời Khởi Nguyên và Hắc Ám, đứng trên tất cả
lại là một loài khác.
Vâng, đứng trên đỉnh tồn tại lại là một loại rồng khác có tên là Uhu
Aha, một loài rồng có khả năng biến hóa thành hình người. Một loài rồng
có khả năng tiến hóa không ngừng. Một loài rồng âm hiểm, xảo trá. Một
loài rồng có tuổi thọ vượt qua vô số tuế nguyệt. Mà bởi vậy, chúng là
một loài rồng có được lượng tri thức khổng lồ, là loài rồng nắm giữ vô
số bí mật. Và cũng là loài kinh khủng nhất!
4 vị Thiên tướng cùng 7 vị Thần tướng dưới trướng họ, cộng thêm gần
9.000 vạn binh sĩ vì tiêu diệt nó mà ra đi mãi mãi không trở về. Cái giá đẫm máu ấy nhắc nhở chúng ta điều gì?
Cái giá đẫm máu ấy nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta không phải là loài
mạnh nhất. Chúng ta càng không phải là loài thống trị đại lục này.
Ảo mộng chỉ mang đến thương đau! Thực tế mới làm con người sáng tỏ!
Tự mãn và kiêu căng chỉ dẫn đến mộ địa. Ngang ngược và hống hách chỉ dẫn đến cái chết. Muốn trường tồn và mạnh mẽ thì cần phải không ngừng nỗ
lực và phấn đấu. Muốn trở nên tài giỏi thì cần phải không ngừng học tập
tri thức.
Những con người ngu muội chìm đắm trong hưởng thụ và sung sướng chỉ đi
đến vết xe đổ của bốn Đại Thiên triều khởi nguồn chiến loạn của thời đại Hắc Ám.”
Nói đến cuối cùng, tôi chầm chậm dừng lại. Ba phút sau, khi đã thấy ổn,
khi cảm thấy chúng đã có thời gian tiếp thu, tôi lại tiếp tục.
“Để trở nên tài giỏi cần không ngừng học tập. Vậy, chúng ta phải học cái gì?
Rõ ràng chúng ta không chỉ học trên sách vở, trên chiến trận. Chúng ta
cần phải học những điều đơn giản và giản dị nhất trong đời sống hằng
ngày. Và tất nhiên, chúng ta cũng phải học từ những câu chuyện của các
vị anh hùng đi trước.
Vậy nhưng liệu có bao nhiêu người hiểu mà làm được? Đa phần mọi người
đọc chỉ để giải trí, đọc chỉ để có thêm một phần hiểu biết, thậm chí đọc chỉ để giết thời gian.
Có thể với vì lý do nào đó, các tác giả chỉ viết với mục đích như vậy.
Nhưng khi đọc câu chuyện về các vị anh hùng, các ngươi phải chậm rãi
nhấm nháp nó. Cũng như luôn luôn nhắc nhở mình là trong hoàn cảnh đó các ngươi sẽ xử lý thế nào. Và đặc biệt, cho đến cuối cùng thì các ngươi
phải biết các ngươi học được cái gì từ đó.
Những ý nghĩ sai lầm sẽ tạo nên những con người đi sai đường. Một bài ca bi tráng không phải bài nào cũng chỉ để ngươi buồn bã. Một thiên anh
hùng ca không phải chỉ là nơi để ngươi rơi nước mắt. Một cuốn tiểu
thuyết lịch sử hào hùng không phải là nơi để ngươi giết thời gian một
cách đơn giản như vậy. Hiểu chứ?
Nhớ kỹ, ta là thầy giáo của các ngươi, ta có trách nhiệm truyền đạt cho
các ngươi. Những quan điểm của ta trong phần mở đầu xem như là những lời dẫn dắt. Phần còn lại thì hãy tự mình suy nghĩ ra chân lý ẩn đằng sau
nó.
Ta biết câu chuyện về vị anh hùng này rất dài với không biết bao nhiêu
câu chuyện đan xen. Thế nhưng ta yêu cầu mỗi một câu chuyện, dù là vụn
vặt không đáng kể thì các ngươi phải vận động đầu óc mà suy nghĩ ra một
triết lý nào đó. Hãy nhớ! Người vắt óc và khổ sở tổng hợp và viết nên
chúng không phải viết ra với mục đích là để các ngươi đọc giải trí hay
giết thời gian đơn giản như vậy.
Mà hãy hiểu rằng đây là một câu chuyện dài về cuộc đời một người. Càng
là một nơi chứa đựng triết lý cuộc đời. Chỉ có những con người có cái
tâm sâu sắc hoặc những con người chịu khó học hỏi mới có thể cảm nhận
được tinh túy chứa trong nó.
Tri thức không bao giờ là vô dụng! Vô dụng chỉ là kẻ không biết sử dụng chúng vào đâu!
Triết lý cuộc đời không bao giờ để ngắm chơi! Ngắm chơi là những kẻ không biết đưa chúng vào thực tiễn!
Tác giả tổng hợp và viết nên câu chuyện này không phải lông bông chơi
đùa! Nhìn thấy lông bông chơi đùa thì không nên tiếp tục đọc nó.”
Tôi lại dừng lại để học viên bên dưới tiếp thu.
Ba phút lại trôi qua, tôi mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
“Tốt. Hôm nay đây chúng ta sẽ đến với phần gay cấn của quyển 2 với mở đầu là truyền thuyết về loài rồng mạnh nhất.”
...
(p/s: Đây là truyện chính tác giả viết, chẳng tổng hợp từ cái gì khác.
Thế nhưng đứng dưới góc độ là một thầy giáo thuộc thế hệ sau của “đại
lục này” thì không thể nói rằng: “Tác giả viết nên cuốn tiểu thuyết này” mà chỉ có thể nói: “Đây là câu chuyện được tổng hợp và viết nên”)
...
...
Câu chuyện được kể bởi chính con rồng loài Uhu Aha, với lời lẽ nhạo báng khi nó đứng trước đại quân mênh mông.
“Loài rồng mạnh nhất ư? Ha ha ha ha...
Ta sinh ra từ trong trứng, với hình thái ban đầu chỉ là một con sâu nhỏ bé còn thua cây tăm.
“Tại sao ta ở đây? Cha mẹ ta đâu? Cha mẹ là ai?” chính là những câu hỏi vỡ lòng của ta.
Thế nhưng sự thực tàn khốc. Ta rất nhanh chứng kiến cái gọi là “tàn khốc” ấy.
Chỉ sau ta không lâu, các em của ta cũng ra đời. Nhưng chốc sau, chúng
ta không phải là hưởng trọn niềm vui bên cạnh người thân mà là máu tươi
tẩy rửa.
Vừa sinh ra, cơn đói không làm chúng ta để tâm nhiều lắm. Vậy nhưng chỉ
trong chốc lát, tất cả chúng ta đều bắt đầu cực kỳ đói khát, đói đến
quặn đau. Đói đến quên đi tất cả. Tất cả chúng ta đều bắt đầu đỏ bừng
hai mắt. Sau đó... sau đó điên cuồng lao vào nhau mà cắn xé.
Phải a, sâu non cắn xé nhau. Ta với hai mắt đỏ bừng cũng không tránh
khỏi gia nhập vào cơn điên cuồng ấy. Cuối cùng nhờ ưu thế sinh ra trước, thân thể cứng cỏi và mạnh mẽ hơn, ta là người cuối cùng còn lại trong
trận tương tàn ấy. Lúc ấy ta đau đớn gào thét trong phẫn nộ, nhưng đáp
trả ta chính là khoảng không im lặng. Ta cũng tự hỏi bản thân: “Mình
sống sót là may mắn hay là chế giễu?”. Tàn sát anh em vì cơn đói có cái
gì vui hay sao?
Sau khi dằn vặt bản thân một thời gian, cơn đói lại quấn lấy ta. Khi ấy
ta đã không thể hi vọng cái gọi là cha mẹ vô tâm và tàn nhẫn kia có thể
trở về cho ta miếng ăn. Không còn cách nào khác, ta phải bò ra khỏi tổ
ấm và bắt đầu kiếm ăn.
Vân vân? Để ta hồi ức một chút.
A! Miếng ăn chẳng có bao nhiêu đối với một con sâu tham ăn như ta. Tuy
nhiên ta lại đối mặt với những kẻ khát máu. Chỉ cần ta không cẩn thận để lộ thân mình thì dường như ngay tức khắc có kẻ nhào tới làm thịt ta. Ta điên cuồng chạy trốn, cả ngày và đêm. Vừa chạy ta lại phải kiếm thức
ăn. Một cuộc sống đau khổ đến cùng cực.
Vân vân? Đó chỉ là một cuộc sống lưu vong.
Từ ấy ta đâm ra oán giận cha mẹ mình, ta đâm ra hận ông trời bất công, hận cả cái đại lục chó đẻ này.
Ta muốn hỏi tại sao cha mẹ lại vứt bỏ ta và anh em của ta? Ta muốn hỏi
tại sao ông trời lại để ta sinh ra với hình dáng là một con sâu kinh tởm và yếu ớt đến mức tận cùng? Ta muốn hỏi tại sao cả cái đại lục này
không có chỗ cho ta dung thân?
Năm tháng đằng đẵng trôi qua như một màu đen...
Đến một ngày ta trốn vào một nơi bẩn thỉu mà bắt đầu ngủ một giấc ngủ
dài. Cho đến khi ta tỉnh lại, ta lại nhận ra mình đã thành một con rắn.
Song lại là một con rắn xấu xí vô cùng và cũng chẳng có phải to lớn gì.
Từ khi bỗng nhiên biến thành một con rắn, cuộc sống của ta có phần dễ
dàng hơn. Nhưng cũng chỉ là dễ dàng hơn mà thôi. Ta vẫ tiếp tục chạy
trốn kẻ thù, song số lượng kẻ thù giờ đây đã giảm đi chút ít. Ta vui
mừng vì điều đó.
Với kinh nghiệm chạy trốn bao nhiêu năm, ta rất dễ dàng tránh thoát lũ
bặm trợn kia. Bất quá với thể hình lớn hơn, kinh nghiệm xưa cũ chẳng có
bao nhiều cái còn sử dụng được. Mặt khác, ta phải đối mặt với những
người mà trước kia ta chưa từng đối mặt. Có lẽ cũng bởi vì thể hình của
ta to lớn hơn...
Ta cảm thấy may mắn vì kẻ thù giảm bớt chưa được bao lâu thì lại nhận
lấy quá nhiều đau khổ bởi những kẻ thù mới tàn bạo và nhiều thủ đoạn
hơn.
Càng ngày vốn sống của ta càng nhiều. Nhiều lần sống chết mong manh
khiến ta trưởng thành hơn rất nhiều. Một lần tiến hóa từ sâu lên rắn
khiến ta có hi vọng bước lên đỉnh cao, song đó cũng chỉ là hi vọng nhỏ
nhoi mà thôi. Ta có thể nào biết được liệu ta còn có thể tiến hóa hay
không? Hoặc là liệu ngày mai ta có còn sống sót hay không? Không! Cái gì ta cũng đều không biết! Ta chỉ biết tiếp tục tìm cách sinh tồn!
Thời gian cứ trôi đi... Ta tính nhẩm sơ sơ cũng qua cả vạn năm.
Một lần tiến hóa mới lại đến. Khi ta mở mắt ra, ta vẫn là một con rắn.
Chỉ được cái đẹp mã và to lên một vòng. Khi ấy, ta xúc động muốn chửi má nó. Vạn năm chuẩn bị mà tiến hóa cái khỉ gì chỉ được cái đẹp thêm một
chút và to lên một vòng?
Ta chìm trong đau khổ và hoài nghi những lần tiến hóa sau. Dù vậy, ta vẫn tiếp tục cuộc hành trình sinh tồn.
Sau lần tiến hóa này, ta bắt đầu ưa thích nước. Và từ đó, cuộc sống muôn màu từ con suối nhỏ ra sông và đổ về đại dương rộng lớn bắt đầu. Đó là
quãng thời gian tuổi trẻ đẹp đẽ nhất của ta! Với kinh nghiệm và thực lực vốn có, ta dạo chơi hát ca, ta vui vẻ nhảy múa, ta nghịch ngợm chơi
đùa...
Thoáng chốc hơn 5 vạn năm trôi đi. Lần tiến hóa thứ 3 đã đến. Ta từ rắn nhỏ trở thành thuồng luồng oai phong.
“Ha ha ha...” - Khi biết mình trở nên mạnh mẽ vô cùng, ta đã cười to như thế. Ta khi đó chân chính là bá chủ một phương.
Rất nhanh ta thâu tóm quyền lực. Và cũng rất nhanh ta nắm cả một vùng
hải dương rộng lớn. Thế nhưng ta trong vui mừng tột cùng trên tuyệt đỉnh vinh quang lại nhận ra rằng mình cô độc.
Cả vùng trời ta làm bá chủ không có ai cùng loài với ta. Ta là khác biệt và duy nhất.
Ta bắt đầu suy nghĩ miên man và hoài nghi chính mình. Ta bắt đầu cảm thấy xung quanh xa lạ. Ta bắt đầu chán chường...
10 năm sau, sau khi suy nghĩ kỹ càng, ta từ bỏ mảnh đất của mình mà bắt đầu lên đường chu du khắp nơi.
5 vạn năm đầu ta đi khắp đại lục mà không nhìn thấy ai cùng loài với
mình. Ta đã bắt đầu nhụt chí. Song ta vẫn cắn răng kiên trì.
10 vạn năm sau, ta vẫn không tìm thấy ai. Ta đâm ra chán nản và sa ngã thành một kẻ nghiện loại rượu của loài người.
Lại thêm 5 vạn năm trôi đi, cuối cùng cũng đến ngày ta tiến hóa lần thứ
4. Kết quả là ta có hình dáng như bây giờ. Thân thể ta đã trở thành cứng hơn sắn thép. Một tiếng thở của ta cũng đủ để cả một vùng tan hoang.
Một cái đập cánh đủ phá nát một tòa cung điện hùng vĩ. Một cái móng hạ
xuống dư sức cắt nát một ngọn núi cao khuất tầng mây.
Sức mạnh lên đến đỉnh cao cũng là lúc ta bắt đầu già cỗi.
Từ độ ấy, ta bắt đầu suy nghĩ rất nhiều, vô cùng nhiều... Từ độ ấy, ta
bắt đầu suy nghĩ lại mọi chuyện mình đã trải qua. Kết quả ta nhận ra bản thân ta hay chỉ là một kẻ thất bại, bản thân ta hay chỉ là một kẻ ngu
ngốc nhất trên cõi đời.
Ta là ai? Ta không biết.
Ta tên gì? Ta không biết.
Cha mẹ ta là ai? Ta không biết.
Giống loài của ta là gì? Ta cũng không biết.
Gần như cái gì ta đều không biết. Cả cuộc đời đã qua của ta chỉ có chạy
trốn, kiếm ăn và hưởng thụ. Một cuộc sống mà đối với ta khi tuổi già lại chẳng ra gì, rẻ rách và thối nát cực điểm.
300 năm trôi đi, cuối cùng ta quyết định lật lên bức màn che.
2 vạn năm sau, ta phát hiện ra bí mật kinh thiên. Qua đó, ta tìm về thân thế của mình!
Ha ha ha... Bí mật này cho dù chết ta cũng không nói cho các ngươi. Đừng mơ!
Thêm 1 vạn năm ta tính toán ra thời điểm và làm ra vẹn toàn chuẩn bị. Sau đó, ta bắt đầu bố trí.
Dù kế hoạch có nhiều biến đổi, song nó vẫn là hoàn hảo. Lúc này đây là lúc ta thu lưới.
Đến giờ phút này, ta mới thật sự không cảm thấy hối hận.
Đến đây đi một cuộc chiến.
GRÀO... GRÀO...”