Ta nghe Tiểu Dương nói, người nọ có thể là bị quái đuổi tới thạch huyệt này, trong lòng lại đột nhiên phát ra tiếng chuông báo động. Cảm giác không hợp lý…
Số lượng quái trong Vân Lam Sơn Hạp không nhiều lắm, chúng ta có thể một đường đi tới, ngoại trừ mấy con tiểu thạch quái bị Tiểu Dương đùa nghịch , cũng không gặp phải quái vật gì khác, cho dù vận khí không tốt, cũng không có khả năng. Như vậy…
“Bắt được rồi!” Tiếng cười âm hiểm của Tiêu Dao Công Tử truyền đến từ lối vào, ngay sau đó, một bóng người hắc sắc lập tức bay vào.
Chúng ta còn không kịp thấy rõ diện mạo đối phương, hắn cũng đã hóa thành cái bóng, trốn vào dưới nền đất.
“Không tốt!” Vô Cực kêu lên. Lập tức giơ lên Minh Nguyệt kiếm trượng, thay mọi người phóng ma pháp phòng ngự.
“Tàng Đao đại ca! Mau dùng tiềm hành.” Vừa dứt lời, ta lập tức gọi Bạch Vũ và Tương Linh ra, thi triển ma pháp phụ trợ.
“A?” Tuy rằng không giải thích được, nhưng Tàng Đao vẫn sử dụng tiềm hành.
“Thần thánh chi thuẫn!” Nhất Phương quát lớn. Tung tấm chắn trong tay, hóa thành một màn ánh sáng màu kim ngân thật lớn, che chắn trước mặt chúng ta.
Tiểu Dương thấy Nhất Phương cư nhiên sử xuất kỹ năng phòng ngự toàn thể đặc thù của thần thánh kỵ sĩ, thần thánh chi thuẫn, ăn trải qua thời gian dài hợp tác ăn ý cho hắn biết: việc lớn không tốt! Hắn lập tức thối lui về phía sau mọi người, lưng dán tường, đáp bốn mũi tên lên trường cung, vận sức chờ phát động.
Cùng lúc, cách đó không xa truyền đến một trận thanh âm quái vật chạy chồm gào thét.
“Trời ạ!” Tiểu Dương hít một hơi.
Một đàn quái chủ động hơn chín mươi không ngừng dũng mãnh xông vào, hầu như chật cứng cả thạch huyệt rộng rãi này.
“Liêm Đao Thú hệ phong cấp 95… cùng với một số quái trên dưới 80 cấp… Số lượng đại khái hơn ba mươi con.” Ta nói nhỏ, “Khó trách chúng ta dọc theo đường đi chưa từng gặp phải con quái nào, nguyên lai đều bị bọn họ dẫn đi.”
Vấn đề là, làm thế nào Tiêu Dao Công Tử biết hành tung của chúng ta?
“Lão đại, làm sao bây giờ?” Tiểu Dương bất an hỏi.
Vô Cực lạnh lùng nhìn về phía trước, không mang theo một tia cảm tình, phun ra một chữ —— “Sát!”
Thanh âm chưa dứt, Tiểu Dương liền quát khẽ một tiếng: “Vũ tiễn!”
Nhất Phương cũng huy đao phóng lên phía trước.
Ta muốn xuất ra linh phù công kích quái vật, Vô Cực khẽ vươn tay, kéo ra về phía sau đội ngũ. Hắn nhìn nhìn lối vào, sau đó liếc mắt nhìn ta, ta gật đầu, thu hồi linh phù, buff máu cho Nhất Phương.
Vô Cực xuyên qua đám quái, Minh Nguyệt kiếm trượng mang theo điện quang hung hăng chém lên thân quái, xóa không ít huyết của chúng, nhưng Vô Cực biết cận chiến không phải sở trường của mình, cho nên hắn chỉ đánh một chút liền dừng, sau khi công kích một con quái, lập tức xoay người công kích một con quái khác ở phía sau.
Tàng Đao cũng dùng phương pháp giống Vô Cực, cho quái mấy đao rồi lập tức tiềm hành, xuất hiện phía sau một xon quái khác, đến nơi nào thì nơi ấy bị vẩy đầy huyết hoa; mà Nhất Phương lại nâng cao lực phòng ngự, chu toàn từng con từng con quái một, nhất nhất giải quyết ‘cục diện rối rắm’ Vô Cực và Tàng Đap bày ra.
Bạch Vũ nhảy vào giữa đàn quái vật hung hăng chém giết, Tương Linh bởi vì hình thể quá lớn, không thể thi triển trong huyệt động, vì vậy ta phái nó chắn trước mặt ta, ngăn trở quái vật công kích, để ta và Tiểu Dương có thể thuận lợi hiệp trợ đội hữu.
Quái vật số lượng tuy nhiều, nhưng chúng ta đồng lòng hợp tác, rất nhanh đã bị giết chết không ít.
Thế nhưng, Tiêu Dao Công Tử uổng phí công lớn như vậy dẫn đàn quái đến đây, tuyệt đối không phải muốn hại chết chúng ta đơn giản như vậy, hắn nhất định có hậu chiêu!
Nghĩ tới đây, ta lập tức nói với Vô Cực: “Tiết kiệm dược, tiểu nhân Tiêu Dao kia có thể còn có âm mưu.”
“Nhất phương, Tiểu Dương!” Vô Cực nói trên kênh đoàn: “Ta phải phóng cao giai ma pháp, các ngươi chú ý ta cho tốt.”
“OK!” Tiểu Dương nói.
“Không thành vấn đề!” Nhất Phương cũng đáp.
Lực công kích của cao giai ma pháp tuy mạnh, nhưng thời gian đọc chú cũng rất dài, vì vậy Vô Cực cần Tiểu Dương và Nhất Phương dẫn quái xung quanh hắn rời đi, để hắn có thể thuận lợi thi pháp.
“Chấn thối tiễn!” Tiểu Dương quát lớn. Tên phát ra quang mang đỏ tươi, bắn ra, bức lui quái vật bên người Vô Cực.
Nhất Phương thì đứng bên cạnh Vô Cực, không ngừng sử dụng kỹ năng Trùng Chàng (chém xuống) hoặc Hoành Tảo (quét ngang) của kỵ sĩ, đánh bay tất cả quái đến gần.
Một đoạn chú ngữ cực dài qua đi, Vô Cực lạnh giọng quát: “Ngu muội ngăn trở trước mặt ta! Ta dùng lực lượng bài sơn đảo hải. Hủy thiên diệt địa chi uy — tương, chi, tiêm, diệt!”
“Hàn Thiên Hạo Kiếp!”
Nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống điểm đóng băng trong nháy mắt, từng đạo băng tiễn quấn lấy bão tuyết quần công vào đám quái vật. Đôi mắt lam như sương bàn đông lạnh, quanh thân quấn quýt vụ khí bách mang, mái tóc dài kim sắc trong sương trắng càng hiển hiện rõ ràng.
Lãnh ý bức nhân kia. Uy thế không gì sánh được kia, Vô Cực giống như một vị thần cao ngạo, tuyệt đối. Vô địch, bất khả xâm phạm.
Phong tuyết qua đi, chỉ còn thi thể đầy đất. Trang bị vật phẩm đầy ấp/
Nhưng chúng ta không có tâm tình nhặt đám chiến lợi phẩm này, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm Tiêu Dao Công Tử rốt cục đã hiện thân.
“Còn nhanh hơn ta tưởng tượng.” Tiêu Dao Công Tử cười lạnh nói: “Thực sự là lợi hại.”
“Bớt sàm ngôn đi!” Vô Cực hừ lạnh, tiện tay phát ra một đạo Hưởng Lôi , bổ về phía Tiêu Dao Công Tử.
Tiêu Dao Công Tử nhạy bén lóe qua, lập tức chỉ huy thủ hạ của hắn.”Long Hành. Hàng Hải, các ngươi đối phó Thiên Các Nhất Phương, Phá đối phó Bách Bất Xuyên Dương, Mạc đối phó tế ti, còn lại đối phó tên đạo tặc kia. Húc Chi Vô Cực giao cho ta!”
Theo mệnh lệnh của Tiêu Dao Công Tử, bọn họ phát động thế tiến công.
Chiến sĩ Long Hành Vô Song cùng đạo tặc Hàng Hải lập tức vọt tới trước mặt Nhất Phương, một trước một sau giáp công hắn; ma cung thủ Phá Diệt không ngừng sử dụng ma khí kỹ tấn công ngăn Tiểu Dương hỗ trợ chiến cuộc; ba chiến sĩ vây công Tàng Đao, khiến hắn không có thời gian sử dụng tiềm hành; Mạc Tâm Ương cũng huy đao tấn công về phía ta.
Ta cấp tốc cho Tương Linh đi hiệp trợ Vô Cực, sau đó bảo Bạch Vũ chế trụ Mạc Tâm Ương, chính mình thừa cơ giúp đội hữu buff máu..
“Đáng ghét!” Tiêu Dao Công Tử gầm nhẹ. Hắn đã bị Tương Linh đích quấy rầy, không chỉ không cách nào công kích Vô Cực, trái lại còn bị Phong Nhận của Vô Cực khiến cả người thương tích, rất là chật vật.
“Phách Vương, giết chết tên tế ti kia!” Tiêu Dao Công Tử nói với một gã thú nhân chiến sĩ đang vây công Tàng Đao/
“Xem ta!” Phạc Vương vung đại phủ (búa lớn) về phía ta, ta lệnh Bạch Vũ giúp ta ngăn trở.
Phách Vương không hổ là thú nhân chiến sĩ công cao, một búa của hắn, Bạch Vũ liền bị trừ 1/5 huyết lượng.
Tàng Đao thiếu đi một địch nhân, áp lực giảm nhiều, rất nhanh đã chém bay một đối thủ.
“Ta đi giúp Phong Quyển Liêm!” Mạc Tâm Ương nói rằng, vọt tới bên ngươi Phong Quyển Liêm, cùng hắn hợp lực đối phó Tàng Đao.
Tiêu Dao Công Tử bọn họ có hai tổ đội, tám tay chiến, hai tế ti, nhân số chênh lệch quá lớn, hơn nữa chúng ta vừa mới giao chiến với một đám quái vật, hao tổn không ít thể lực, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ mệt mỏi cùng thần sắc khẩn trương.
Tình hình chiến đấu càng lúc càng căng thẳng!
Bạch Vũ dưới thế tiến công ngoan lệ của Phách Vương, huyết lượng giảm rất nhanh, mà ta lại không có thời gian giúp nó buff máu, vì vậy không lâu sau, Bạch Vũ kêu lên một tiếng, hóa thành một đạo bạch quang, trở lại trong không gian sủng vật của ta.
“Không còn tạp mao điểu, xem ngươi còn có thể làm sao?” Phách Vương tà cười nói: “Hắc hắc hắc! Ta muốn rạch vài đao lên khuôn mặt xinh đẹp của ngươi.” Đại phủ hung hăng lăng không bổ tới.
Sau khi sủng vật tử vong, trong thời gian ngắn không thể triệu hồi, thiếu Bạch Vũ hiệp trợ, ta căn bản không đối phó được Phách Vương, nghe tiếng lợi khí xé gió trên đỉnh đầu, ta chỉ có thể nhắm mắt chờ chết…
“Già lang!” một tiếng, Minh Nguyệt kiếm trượng rơi xuống mặt đất, lập tức bị bắt trở lại đai lưng trữ vật của Vô Cực.
Ta lăng lăng nhìn một màn này, nhìn Vô Cực vì bảo hộ ta mà bị Tiêu Dao Công Tử đánh lén, nhìn thấy… hắn che chắn trước người ta, huyết lưu không ngừng… cụt tay!
“Vô Cực!” Ta tê tâm liệt phế gào thét.
Vô Cực đưa cánh tay trái vẫn còn hoàn hảo, đem ta ôm vào trong ngực, né tránh một sóng công kích của Tiêu Dao Công Tử.
“Không…” Ta run rẩy, thống khổ nhìn vết thương trên người hắn.
Dòng máu đỏ sẫm, từ cánh tay bị mất, không ngừng chảy ra…
“Không…” Đầu trống rỗng, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào.
Vô Cực hắn… hắn… hắn… tay hắn…
“Chạy mau!” Vô Cực nói rằng: “Ta muốn ngươi đào tẩu!”
“Ta… Ta không thể… Ta không có biện pháp.” Ta thống khổ nhìn hắn.
Vô Cực nhìn chung quanh một chút, Tiểu Dương bọn họ đang rơi vào khổ chiến, hắn cắn răng một cái, tay trái ôm ngang ta lên, đem ta đưa cho Tàng Đao đứng gần đó nhất.
“Dẫn hắn đi!” Vô Cực quát, một cước đá ngã Phong Quyển Liêm.
Tàng Đao không nói hai lời, trực tiếp quơ lấy thắt lưng ta, xoay người bỏ chạy.
“Không được! Tàng Đao ngươi đi đi, ta phải lưu lại!” Ta cố sức giãy giụa.
“Ngăn bọn hắn lại!” Tiêu Dao Công Tử quát.
Mạc Tâm Ương lập tức phi thân tiến lên ngăn trở lối ra.
“Không muốn chết thì tránh!” Tàng Đao quát, hoàn toàn không còn bộ dáng ôn hòa bình thường.
Mạc Tâm Ương bị bộ dạng Tàng Đao hung ác độc địa dọa hoảng, nghĩ lại, hắn kỳ thực cũng không quen nhìn hành vi âm hiểm của Tiêu Dao Công Tử, vì thế hắn cố ý để lại một khe hở, để Tàng Đao có thể thuận lợi xông qua.
“Cần truy không?” Nhìn mặt Tiêu Dao Công Tử âm trầm, Mạc Tâm Ương giả vờ rất vô tội hỏi.
“Quên đi!” Tiêu Dao Công Tử trừng Mạc Tâm Ương, quay đầu nhìn về phía Vô Cực, âm âm cười, “Mục tiêu của ta chỉ có Húc Chi Vô Cực.”
Phát giác không thể thoát khỏi Tàng Đao, Nguyệt không thể làm gì khác hơn là gào lên trên kênh đoàn: “Không phải ngươi đã nói muốn chết cùng chết sao?” Ngữ khí âu sầu, tâm, đau đến khó nói nên lời.
Vô Cực không đáp lời, Tiểu Dương và Nhất Phương cũng không, trên kênh đoàn của có tiếng y khóc nức nở.
“Không cần… Bỏ lại một mình ta…” Y thì thào tự nói.
Vô Cực thương tích đầy mình, suy yếu tựa trên thạch bích.
“Ta sẽ không bỏ lại ngươi, cho dù có xuống địa ngục, cũng sẽ mang ngươi cùng đi.” Tiếng của hắn rất rất nhỏ, người khác không nghe thấy, Nguyệt Phi Ly cũng nghe không được, chỉ có chính mình nghe thấy.
“Thế nhưng…” Lãnh mâu Tiêu Dao Công Tử cười đến âm hiểm. “Chỉ sợ không phải chết đơn giản như vậy…”
“Phi Ly.” Tàng Đao ảm đạm đi phía sau Nguyệt. “Ta phải… làm như vậy. Ngươi có thể trách ta.”
Nguyệt lắc đầu, không nói gì.
Trở lại Lăng Vân thành, Nguyệt lập tức lôi kéo Tàng Đao đi tới lữ quán trong thành, hướng lão bản thuê một gian phòng, sau đó cầm chìa khóa đưa cho Tàng Đao.
“Người của Tiêu Dao Công Tử không chừng còn đang tìm chúng ta.” Nguyệt nói: “Ngươi trước tiên trốn vào phòng đi.”
Phòng lữ quán, không có chìa khóa thì không thể tiến nhập, cho nên rất an toàn.
“Vậy còn ngươi?” Tàng Đao bất an hỏi.
“Tìm viện binh.” Nói xong ba chữ đó, Nguyệt gọi hệ thống tuyển đan, logout.
Gở xuống mũ giáp trò chơi, y vội vàng chạy vào phòng ngủ, cầm lấy điện thoại di động đặt ở đầu giường.
Ấn danh bạ, chọn một cái tên. Gọi…
Vân Sinh.
Nửa Cuộc Đời Phong Vân bọn họ hiện tại đang đánh một con boss cấp 126 hệ địa – hỏa. Đa Mã Phân Thú.
Đa Mã Phân Thú là một con báo đen thật lớn, trên bốn chân bốc lên ngọn lửa đỏ tươi, trên đầu mọc lên một cái sừng vừa nhọn vừa dài, cũng mang theo ngọn lửa hừng hực.
Điểu khiến người ta đau đầu nhất của nó không phải là tốc độ tấn công cực nhanh hoặc lực công kích siêu cao, mà là cái sừng trên đầu nó mang theo hiệu quả thiêu đốt. Mỗi lần bị sừng đâm phải, vết thương sẽ bốc cháy, nếu như chậm chạp dùng pháp thuật băng hệ hoặc thủy hệ dập tắt lửa, người đó sẽ có khả năng đoạn chi ( trạng thái mất máu liên tục), vô cùng khó giải quyết.
Cho nên Nửa Cuộc Đời Phong Vân không chút nào dám khinh thường, hắn chuyên chú nhìn chằm chằm Nhất Kiếm đang chắn quái, nếu như Nhất Kiếm bị sừng Đa Mã Phân Thú đâm tới, hắn liền lập tức phóng ra trì dũ thuật cao cấp, cũng muốn Thiên Lý dùng phù pháp thủy hệ giúp Nhất Kiếm dập tắt lửa, Sa Lợi Diệp thì phụ trách trộm đạo cụ trận đấu trên người Đa Mã Phân Thú, Hỏa Diễm Độc Giác.
Ở đây người nhàn nhã nhất, chính là Tà Hỏa Hoàng, pháp thuật của hắn tất nhiên là địa, hỏa, ám, tam hệ, không có thuộc tính nào tương khắc với Đa Mã Phân Thú, không thể làm gì khác hơn là ngẫu nhiên tung ra pháp thuật ám hệ – hỗn loạn thuật hoặc hắc ám trớ chú quấy nhiễu Đa Mã Phân Thú.
“Tiểu Diệp…” Nhất Kiếm kêu lên: “Ngươi đã trộm được chưa a?”
Nhất Kiếm nghĩ mình thật đáng thương, tuy rằng Thiên Lý và Nửa Cuộc Đời sẽ giúp hắn dập tắt lửa, buff máu, nhưng hắn vẫn bị Đa Mã Phân Thú đâm không biết bao nhiêu lỗ thủng. Đau chết hắn!
“Bằng không ngươi tới trộm!” Sa Lợi Diệp quăng bạch nhãn, tức giận nói: “Ngươi cho là dễ lắm sao.”
Trên người Đa Mã Phân Thú toát ra hỏa diễm, hại nàng bị phỏng không biết bao nhiêu lần, nhiệt độ cao cũng khiến mái tóc xoăn của nàng ết mồ hôi dính vào mặt. Tâm tình nàng đã rất kém rồi, Nhất Kiếm lại ồn ào liên tục bên tai!
“Ngươi không phải nói Thâu Đạo của ngươi đã lên cấp 8 sao, thế nào vẫn còn chưa trộm được?”
Sa Lợi Diệp hung hăng trừng Nhất Kiếm, không muốn để ý đến hắn.
Lúc này, bên tai Nửa Cuộc Đời Phong Vân vang lên tiếng “đô đô đô” hệ thống nhắc nhở.
Hắn vội vã nói: “Ta có điện thoại, tạm ly!” Sau đó liền logout.
“Không thể nào!” Nhất Kiếm kêu rên.”Ta đây làm sao bây giờ! ?”
“Rau trộn!” Sa Lợi Diệp nhìn có chút hả hê nói, trong lòng nàng đã ghi nhớ món nợ với Nhất Kiếm.
Theo lẽ thường mà nói, Nửa Cuộc Đời không cần vội vàng logout nhưu vậy, cho dù là điện thoại reo, cũng có thể đợi đội hữu đánh xong quái rồi có thể trở về gọi lại cũng chẳng sao. Thế nhưng, hắn đặt hệ thống chuông báo số di động này chỉ có Vô Cực và Nguyệt biết, trong lúc thi đấu không thể sử dụng mật ngữ và kênh đoàn, vì vậy hắn mới đi làm riêng dãy số này, nếu Nguyêt có việc thì liên lạc hắn.
“Tiểu Nguyệt, có việc gì vậy?” Nửa Cuộc Đời không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nhận điện thoại, Vô Cực ở ngay gian phòng sát vách, không có khả năng lại gọi cho hắn, đem số cho Vô Cực, chỉ là sợ Vô Cực quăng tới chín tầng mây.
“Nửa Cuộc Đời…” Nguyệt một hơi đem chuyện vừa phát sinh nói ra.
“Đáng ghét!” Nửa Cuộc Đời nghe xong, dùng sức nện xuống cái bàn. “Tên tiểu nhân Tiêu Dao Công Tử! Hắn thật đáng chết!” Nửa Cuộc Đời nghiến răng nghiến lợi: “Ta sẽ xử đẹp hắn!”
“Điểu quan trọng nhất bây giờ chính là phải làm thế nào cứu Vô Cực bọn họ ra.” Nguyệt nói: “Bọn họ đang ở khu luyện công không thể sử dụng hồi quyển, Tiêu Dao Công Tử cũng sẽ không để cho bọn họ logout.”
“Ta đi rút đường truyền của Vô Cực, cưỡng chế hắn đăng xuất.” Nửa Cuộc Đời nói.
“Sau đó thì sao, Tiểu Dương và Nhất Phương làm sao bây giờ? Hơn nữa cho dù cưỡng chế đăng xuất, lần sau login thì Vô Cực vẫn đứng nguyên tại chỗ đó. Trừ phi đợi thi đấu kết thúc, đám gia hỏa Tiêu Dao Công Tử ly khai, không phải tình huống cũng như nhau sao.
Đạo cụ chúng ta bắt được đều đặt trên người Vô Cực, nếu như Vô Cực đợi sau khi thi đấu kết thúc mới login lại, vậy chẳng khác nào là chúng ta thua? Ta tin tưởng, trải qua chuyện này, vô luận như thế nào Vô Cực cũng không muốn thua!”
Nghe y nói xong, Nửa Cuộc Đời sửng sốt một chút chợt nói rằng: “Xin lỗi, ta giận quá mứ, không suy sét kỹ.”
Nửa Cuộc Đời nghĩ thật không tưởng tượng nổi, phát sinh loại sự tình này, ngay cả hắn luôn tự phụ thản nhiên cũng khó tránh khỏi kích động tức giận, Tiểu Nguyệt làm sao lại có thể lãnh tĩnh như thế?
“Hiện tại…” Nửa Cuộc Đời hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh thường ngày, chậm rãi nói: “Ta login trước, cùng Nhất Kiếm bọn họ đi tìm ngươi.”
“Ân, ta và Tàng Đao đang ở Phiêu Vân tiểu sạn ở Lăng Vân thành.”
“Mười phút nữa sẽ đến.” Nửa Cuộc Đời nói. Hắn đã mặc kệ có thu thập được đạo cụ trận đấu hay không, trước tiên phải cứu Vô Cực bọn họ ra rồi nói sau.
Vừa login, Sa Lợi Diệp giơ cao một cái sừng nhọn, càng không ngừng khoe khoang.
“Lão hồ ly ngươi xem! Ta trộm được rồi nha.” Sau đó trừng Nhất Kiếm ‘không cẩn thận’ bị nàng hại chết. “Có người còn hoài nghi năng lực của ta.”
Nửa Cuộc Đời gật đầu với Sa Lợi Diệp, diện vô biểu tình hồi sinh cho Nhất Kiếm.
“Ngươi là đồ nữ nhân tâm địa độc ác!” Nhất Kiếm không ngừng la hét, “Thế nhưng hại chết ta!”
“Ta không có a.” Sa Lợi Diệp vô tội nhìn hắn.”Ta làm sao biết Đa Mã Phân Thú đột nhiên dị biến, cái này không thể trách ta.” Nàng chỉ là rất may mắn, khi quái thú dị biến liền dùng tiềm hành trốn được dưới nền đất mà thôi.
“Đừng cãi nữa!” Nửa Cuộc Đời cắt đứt hai người.
“Các vị…” Sắc mặt ngưng trọng nhìn mọi người.
Tà Hỏa Hoàng hơi nhíu mi, hỏi: “Có việc phát sinh?”
—
Lối vào sơn huyệt chật hẹp, đứng bốn người, trên cánh tay bọn họ không có tiêu ký của người dự thi, nếu như quên mấy chữ vàng kim “Tiêu Dao Tôn Minh” nho nhỏ trên đỉnh đầu, thoạt nhìn giống như là game thủ bình thường.
“Thật gian trá, cư nhiên phái người không dự thi chặn cửa!” Nửa Cuộc Đời cắn răng: “Như vậy căn bản không có biện pháp đi vào.”
“Vì sao không thể vào?” Thiên Lý không giải thích được hỏi.
Tiểu Diệp cho Thiên Lý một cái ánh mắt ý hỏi ‘Ngươi ngu ngốc sao’, “Làm sao đi vào? Lẽ nào muốn chúng ta theo chân bọn họ nói, xin lỗi, ta muốn vào đi cứu người, có thể mời các người tránh ra không?” Khẩu khí cực kì không tốt.
“Bọn họ không cho, vậy sát đi vào a!” Thiên Lý nói như thể đó là chuyện hiển nhiên.
“Ngươi muốn bị hồng danh ( danh vọng giá trị âm một nghìn ) sao?” Tàng Đao hỏi.
“A! Đúng a, sẽ bị hồng danh.” Thiên Lý lúc này mới nhớ tới, trong lúc thi đấy nếu người dự thi PK với người không dự thi, nghiêm phạt tăng gấp ba.
“Tiêu Dao Công Tử thực sự là đáng ghét!” Nhất Kiếm căm giận nói: “Nếu như muốn vào, chúng ta nhất định phải đánh ngã những kẻ đó.”
Nửa Cuộc Đời nói tiếp, “Đánh chết bọn họ sẽ bị hồng danh, sau đó Tiêu Dao Công Tử lại giết chết chúng ta, chúng ta sẽ rớt xuống cấp 0.” Hắn lạnh lùng cười. “Hảo một tên tiểu nhân!”
“Tiểu Diệp Tàng Đao, các ngươi không thể dùng tiềm hành đi vào sao?” Nhất Kiếm hỏi.
Tàng Đao nhìn phía trước, cười khổ nói: “Sợ rằng… không có biện pháp.”
“Vì sao? Tiềm hành không phải có thể trốn được dưới nền đất di động à?” Nhất Kiếm truy vấn.
“Đúng vậy, vì sao không thể?” Thiên Lý cũng truy vấn.
“Hống!” Tiểu Diệp phiền cực, kêu một tiếng, trừng hai người bọn họ, nói: “Các ngươi chưa từng luyện qua đạo tặc, không biết khổ cực của đạo tặc!” Nàng hai tay chống thắt lưng, rất giống một Mẫu Dạ Xoa. “Tiềm hành không thể xuyên qua dưới kiến trúc hoặc quái vật, ngoạn gia cũng, không, được!”
“Thế nhưng, ta thấy ngươi thường thường xuất hiện từ phía sau lưng quái vật a?” Nhất Kiếm không sợ chết tiếp tục hỏi.
“Ta đương nhiên là dùng cách đi vòng a! Là đi vòng qua bên người quái vật, ngươi có hiểu hay không?” Tiểu Diệp quát: “Bọn họ bốn người chắn hết lối vào chỉ rộng cho hai người qua, muốn ta vòng qua đường nào hở?”
“Ta lại chưa luyện qua đạo tặc.” Nhất Kiếm vẩu môi, thập phần ủy khuất.”Ngươi hung dữ như vậy làm chi!”
“Nên làm thế nào mới tốt…” Nửa Cuộc Đời nghĩ ngợi.
Nguyệt vẫn luôn không nói gì, đột nhiên mở miệng: “Ta có biện pháp…”
“Nguyệt đại ca ngươi có biện pháp!” Nhất Kiếm kêu lên.
Thiên Lý vội vã truy vấn: “Biện pháp gì?”
Y nở nụ cười âm lãnh, dáng tươi cười kia, khiến Hoàng đứng một bên cả người phát lạnh.
Mặc kệ đó là biện pháp gì, Hoàng nghĩ, mình sẽ không thích.
Diện vô biểu tình, lạnh lùng đến bất khả tư nghị, chậm rãi, y thuyết: “Sát!”
Lời như thế, Vô Cực cũng đã từng nói qua, thế nhưng, cảm giác khi Nguyệt Phi Ly thốt lên lại bất đồng với Vô Cực.
Chữ ‘sát’ của Vô Cực, mạnh mẽ, cường thế, khiến kẻ khác nhiệt huyết sôi trào. Mà từ ‘sát’ của Nguyệt, lại mơ hồ lộ ra một tia âm hàn.
Mọi người nghe xong, trong lòng đều có cảm giác xấu…
–
Vừa nghĩ đến Vô Cực phi thân bảo vệ ta, trong đầu liền hiện lên hình ảnh cánh tay cụt máu tươi đầm đìa.
Minh Nguyệt kiếm trượng “keng” một tiếng rơi xuống mặt đất…
Ta… Điên cuồng.
Chết đi! Chết đi!
Kẻ vọng tương che khuất ánh sáng của thái dương, không thể tha thứ!
—— Tình định · hoàn ——