Xác
chết long ra được một chút rồi không sao kéo tiếp được nữa. Tôi cúi
đầu nhìn xuống rồi đột ngột hét toáng lên. Âm đạo của xác chết
được nối với một đường ống trông khá giống sợi dây thừng, to bằng
khoảng hai ngón tay, màu lòng đỏ trứng, đầu còn lại xuyên vào ống
thông trong hố. Tôi giật mạnh, thấy trơn ướt như được bôi dầu nhờn.
Tôi
cứ thế ngủ một mạch hơn mười tiếng đồng hồ, nếu Lão Mục không lay
dậy thì có lẽ tôi vẫn còn ngủ tiếp.
Sau
khi tỉnh dậy, chúng tôi đều thấy tinh thần sảng khoái, người ngợm
cũng khỏe khoắn hơn hẳn, chỉ có điều bụng đói cồn cào. Lôi chỗ
bánh quy bẹp dúm ra, chúng tôi ăn ngấu ăn nghiến, cảm giác như đó là
món ngon nhất trên đời.
Bổ
sung năng lượng xong, chúng tôi đi đến cột trụ Sinh Tức Mộc, dán mắt
nhìn vào sáu lỗ kim nhỏ xíu, mỗi người cầm hai cây kim, chuẩn bị mở
cỗ máy xoay trục.
Lão
Mục dặn đi dặn lại, bất luận đường nào trong số lục đạo mở ra, thì
thời gian đóng cửa cũng sẽ rất ngắn, dây thừng bây giờ đã dùng hết,
nên anh ta sẽ xuống trước, chúng tôi bám sát theo, tránh trường hợp
lục đạo đóng lại, mọi người lại thất lạc nhau lần nữa.
Tôi
và Tiểu Đường gật đầu đồng ý, mỗi người cầm hai cây kim từ từ đâm
vào thân cây Sinh Tức Mộc.
Một
cơn chấn động lớn xuất hiện, sáu hình tròn thái cực trong vách tháp
từ từ xoay chuyển, chúng tôi vội chạy đến. Lão Mục chọn một đường
đi vào, tôi chống hai tay hai chân vào vách trong rồi nhảy xuống theo.
Lão Mục ôm chặt lấy tôi, lăn mấy vòng trên mặt đất để giảm bớt lực
rơi. Sau đó chúng tôi lại đứng dậy hợp sức đỡ Tiểu Đường rồi dựa
lưng vào nhau bật đèn pin rọi xung quanh.
Tầng
tháp này không khác gì những tầng phía trên, sáu mặt tháp đối nhau
từng đôi một, phía trên lại là hình ảnh của ba loại sinh vật kỳ
quái mà tôi đã nhìn thấy trước đó, hóa ra chúng tôi đã rơi trúng
vào Súc Sinh Đạo.
Chưa
để tôi kịp nói, Tiểu Đường đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng, rồi bước
nhanh qua, tỉ mỉ quan sát bức bích họa đầu tiên. Xem xong, Tiểu Đường
buột miệng:
-
Ái chà, đây là Lục Lân, Lục Vũ, Lục Mao trong Ngũ trùng đây mà.
Năm
đó Đường Bá Hổ Và Từ Kinh mặc dù mỗi người tu tập một cuốn thượng
và hạ của bộ Mặc Văn Đường tập, nhưng cũng đã tráo đổi nhau
để đọc, mở đầu hai cuốn sách đều viết một câu: “Thiên địa
thần quỷ nhân, lõa lân mao côn vũ, ngũ tiên ngũ trùng giai vi châu thiên
chi vật. Mặc môn bính phân văn thân khắc hình, nhiên tắc vô sở bất bao,
vô sở bất dung. Giả dĩ thời nhật, cùng lực kiệt năng, tắc tiến Lục
Tây hóa cảnh”. Đại ý muốn nói, mọi vật hữu hình hữu thể trên
thế giới này đều có thể thực hiện thuật xăm thân khắc hình lên trên
đó, cố gắng tu tập đến cùng thì sẽ đạt đến cảnh giới cao nhất là
Lục Tây.
Về
câu “Lõa lân mao côn vũ, ngũ tiên ngũ trùng” mà sách nhắc
đến, trong đó vũ trùng để chỉ loài cầm như gà, vịt…; mao trùng để
chỉ loài thú như hổ, báo…; côn trùng để chỉ loài giáp xác và loài
thủy tộc như ốc biển, cua, rùa…; lân trùng để chỉ loài cá và những
động vật có vẩy khác như thằn lằn, rắn…, thậm chí còn bao gồm cả
loài côn trùng cánh cứng; lõa trùng hay còn gọi là khảo trùng, tức
là những sinh vật không có lông bao phủ, để chỉ con người và ếch,
giun… Những loài trên gọi chung là Ngũ trùng, là nhận thức đầu tiên
của con người thời xưa về sinh vật xung quanh mình. Còn Ngũ tiên chính
là trời, đất, thần, người và quỷ.
Ba
loại “lân, vũ, mao” thuộc Ngũ trùng lại được thể hiện
trong Súc Sinh Đạo của sáu đường luân hồi. Lục Lân, Lục Vũ, Lục Mao
được tôn trọng hơn cả; nghe nói đó là ba linh vật mang trên mình đặc
trưng của sáu loài khác nhau nên được gọi là “tam giới lục
bất tượng”(ba loài sáu dạng).
Tôi
nghe xong thấy ngỡ ngàng vô cùng, một là chưa từng nghe thấy những
thứ này bao giờ, hai là thấy Tiểu Đường tuổi trẻ mà sao biết nhiều
kiến thức cổ xưa kỳ quái như thế.
Tiểu
Đường mỉm cười, vui vẻ trả lời:
-
Những thứ này đều được ghi rõ trong bài nhận biết sinh vật của Mặc
Văn Đường tập, em chỉ đọc lại từ trong sách ra, có gì ghê gớm
đâu.
Tôi
khẽ gật đầu, nhìn cái gọi là “tam giới lục bất tượng”,
trong lòng rối bời, cứ như mình bất ngờ vượt thời gian và không gian,
trở về thuở hồng hoang với những sinh vật chỉ có trong truyền thuyết
này hôm nay tôi đã nhìn thấy.
Mất
một lúc lâu, chúng tôi không ai nói với ai câu gì, cứ đứng lặng người
trong bóng tối, hơi thở dần gấp gáp hơn, có vẻ như ai cũng bất ngờ
trước những gì nhìn thấy trước mắt.
Mãi
sau, Tiểu Đường mới lấy ra một cây kim khắc hoa văn, bước nhanh đến
phía trước, nhẹ nhàng gỡ vẩy của con quái ngư khổng lổ ra. Những
mảnh vẩy hình bầu dục lần lượt được cậy ra, loạt xoạt, loạt xoạt,
âm thanh sắc bén đến chói tai. Đến chỗ mắt cá trơn tròn màu đen
bóng, Tiểu Đường mạnh tay hơn. “Sựt!” Mũi kim đâm một nhát vào trong,
từ vết châm lập tức rỉ ra thứ dịch lỏng dính dính màu xanh cốm, từ
từ chảy xuống vách tường, mùi cá tanh nồng bỗng chốc bốc ra khắp
nơi.
Tôi
hít hít mấy hơi, mùi tanh tưởi đó khiến tôi cảm thấy như thể đang
bước vào chợ hải sản, chẳng lẽ là cá sống sao? Tôi lắc mạnh đầu,
đúng là hoang đường. Nhưng mùi tanh đó phải giải thích thế nào đây?
Lão
Mục đưa tay ra chấm vào chất dịch, vê vê một lúc rồi đưa lên mũi
ngửi, mắt bỗng trợn tròn quay đầu nhìn Tiểu Đường đầy nghi hoặc.
Tiểu
Đường lạnh lùng, lắc đầu nói:
-
Để em xem lại xem sao.
Cô
bé từ từ di chuyển đến chỗ con vật được gọi là quái điểu trong Lục
Vũ trùng, đưa tay chạm nhẹ, lớp lông bỗng phồng lên, rung nhè nhẹ.
Tiểu Đường lấy mũi kim cắm vào mỏ chim, ấn mạnh, bỗng nghe “cạch”
một tiếng, mỏ chim há ra, cái lưỡi hồng hồng nhơm nhớp từ từ thòi
ra, mặt lưỡi loang loáng vết nước. Cô bé tiếp tục dùng cây kim cắm
vào thân con quái thú Lục Mao, khi rút kim ra, đầu kim dính một ít
máu đỏ, chỗ vết châm cũng rỉ ra một chút dịch đỏ, càng nhìn càng
thấy giống máu.
Tôi
thấy cổ mình cứng đờ, sợ hãi đến đờ cả người. Lẽ nào ba loại
quái thú này đúng là có tồn tại trên đời, sau khi chết mới bị xăm
dính lên vách tường như vậy. Thế nhưng đã bao nhiêu năm trôi qua, tại
sao dịch lỏng không khô, màu máu vẫn tươi, chẳng lẽ chúng còn sống?
Lẽ nào “bọn họ” mà cậu nhắc đến không phải chỉ con người, mà chính
là chúng?
Nghĩ
vậy, tôi bất giác lùi lại mấy bước, quan sát kĩ những con quái thú
đó, người lạnh toát, bên tai văng vẳng những âm thanh lạ giống như
tiếng kêu của các loài chim loài thú lạ, từ từ vọng lại trong tầng
tháp trống rỗng.
Những
gì trước mắt thật quá khó lý giải, tôi chỉ còn biết cầu cứu Tiểu
Đường:
-
Tiểu Đường, chuyện này rốt cuộc là thế nào, chị thấy ba con vật
này có lông có thịt, chỉ thiếu điều không động đậy được thôi, em có
chắc chúng đều không phải là sinh vật sống không?
Tiểu
Đường chau mày, quay người đi đến trước cây cột trụ Sinh Tức Mộc,
vuốt nhẹ, rồi nheo mắt nhìn lên đỉnh tháp, suy nghĩ một lúc rồi nói
đầy dứt khoát:
-
Chắc chắn không phải sinh vật sống, nếu em đoán không nhầm, có lẽ
chúng được nuôi nhờ khả năng dưỡng sinh của cây Sinh Tức Mộc này.
Hóa
ra, cây Sinh Tức Mộc được chia thành sáu cành sáu nhánh, gắn chặt
với trần tháp; sau khi cành lá mọc dài ra lại rủ xuống sáu mặt, lan
kín trong vách tháp, cung cấp dinh dưỡng cho ba sinh vật kỳ lạ đó,
giữ cho chúng nhiều năm không bị thối rữa.
Lý
giải này nghe qua có vẻ hợp lý, nhưng tôi vẫn không hoàn toàn tin như
vậy, nhất là vì ba sinh vật đó quá giống thật. Chúng có đầy đủ
lông lá máu thịt, mềm mại như động vật sống, tại sao lại nói chưa
từng tồn tại?
Tiểu
Đường đưa tay nhổ một sợi lông đuôi màu đỏ xen trắng trên mình Lục Vũ
trùng, vo nhẹ trong lòng bàn tay, nói nhỏ:
- “Lõa
lân mao côn vũ”, chính là Lục Lõa, Lục Lân, Lục Mao, Lục Côn, Lục
Vũ, sáu loại này gọi chung là Tôn trùng. Nhưng dù sao cũng chỉ là
truyền thuyết, chưa hề có người tận mắt nhìn thấy, em cũng chẳng
thể hiểu nổi.
Nói
đoạn, Tiểu Đường bước đến trước Lục Mao trùng, lấy ngón tay nhổ một
nhúm lông màu đen, cúi xuống quan sát tỉ mỉ, mắt không chớp, tập
trung cao độ. Mãi lâu sau, cô bé bỗng nói:
-
Có lẽ chúng được tạo ra bởi kỹ thuật ghép da.
Nghệ
thuật xăm hình chỉ việc dùng kim xăm hình lên cơ thể người hoặc sinh
vật sống, trong đó lớp da chính là vật liệu quan trọng để khắc họa
nội dung, vì thế kỹ thuật này lại được chia thành thuật Cắt da và
thuật Ghép da. Cắt da là kỹ thuật lóc ra một miếng da rồi dùng kim
xăm lên bề mặt. Ghép da thường dùng để xăm những hình lớn, ban đầu
ghép những mảnh da nhỏ lại qua việc sử dụng các kỹ thuật đặc biệt
là xung, ép, điểm, hoạch, bát để tạo thành một mảnh
lớn. Những thợ xăm giỏi có thể khiến các miếng ghép không để lộ
mối nối, rồi dùng hình xăm và màu mực để che đi, trông như một tổng
thể hoàn chỉnh. Con Lục Mao trùng trước mắt, trên thân xác và các chi
đều có một khe nhỏ, rõ ràng là được ghép thành.
Tôi
nghe mà rùng mình, đây chính là kỹ thuật cấy ghép trong y học hiện
đại đây mà, người cổ đại sao có thể nắm bắt kỹ thuật này chứ? Lại
nghĩ đến hình mặt người sau lưng cậu, hôm đó ông Từ rõ ràng đã nhìn
thấy, nhưng cậu lại sống chết không thừa nhận, mảnh da cũng mất tích
một cách bí ẩn, có phải đây chính là kết quả của kỹ thuật ghép da
hay không?
Nghe
tôi hỏi vậy, Tiểu Đường khẽ lắc đầu:
-
Chị Tiêu Vi, chị còn nhớ Cửu Khiếu Đường của Tống Nguyệt
Uyên không? Trong Mặc môn không những có Cửu cấm mà còn có Hoạt cấm.
Thuật Ghép da chỉ có thể thực hiện trên cơ thể đã chết, không bao
giờ được làm trên vật sống, điều này là đại bất kính, sẽ bị trời
tru đất diệt đấy. Còn nữa, sau khi thực hiện thuật Ghép da, các cơ
thịt, mạch máu và xương cốt đều khó về đúng vị trí, nên thuật này
chỉ đơn thuần là ghép những mảnh nhỏ thành một mảnh lớn mà thôi.
Về mảnh da của cậu chị, em vẫn không lý giải được, đợi khi chúng ta
ra ngoài em sẽ xem tận mắt rồi kết luận sau.
Không
đợi tôi đồng ý. Lão Mục liền chỉ lên vách tường, nói tiếp:
-
Hay là chúng ta cậy mấy con này ra, xem xem bên trong rốt cuộc là cái
gì.
Tiểu
Đường chợt kêu “a” lên một tiếng, lắc đầu quầy quậy, xua tay lia lịa,
vội vàng ngăn cản:
-
Không được! Không được! Tôn trùng thánh linh, không được xúc phạm. Nếu
không được nhuận dưỡng từ cành lá cây Sinh Tức Mộc, chúng sẽ bị
thối rữa ngay, tuyệt đối không được gỡ lấy ra.
Nói
xong, Tiểu Đường lấy tay vuốt vuốt mái tóc, chỉnh lại quần áo, quỳ
trước ba con Tôn trùng vừa bị cô động đến, miệng lẩm nhẩm:
-
Mặc môn Đường tông Nhã Kỳ thất lễ.
Cô
bé cúi người dập đầu, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm trông hết sức
cung kính. Những lời từ tâm của Tiểu Đường mỗi lúc mỗi nhỏ, dần
dần không nghe rõ nữa nhưng thần thái vẫn vô cùng thành khẩn.
Thấy
thái độ của Tiểu Đường giống như một tín đồ trung thành, lại nghĩ
những con Tôn trùng đó thật quá mức kỳ quái, tôi và Lão Mục chẳng
biết nói gì, cũng chắp tay vái lạy. Lúc đó trong bụng thầm nghĩ,
dập đầu trước những con thú nhân tạo này cũng khá thú vị.
Sau
khi bàn bạc, chúng tôi đều cho rằng tầng thứ năm cũng sẽ tương tự như
vậy, liền quyết định xuống tiếp. Do đã nắm rõ kết cấu cơ bản của
tầng tháp dưới lòng đất, nên lần này chúng tôi chọn bừa lấy một
Thái cực đồ để mở ra.
Vừa
chạm đất, chúng tôi vội bật đèn pin, quan sát mọi thứ xung quanh. Quả
nhiên là cấu tạo giống với tầng một và tầng ba, xem ra tầng năm này
lại là một xuất phát điểm mới của Lục đạo.
Giống
những lần trước, chúng tôi lấy kim ra châm lên thân cây Sinh Tức Mộc,
lần lượt mở sáu đường Thái cực. Tiểu Đường bước đến trước lối đi,
nói:
- Nhân
tẩu Nhân Đạo! Chúng ta đi theo đường cũ, xuống từ đây nhé!
Vừa
chui người vào đường ống, tôi liền cảm giác có gì đó không ổn. Bên
trong là một luồng khí lành lạnh màu xám, ngửi không có mùi, vừa
giống hơi nước của suối nước nóng, lại giống sương mù dày đặc. Tóc
tai, quần áo ngay lập tức xuất hiện những giọt nước tí tách chảy
xuống.
Đang
mải suy nghĩ, bỗng “phụt!” một tiếng, một cuộn khói xám phụt thẳng
vào mặt. Không kịp tránh, tôi giơ tay lên vuốt vuốt mặt, toàn là
những hạt bụi nhỏ xíu.
Mọi
người đều bất ngờ trước hiện tượng này, Lão Mục nghĩ một lát bèn
nói:
-
Tầng nước lưu trữ dưới lòng đất thường có độ sâu khoảng một
ki-lô-mét so với mặt đất, lượng nước lưu trữ lớn hơn rất nhiều so
với tổng lượng nước của các sông ngòi hồ ao trên bề mặt, hiện nay
lượng nước lưu trữ thăm dò được đã gấp một trăm lần so với lượng
nước trên bề mặt. Một số tầng nước thậm chí còn chứa loại nước
“hóa thạch” đã bị phong tỏa mấy triệu năm rồi.
Mặc
dù lời giải thích của Lão Mục rất hợp tình hợp lý, tôi vẫn có
chút băn khoăn, ẩm ướt thì có thể lý giải được, dù sao cũng đang ở
dưới lòng đất cả nghìn mét, nhưng cuộn khói xám kỳ lạ vừa nãy rõ
ràng được phụt ra, thì thật là khó hiểu.
Sau
khi chui xuống mặt đất, khắp nơi đều là màn sương dày đặc màu xám
như thế, chúng quấn chặt lấy chúng tôi, cứ như thể đang trong một bồn
tắm lớn. Một mùi lạ lạ kích thích mạnh niêm mạc mũi, vừa hít một
hơi liền lập tức hắt xì, tôi vội vàng lấy tay bịt mũi. Đột nhiên tôi
cảm thấy đầu óc quay cuồng, có lẽ do thiếu ô-xy bởi khí ẩm và mùi
lạ ở đây.
Màn
sương dày đặc đến kinh người, để tránh thất lạc, chúng tôi cầm tay
nhau, tay ai cũng ướt nhẹp, chẳng rõ là mồ hôi hay nước. Tôi dựa vào
hai người họ, giơ đèn pin lên rọi xung quanh. Ánh sáng trắng cắt qua
màn sương dày đặc trong căn phòng lập tức hình thành một luồng sáng
dài và hẹp, những hạt bụi nhỏ trong màn sương bay khắp nơi, giống như
những sinh vật nhỏ xíu đang bay lượn trong sương mờ.
Tôi
lấy tay khoắng một cái, màn sương đậm đặc chính là hơi nước, hành
động của tôi làm xuất hiện một vòng xoáy nhỏ mà mắt thường có thể
nhìn thấy, những hạt bụi nhỏ chuyển động nhanh hơn, trông cảnh tượng
hết sức kỳ lạ.
Tôi
chợt nhớ ra, liệu trên tường có bích họa nào không, liền vội quay
người rọi đèn pin xem xét.
Do
màn hơi nước dày đặc nên ánh sáng đèn pin chỉ có thể đem lại một
cái nhìn cục bộ. Tôi nhìn thấy trên bức tường gần đấy kết thành
một đám nhỏ màu trắng, kết cấu nhẵn mịn. Tôi cảm thấy hơi lạ,
tường sao lại màu trắng, liền buông tay Tiểu Đường ra, vặn núm đèn
pin, phóng to chùm sáng để có thể nhìn rõ hơn.
Chùm
sáng đột ngột phóng to, trước mắt tôi là một khuôn mặt người trắng bệch,
đang giương mắt nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Khoảng
cách lúc đó chỉ độ nửa mét, tuy không rõ là nam hay nữ nhưng bỗng
nhiên xuất hiện một khuôn mặt người ở cự ly gần như vậy thật quá
bất ngờ. Tôi dựng hết tóc gáy, mắt hoa lên, vứt đèn pin xuống đất,
nhảy lùi về sau mấy bước, tay ôm ngực, tim đập thình thịch, há miệng
thở hồng hộc.
Lão
Mục và Tiểu Đường vội lao tới, kéo tay tôi hỏi bị làm sao. Tôi run
rẩy chỉ vào vách tường, giọng lạc đi:
-
Có… có người…
Mặt
bọn họ chợt biến sắc, vội quay đầu cầm đèn pin chiếu vào, toàn thân
chợt run bắn lên, Tiểu Đường hét lên một tiếng, chạy ra phía sau, ôm
chặt lấy tôi. Lão Mục hắng giọng, bước đến chắn trước mặt tôi, rút
phắt con dao ra, nắm chắc chuôi dao, hơi khụy người xuống, sẵn sàng tư
thế phòng vệ.
Anh
ta chắn hết tầm nhìn khiến tôi không nhìn rõ phía trước xảy ra
chuyện gì, chỉ thấy vai anh ta rung bần bật, răng nghiến kèn kẹt, có
lẽ do quá kinh ngạc.
Một
lúc lâu, chúng tôi không ai nói gì, người đứng thẳng đơ. Bốn bề vô
cùng yên tĩnh, ánh đèn pin chiếu thẳng về phía trước, ngoài tiếng
nghiến răng của Lão Mục, hình như còn nghe thấy cả nhịp tim thình
thịch của mấy người chúng tôi.
Hơn
chục giây trôi qua, tôi không nhịn được tiếp, khẽ gọi:
-
Anh Mục!
Lão
Mục từ từ quay đầu lại, mặt mày xám xịt, giọng méo hẳn đi:
-
Đó không phải là người!
Tôi
há hốc miệng, mất mấy giây mới hiểu ra anh ta nói gì. Thế nhưng không
thể như thế được, rõ ràng tôi vừa nhìn thấy một khuôn mặt người,
chắc chắn là một khuôn mặt người, tại sao… Đột nhiên, tôi sững sờ,
không phải người, chẳng lẽ là…
Thấy
vẻ mặt khác thường của tôi, Lão Mục lắc đầu, lách người sang bên
cạnh, cầm đèn pin lên soi. Tôi run rẩy nhìn về phía trước, người lập
tức cứng đờ. Phải nói thế nào bây giờ, cái thứ đó đúng là không
thể gọi là người, mà nếu là người thì cũng không phải một người,
mà là nửa người.
Trên
vách tường đen sì, một nửa thân người trần trụi chìm hẳn vào trong.
Khuôn mặt khá nổi bật, tuy không thấy tóc, nhưng cổ họng phẳng lì,
ngực nhô lên, rõ ràng là một phụ nữ, chỉ có điều không thể đoán
được khoảng bao nhiêu tuổi. Cô ta giương to mắt, con ngươi lấp lánh trông
như người sống, nhưng nét biểu cảm hết sức đặc biệt, không rõ là
đang cười hay đang khóc.
Trắng
đen rõ ràng, tương phản mạnh mẽ, giống như một bức tranh xé giấy,
đẹp mê hồn.
Tôi chợt nhớ đến ba loại Tôn trùng đã gặp ở tầng trước,
chúng cũng có hình thức như thế này, chẳng lẽ cô gái này
cũng được tạo bởi thuật Ghép da? Cái kiểu tự kỷ ám thị quả
là có tác dụng, an-drê-na-lin nhanh chóng hạ xuống, nhịp tim
cũng dần bình thường trở lại.
Tôi kéo tay Tiểu Đường, mạnh dạn tiến về phía trước, từ từ đưa ngón tay trỏ lên chạm vào khuôn mặt đó. Tuy chỗ ngón tay
tiếp xúc lạnh toát nhưng lại mềm mại và đàn hồi rất tốt,
giống hệt như chạm vào cơ thể người sống. Rọi đèn pin vào,
các nếp nhăn, lông, thậm chí cả những nốt ruồi trên da đều rõ
mồn một. Tôi bất giác lắc đầu, chợt nảy sinh ảo giác đôi mắt
ấy đang nhìn theo tôi, ánh mắt giống hệt như trong bức tranh da
người của cậu.
Tôi bất giác rùng mình, mặc dù biết rõ đây là người chết,
nhưng khuôn mặt ấy lại tràn đầy sức sống, chẳng khác nào
người thật.
Tôi quay lại nhìn Lão Mục, thấy anh ta khẽ lẩm nhẩm vài câu rồi đột nhiên nói:
- Thứ này trước đây tôi đã từng nhìn thấy rồi!
Cùng lúc, anh ta liên tục vuốt râu, gí ngón tay vào mặt
người, móng tay nhanh chóng chuyển từ màu hồng sang màu trắng
rồi biến thành màu xanh, nét mặt lộ rõ vẻ đau khổ và tức
giận.
Quen biết Lão Mục lâu như vậy, anh luôn là người điềm đạm
bình tĩnh, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh có biến đổi cảm
xúc lớn như vậy. Nhưng điều khiến tôi khó hiểu hơn cả là sao
anh ta lại đã từng nhìn thấy nửa người phụ nữ này ở đâu đó.
Khi tôi gặng hỏi, anh ta chỉ lặng im không nói, nghiến răng
nghiến lợi nhìn chăm chăm vào vách tường.
Tôi quay sang nhìn Tiểu Đường, cô bé cũng giống Lão Mục,
nhìn như bị thôi miên, đôi mắt ánh lên vẻ khó tả, hình như cũng chẳng xa lạ gì với hình ảnh này. Tôi thấy khó hiểu, lay nhẹ
cô bé:
- Tiểu Đường, cái này có phải là được ghép thành không?
Tiểu Đường quay phắt đầu lại, mép giật giật, giọng run rẩy:
- Không! Không! Đây… chính là một người chết!
Đầu óc tôi quay cuồng, sững sờ nhìn hai người rồi lại quay
sang nhìn lên tường, trong thoáng chốc, thần trí chợt hoảng
loạn đến cùng cực. Cùng lúc đó, trong đầu tôi hiện lên một suy nghĩ nực cười, có lẽ nào những xác chết trong tiểu thuyết Ma thổi đèn và Đạo mộ bút ký mà tôi từng đọc trước đây thực sự tồn tại?
Lão Mục đột nhiên xoay người, khẽ rít qua kẽ răng:
- Mau đi xem năm mặt còn lại!
Tôi hiểu ra vấn đề, theo nguyên lý mặt gương trong tầng tháp
thì vách tường của năm mặt còn lại cũng sẽ có xác chết.
Nghĩ vậy, chúng tôi cùng nắm tay nhau, giơ đèn pin lên, gạt lớp
sương mù, chuyển động ngược chiều kim đồng hồ men theo vách
tháp.
Đến gần bức tường gần nhất bên trái, chúng tôi phát hiện
thấy một hố lõm không đều, mặt cắt phía dưới có một lỗ tròn nhỏ bằng đầu ngón tay, cứ liên tục phụt ra những luồng khói
xám mờ mờ, chảy men theo vách tường như dòng nước rồi nhanh
chóng hòa quyện vào những đám khói xung quanh. Hóa ra khói đặc bao trùm cả tầng tháp bắt nguồn từ mắt động này, thế nhưng
tại sao lại không thấy xác chết đâu? Tôi vội quỳ xuống quan sát tỉ mỉ chỗ hố. Mép trong trơn tròn, mấp mô, rất giống khuôn
hình lưng người.
Tôi chợt thót tim, xác chết trong tường đã biến mất! Cùng
lúc tôi phát hiện ra, hố lõm không có vị trí cho tứ chi, đây
chính là mấu chốt của vấn đề. Xác chết trên vách tường chỉ
có đầu, còn mắt động kia chính là lỗ thông chứa dưỡng chất
rễ cây Sinh Tức Mộc. Cây Sinh Tức Mộc gắn với cơ thể xác chết, nuôi dưỡng cơ thể nghìn năm không mục rữa.
Ý nghĩ vừa nảy ra, tôi bỗng cảm thấy mồ hôi túa ra đầy cổ
chảy xuống người. Tôi nhớ lại cuốn nhật ký của ông Từ, trong
giấc mơ cậu có nói một câu hoàn chỉnh rằng: “Bọn họ nhất định sẽ đi ra, nhất định sẽ đi ra…”
Bọn họ quả nhiên là đã đi ra! Mọi suy đoán đến lúc này mới được giải đáp, nỗi sợ hãi từ sâu trong đáy lòng cuối cùng
lại đúng là sự thật.
Nhìn hố lõm đó, tôi thấy đầu óc quay cuồng, mồm miệng khô
rát, trước mắt dần dần hiện ra hình ảnh: Trong màn khói dày
đặc đang cuồn cuộn tuôn trào, nửa thân người trần trụi lảo đảo kêu rên, vùng vẫy thoát ra khỏi bức tường, bò trên mặt đất…
Không thể nào! Không thể nào! Tôi giật mạnh tóc, cắn chặt
môi, muốn lấy cảm giác đau đớn để ngăn chặn những ý nghĩ quái gở của mình, quay người lại tôi lắp bắp hỏi Tiểu Đường:
- Em ơi, cái này…
Tiểu Đường vẻ mặt hết sức nghiêm nghị, giơ tay ra hiệu cho
tôi đừng nói gì. Cô bé cúi đầu suy nghĩ, sờ lên mặt tường,
rồi bước nhanh sang trái. Lớp khói dày đặc bao phủ cả tầng
tháp, Tiểu Đường vừa bước vài bước, hình ảnh đã mờ dần, tôi
vẫy Lão Mục, vội bám theo phía sau.
Ở mặt tháp thứ ba vẫn là một hố lõm, ba mặt tháp còn lại đều giống như vậy. Xem ra chỉ có bức tường đầu tiên là lưu
giữ xác chết, còn trong năm bức tường còn lại đã biến mất.
Thế nhưng ở dưới lòng đất sâu thế này, bọn họ có thể đi đâu
được, là tự họ đi hay có người đưa họ ra?
Nghi ngờ nảy sinh ảo giác, trong lúc hoang mang cực độ, tôi
nhìn sang xung quanh, cảm giác như trong những góc tối đen kia là những đôi mắt lạnh lùng, sẵn sàng xông ra bất cứ lúc nào, tôi bất giác rùng mình.
Lão Mục theo sát đằng sau chúng tôi, khi quay lại bức tường
đầu tiên, anh ta nắm chặt cổ tay tôi, bất ngờ hỏi một câu:
- Tiêu Vi, cô có biết giải phẫu không?
Tôi hơi sững người, không biết anh ta hỏi vậy có ý gì, nhưng
cũng gật đầu vì hồi mới vào đội cảnh sát hình sự, tôi đã
từng giúp việc nửa năm cho lão pháp y Từ Thụy Hồng, nên có
chút kiến thức về giải phẫu học.
Lão Mục hạ ba-lô trên lưng xuống, lấy ra hai cây xà beng, giúi vào tay tôi, nói:
- Vậy thì tốt, chúng ta phá bức tường ra, giải phẫu xác chết!
Anh ta nói không to nhưng dứt khoát từng từ như thể đó là
mệnh lệnh, khiến người khác không thể không làm theo. Tôi thấy
có gì đó không ổn lắm, liền quay lại nhìn Tiểu Đường, ánh
mắt cô bé lấp lánh, không nói gì mà chỉ ra sức gật đầu.
Tôi vốn sẵn tính tò mò, nay nhìn hai người họ quyết tâm như
vậy, nên không chút chần chừ, giơ tay nhận lấy xà beng, cùng
Lão Mục đục tường để đưa xác chết ra.
Giống tầng tháp bên trên, bức tường ở dưới này cũng không
xây bằng gạch đá mà bằng những thứ chất liệu giống xi-măng,
theo thời gian đã mủn dần, chỉ cần đục mạnh tay đã vỡ nát,
lông lốc xuống dưới.
Khoét được một khoảng đủ rộng xung quanh cái xác, chúng tôi
thò tay vào, cậy mạnh xác chết ra. Mặc dù hồi còn làm cảnh
sát, tôi đã tiếp xúc với muôn vàn xác chết khác nhau, nhưng
lúc này cảm giác do đôi tay đem lại thật khó hình dung, cứ như
thể đang nắm phải một người sống vậy.
Xác chết long ra được một chút rồi không sao kéo tiếp được
nữa. Tôi cúi đầu nhìn xuống rồi đột ngột hét toáng lên. Âm
đạo của xác chết được nối với một đường ống trông khá giống
sợi dây thừng, to bằng khoảng hai ngón tay, màu lòng đỏ trứng,
đầu còn lại xuyên vào ống thông trong hố. Tôi giật mạnh, thấy
trơn ướt như được bôi dầu nhờn.
Tiểu Đường kêu lên một tiếng, bước nhanh đến, thò tay sờ vào trong, sau đó hét ầm:
- Đây chính là rễ cây Sinh Tức Mộc, chị Tiêu Vi đã đoán
đúng, xác chết đã được cây Sinh Tức Mộc nuôi dưỡng suốt thời
gian chôn vùi trong vách tường.
Tôi lạnh toát cả người, cúi xuống nhìn xác chết, nghiến
răng kén kẹt. Nhuận dưỡng thì đã đành, đằng này lại nối vào
bộ phận đó của xác chết thì quả là vô đạo đức. Là một phụ
nữ, tôi thấy vô cùng căm phẫn.
Lão Mục hắng giọng, rút phắt con dao găm ra, cắt xoẹt một
nhát đứt ngang thân rễ. Hai đầu chỗ cắt bỗng phụt ra một ít
máu đỏ tươi, lúc đầu có vẻ phụt rất mạnh nhưng ngay sau đó
đông cứng lại, giống như vòi nước bị vặn chặt.
Chúng tôi đặt xác chết ngay ngắn trên mặt đất, sau đó tất
cả đều quỳ xuống bên cạnh, quan sát tỉ mỉ. Thấy nửa thân dưới còn cắm một đoạn rễ cây trông như mọc thêm cái đuôi, tôi rùng
mình buồn nôn.
Đột nhiên, mắt tôi dừng lại ở chỗ hốc vai và gốc đùi của
xác chết. Đó hoàn toàn là một tổ chức da phẳng nhẵn, không
hề thấy có bất cứ vết sẹo nào. Tôi đưa tay ra chạm thử, cảm
giác cực kỳ nhẵn mịn, chứng tỏ xác chết này bẩm sinh đã
không có tứ chi chứ không phải sau này bị cắt bỏ.
Lão Mục và Tiểu Đường chắc chắn cũng chú ý đến chi tiết
này, chúng tôi cùng ngẩng đầu lên nhìn nhau nhưng rồi lại cùng
khẽ lắc đầu. Trong đầu tôi cứ thắc mắc mãi, nếu nói đây là
một con người thì tại sao lại có hình hài thế này, trừ phi
đó là một người tàn tật bẩm sinh.
Trước khi chính thức giải phẫu, Lão Mục nheo mắt lại, lật
qua lật lại quan sát kỹ bề ngoài xác chết, và phát hiện ra
một điểm kỳ lạ. Lỗ mũi, lỗ tai, miệng, niệu đạo và hậu môn
của xác chết đều bị bịt kín bởi một loại keo trong suốt,
giống như thạch rau câu, rất mềm, hòa quyện với các tổ chức cơ thể giống như tự nhiên vậy, không tài nào tách ra được. Ngay
cả tròng mắt cũng được quết một lớp mỏng, chẳng trách ánh
mắt lại sáng lấp lánh như vậy.
Tiểu Đường cũng cúi đầu quan sát, đột nhiên mặt mày biến sắc, kêu lên thất thanh:
- Trời đất, đây là Cửu cấm, người phụ nữ này bị bịt kín cửu… bát khiếu.
Tôi ngớ người ra nhưng rồi chợt nhớ Tiểu Đường đã từng nói, cơ thể người có tổng cộng cửu khiếu: Hai mắt, hai tai, hai lỗ
mũi, miệng, niệu đạo và hậu môn, thợ xăm thân khắc hình tuyệt
đối không được tiến hành xăm trên những vị trí này.
Tôi thấy thực sự khó hiểu, xác chết này bị bịt kín cửu
khiếu, trong đó chi có âm đạo là bị bịt bằng rễ cây, vậy rốt
cuộc điều này có ý nghĩa gì?
Tiểu Đường nghĩ một hồi lâu, sau đó cho chúng tôi biết, kết hợp với Cửu cấm trong Mặc Văn Đường tập, nếu cô bé đoán không nhầm thì người dựng tháp hồi đó phải
có dụng ý riêng, ngăn không cho cửu khiếu thông ra bên ngoài, coi
đây như một kiểu cách ly biến tướng. Còn việc tại sao chỉ để
mỗi âm đạo nối với rễ cây Sinh Tức Mộc thì có lẽ đây là con
đường nhuận dưỡng. Nói đến đây, Tiểu Đường bỗng trở nên ngập
ngừng, hạ giọng nói:
- Nếu muốn để sinh khí lưu giữ trong cơ thể, thì bắt buộc phải bịt kín cửu khiếu trước khi người đó chết…
Nghe thấy vậy, tôi bất giác đấm mạnh xuống sàn, điều này
thực sự không thể tưởng tượng nổi, thủ đoạn này thật quá tàn nhẫn, sao lại có thể ra tay trên cơ thể sống cơ chứ?
Lão Mục không phản ứng gì, chỉ chậm rãi kể về một số tộc người lạc hậu ở Trung Quốc và Đông Nam Á cổ đại, thường lấy
phụ nữ làm vật tế thần, việc tùy ý hủy hoại thân thể những
người phụ nữ này không phải là hiếm gặp. Tôi vẫn không thể
chấp nhận được cách lý giải này. Người Liêu luôn sùng tín đạo Phật, mà đạo Phật luôn lấy từ bi làm gốc, phổ độ chúng sinh, trong tòa tháp Phật nghìn năm thờ xá lợi của hoàng hậu, đáng lẽ phải là một nơi sạch sẽ tôn nghiêm, sao lại có thể để xảy ra những hành động tàn nhẫn như thế.
Chúng tôi đoán già đoán non mãi mà chẳng ra được điều gì.
Lão Mục vỗ vai tôi một cái, rồi nhìn vào xác chết, tư lự
nói:
- Thôi đủ rồi, đừng kéo dài thời gian vô ích, mau ra tay đi!
Tôi định thần lại, quỳ xuống, đẩy mạnh cằm xác chết ra sau, để lộ phần cổ trắng nõn như ngọc.
Lão Mục quỳ xuống theo, tay phải cầm chắc dao găm, cắm nhẹ
vào họng xác chết. Một tia máu đỏ tươi lập tức phọt ra, chảy
lan ra xung quanh.
Tiếp đó lưỡi dao từ từ di chuyển xuống dưới, rạch một
đường thẳng xuống tận rốn, máu chảy mỗi lúc một nhiều, trên
cơ thể trắng nõn ngọc ngà hằn lên những đường máu ngoằn
ngoèo, thỉnh thoảng còn tỏa mùi hương đặc biệt của cây Sinh
Tức Mộc, khiến đầu óc bỗng tỉnh táo lạ thường.
Con người sau khi chết, lượng ô-xy thiếu hụt sẽ khiến máu
dần chuyển màu, căn cứ vào đó có thể phán đoán được thời
gian tử vong. Theo kinh nghiệm nhiều năm trong nghề cảnh sát, tôi
thấy những dòng máu này màu sắc rất tươi tắn, cho thấy chức
năng nhuận dưỡng của cây Sinh Tức Mộc quả là lợi hại, có thể
sánh ngang với formalin[1].
[1] Dung dịch dùng để ngâm xác chết, tránh phân hủy.
Với sự trợ giúp của tôi, con dao trong tay Lão Mục lướt nhanh thoăn thoắt, chẳng mấy chốc lồng ngực của xác chết đã được
mổ phanh. Anh ta lần lượt lôi từng bộ phận nội tạng dính đầy
máu giơ lên trước mắt quan sát cẩn thận. Mặc dù thiếu thốn
dụng cụ, nhưng nhìn độ thành thục trong các động tác của Lão
Mục, không thua kém gì pháp y chuyên nghiệp, khiến tôi và Tiểu
Đường không khỏi ngỡ ngàng.
Đến tử cung của xác chết, Lão Mục chợt dừng tay, hít sâu
một hơi, gọi chúng tôi cùng xem. Tôi vươn cổ ra phía trước, lập
tức lấy tay bịt chặt miệng, ngồi sụp xuống đất, Tiểu Đường
cũng run lẩy bẩy theo.
Cảnh tượng trước mắt thật quá sức kinh hoàng. Rễ cây Sinh
Tức Mộc xuyên qua cổ tử cung, sau đó chia thành vô số những sợi nhung mao mềm mại lan ra tứ phía, gắn chặt vào nội mạc tử
cung thành một thể thống nhất.
Lão Mục dán mắt nhìn, mãi lâu không nói gì, chỉ khẽ gật
đầu, liên tục vuốt vuốt râu, nét biểu cảm hết sức khó hiểu.
Lúc đó tôi không thể đoán ra ý đồ thực sự của anh ta là
gì, mãi sau này hỏi lại mới rõ, để rồi nảy sinh một cảm
giác sợ hãi khó tả về tòa tháp cổ này.
Xung quanh sự bất thường trong tử cung xác chết, chúng tôi
phân tích qua và đưa ra nhận định đây chính là nguyên nhân giúp
cho xác chết nghìn năm không thối rữa. Cơ thể người được khéo
léo nối với rễ cây giống như kỹ thuật cấy ghép hiện đại, nhờ vào chức năng nhuận hoạt dưỡng sinh của rễ Sinh Tức Mộc để
cùng tồn tại, đây có thể gọi chính xác là “người thực vật”.
Thế nhưng thật là khó hiểu, vì cho dù có sử dụng kỹ thuật y học hiện đại thì cũng không thể cấy ghép động vật và thực vật với nhau, vậy thời cổ đại làm sao đạt được kỹ thuật cao
siêu đến vậy. Còn về chuyện tại sao xác chết bị thiếu tứ chi; tại sao chỉ còn một mặt tháp giữ được xác chết, xác chết ở các mặt tháp còn lại đã đi đâu; “bọn họ” mà cậu nhắc tới
phải chăng là những xác chết này… những câu hỏi ấy cứ quanh
quẩn mãi trong đầu, không thể tìm được lời giải thích thỏa
đáng.
Tôi day day trán ngồi sụp xuống, thấy bức xúc chỉ muốn rủa
xả ai đó, những gì mắt thấy tai nghe bên dưới lòng tháp cổ
thực sự không thể lý giải nổi bằng những tư duy thông thường.
Cậu và ông Từ đều dùng tranh làm ám hiệu, chứng tỏ hai người
họ biết rõ nội tình, nhưng ở hoàn cảnh thực tế năm đó, chắc
chắn hai người không thể tiếp xúc với những thứ cổ quái này.
Lẽ nào vẫn còn những bí mật chưa được phát hiện? Tôi càng
nghĩ càng cảm thấy mơ hồ, cảm giác như bị vây chặt trong một
đống hoài nghi thắc mắc, không sao thoát ra được. Lịch sử và
hiện thực đan xen phức tạp, tất cả đều vô cùng thần bí khó
hiểu.
Tôn trọng người đã khuất, chúng tôi xếp đặt ngay ngắn cho
xác chết rồi đặt xuống dưới chân tường. Nghĩ đến việc xác
chết không được Sinh Tức Mộc nhuận dưỡng sẽ nhanh chóng bị
thối rữa, trở thành bộ xương trắng dưới lòng đất, tôi bất
giác thở dài. Không ai biết cô ta là ai, tại sao lại bị nhốt ở đây, tất cả đều là những câu đố không biết bao giờ mới có
thể giải được.
Lau sạch vết máu trên tay, chúng tôi ngồi xuống nghỉ một
lúc. Sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định tạm thời bỏ qua
những thắc mắc để tiếp tục xuống tầng tháp tiếp theo.
Tiểu Đường rút cây kim khắc hoa văn ra, mở bừa một hình Thái cực, Lão Mục thò đầu xuống nhìn rồi nói:
- Theo ám hiệu trong tranh của ông Từ, sáu tầng tháp dưới
lòng đất đến đây là dừng, còn sâu nữa là gì thì chỉ còn tùy ý trời thôi.
Nghe vậy, chúng tôi quay lại nhìn nhau, ai cũng chỉ gượng
cười, ôm chặt để cổ vũ nhau mà cũng là để cổ vũ chính mình. Tôi quàng tay ôm chặt lấy hai người họ, trong lòng đan xen quá
nhiều cảm xúc, xúc động nhận ra trên thế giới này mình có
thêm một người anh trai và một người em gái.
Tiếp đó, chúng tôi gài đèn pin trước ngực áo, xếp hàng theo thứ tự, Lão Mục đi đầu, Tiểu Đường ở giữa, tôi chốt cuối
cùng. Từng người một chui vào trong địa đạo.
Khi Lão Mục và Tiểu Đường đều đã vào trong, tôi ngồi xuống
miệng ống, khom người tuột vào trong. Đúng khoảnh khắc sắp chui vào địa đạo, tôi tình cờ ngoảnh mặt sang, hình như xác chết
đó khẽ chớp chớp mắt thì phải. Tiếp sau đó cơ thể tụt xuống, mắt bị che khuất không nhìn thấy gì nữa.
Tôi cố gồng người vào vách động, chớp mắt lia lịa, trong
lòng thắc mắc không biết hình ảnh vừa nhìn thấy có thật
không? Tôi rất muốn quay lại để kiểm chứng nhưng lại không đủ
can đảm. Do dự một hồi lâu, tôi quyết định tụt xuống dưới.
Xuống sâu khoảng ba mươi mét, chúng tôi đến kịch đường ống,
giơ đèn pin lên rọi, phía dưới là một tảng nham thạch sần sùi, cách miệng ống khoảng một mét, hóa ra tầng tháp được treo lơ
lửng trên không. Chúng tôi lần lượt nhảy xuống, chui vào khe hở, phát hiện thấy bên trong khá bằng phẳng, xếp đầy những hòn
đá mấp mô, lấy đèn pin soi lên bề mặt thì thấy ánh sáng phản
chiếu lấp lánh cực kỳ đẹp mắt.
Chúng tôi chụm đầu bàn bạc, thống nhất rằng nếu tầng tháp có thể tự
xoay chứng tỏ đây chính là mặt đứt đoạn của tầng nham thạch, sáu đường
luân hồi đã kết thúc ở đây. Đang phân tích tình hình, chợt trên đầu
chúng tôi có tiếng cạch cạch, âm thanh dội lại ầm ầm trong không gian
nhỏ hẹp, khiến đầu đau như búa bổ. Tôi vội bịt chặt tai, nhưng chẳng ích gì, não như đang sôi lên sùng sục.
Quay đầu lại nhìn, hóa ra đáy đường ống đã khép lại. Tôi vươn tay
chạm khẽ rồi thở dài, thế là chẳng thể quay về được nữa, đành phải tiếp
tục đi xuống vậy.
Theo kết cấu tầng tháp, chúng tôi chọn vị trí trung tâm, bò về phía
trước. Những hòn đá nhọn sắc khiến đầu gối, khuỷu tay của chúng tôi đều
bị trầy xước đau đớn, máu chảy đầm đìa. Trong không gian nhỏ hẹp, ngoài
chùm ánh sáng trắng chiếu hắt xung quanh, chỉ còn tiếng thở nặng nề của
mấy người chúng tôi.