- Nha đầu ngốc, sao ngươi không thông minh chút nào vậy? Mẫu thân đang tìm vị hôn phu cho ngươi.
Cái gì!
Tiết Thường Uyển đứng bật dậy, hoảng hồn biến sắc mặt.
Tiết Thường Uyển hốt hoảng hỏi:
- Vị . . . Vị hôn phu? Trời, ta không nghe lầm đi?
- Cần gì kinh sợ vậy? Ngươi cũng lớn đầu rồi, ta ở tuổi như ngươi đã sớm nói chuyện yêu đương.
- Nhưng ta còn nhỏ, ta còn phải thi vào Trung Ương học phủ, yêu đương cái gì? Không phải mẫu thân thường hay dạy ta bây giờ chủ yếu dốc lòng tu luyện sao?
- Trước kia là trước kia, đó là trước khi gặp Trần Lạc có tiềm lực lớn. Bây giờ đã gặp được dĩ nhiên phải nắm chắc, nếu để hắn chạy thì có hối hận cũng không kịp. Khi xưa mẫu thân ngươi có muốn xuống tay đã muộn, nên ta mới tạm tìm kẻ vô dụng như phụ thân ngươi. Có biết là . . .
Bây giờ Tiết Thường Uyển không có tâm tình nghe chuyện của mẫu thân, phụ thân.
Tiết Thường Uyển nói:
- Rốt cuộc hai người quen biết tên kia như thế nào, sao ta không biết?
- Ngươi suốt ngày tu luyện, không quan tâm chuyện gì thì sao mà biết?
Dung hội trưởng ra hiệu Tiết Thường Uyển ngồi xuống, nói:
- Ta lấy btú ký của ngươi đưa cho hắn, cứ mượn lý do này rảnh rỗi tìm Trần Lạc nhiều lần đi. Tình cảm là phải từ từ bồi dưỡng, để hắn quen hơi ngươi rồi là có thể nắm chặt hắn trong lòng bàn tay.
Tiết Thường Uyển hít sâu, nói:
- Bồi dưỡng tình cảm với Trần Lạc?
Tiết Thường Uyển cố nén không nổi điên, cố gắng dặn lòng bình tĩnh.
Tiết Thường Uyển hỏi:
- Mẫu thân, nghe cách người nói như thể ta không thể gả đi? Chẳng lẽ nữ nhi ở trong lòng mẫu thân là người kém cỏi như vậy? Bây giờ lưu lạc đến trình độ theo đuổi ngược phái nam? Chạy tới chủ động bồi dưỡng tình cảm với người ta?
- Đã nói với ngươi rồi, Trần Lạc có tiềm lực lớn, phải chủ động tấn công mới bắt được hắn.
- Người cótiềm lực lớn? Trần Lạc chỉ mở có linh mạch thứ tám, có gì ghê gớm? Ta kém hơn hắn sao? Ta không chỉ mở linh mạch thứ tám mà còn thành công mở mệnh chi linh hải. Chưa biết Trần Lạc kia có mở được mệnh chi linh hải không, dù có thì cùng lắm là hắn ngang bằng nữ nhi. Ta không thua gì hắn, cần gì chủ động bồi dưỡng tình cảm với Trần Lạc?
Dung hội trưởng thầm nghĩ:
- Nữ nhi ngốc ơi, ngươi có biết Trần Lạc mở linh mạch thứ tám nhưng không biết hắn còn là chủ nhân của Thiên Khải các. Có Úy Thiên Long trợ giúp, Thiên Khải các trở thành thương các lớn đẳng cấp thế giới chỉ là vấn đề thời gian. Nếu ngươi gả cho Trần Lạc, lúc đó muốn gì có nấy, sống thaoỉ mái hơn mẫu thân của ngươi gấp trăm lần.
Úy Thiên Long từng dặn dò không cho Dung hội trưởng lộ thân phận của Trần Lạc với ai, vì vậy nàng chỉ có thể mơ hồ nói Trần Lạc có tiềm lực vô cùng lớn.
- Mẫu thân sẽ không hai jngươi, cứ nghe ta là được.
Đến đây thì Tiết Thường Uyển không biết nên nói cái gì cho phải, đặc biệt là mẫu thân kêu nàng chủ động bồi dưỡng tình cảm với Trần Lạc khiến nàng rất bức bối, vừa tức vừa hận. Tiết Thường Uyển giận là giọng điệu nàng ế không gả đi được của Dung hội trưởng, hạn tất nhiên là 'vị hôn phu' Trần Lạc từ đâu chui ra. Cái tên chết tiệt kia không biết dùng thủ đoạn gì mà dụ dỗ phụ thân, mẫu thân của nàng.
Tiết Thường Uyển rất buồn bực, cảm thấy không thể nói chuyện với mẫu thân, không có tiếng nói chung. Tiết Thường Uyển chạy đến Trường Hồng trận tháp, thấy sư phụ thì uất ức kể ra với sư phụ.
Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp nghe xong giật mình kêu lên:
- Phụ thân của ngươi tìm vị hôn phu cho ngươi? Buồn cười, không hỏi xem ý của ta đã tìm nam nhân cho đồ đệ bảo bối? Hừ, Thường Uyển đừng lo, sư phụ sẽ làm chủ cho ngươi. Hai ngày nữa ta sẽ đi nói chuyện với mẫu thân ngươi.
- Sư phụ thương ta nhất.
Tiết Thường Uyển chịu uất ức lớn ở chỗ mẫu thân, nghe sư phụ nói sẽ giúp mình thì nhào vào ngực Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp.
Tiết Thường Uyển nói:
- Sư phụ có biết không? Mẫu thân nói tên kia có tiềm lực lớn, còn . . . Còn kêu ta chủ động bồi dưỡng tình cảm với người ta.
- Ánh mắt của mẫu thân ngươi có thể tìm được thứ tốt gì? Còn kêu ngươi theo đuổi ngược? Chết tiệt, ngày mai gặp mẫu thân ngươi ta sẽ răn dạy nàng.
- Đúng vậy! Cái tên đó còn không bằng ta vậy mà mẫu thân cứ nói hắn có tiềm lực lớn, làm ta tức chết.
- Người có tiềm lực lớn gì? Mẫu thân ngươi chưa từng thấy quen mặt, sao nàng biết ai là tiềm lực lớn?
Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp vuốt tóc Tiết Thường Uyển, nói:
- Nhưng ngươi yên tâm đi, sư phụ giới thiệu nam nhân cho ngươi mới là có tiềm lực lớn.
- Sư phụ nghĩ gì vậy? Không phải ta bất mãn đối tượng mẫu thân giới thiệu, ta chỉ bực bội mẫu thân khen tên kia quá. Mà không, bây giờ Thường Uyển chỉ muốn tu hành, ta không muốn nói chuyện tình cảm quá sớn.
- Đồ nhi, năm nay ngươi đã mười bảy tuổi, trưởng thành rồi, lúc xưa chúng ta ở tuổi như ngươi hài tử đều có thể hâp thu linh khí. Huống chi làm một nữ nhân nếu không thử yêu đương thì sao là nữ nhân? Khi sư phụ ở tuổi như ngươi đùa nam nhân có thể tập kết thành Quang Minh Thủ Vệ đoàn, vì vậy ngươi phải cố gắng lên.
- Sư phụ!
Tiết Thường Uyển xấu hổ khẽ kêu, định nói gì thì Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp vỗ vai nàng.
Mai tháp chủ nói:
- Được rồi, đừng cãi nữa, sư phụ đang bận. Chút nữa sẽ có khách đến.
Tiết Thường Uyển tò mò hỏi:
- Sư phụ có khách đến sao?
Tiết Thường Uyển theo sư phụ Mai tháp chủ đi đến một gian phòng, thấy hình ảnh khiến nàng giật mình. Trên bàn bày đầy các loại linh quả, uấn nhưỡng thượng đẳng. Khi trông thấy một cái dĩa đặt chín trái cây to cỡ ngón cái, màu đỏ rực thì Tiết Thường Uyển không kiềm được hét thất thanh.
Tiết Thường Uyển hoảng hốt nói:
- Trời ạ, đây là Ngưng Thần quả. Sư phụ định chiêu đãi ai vậy?
Ngưng Thần quả là một loại linh quả cực kỳ quý giá cô đọng tinh thần lực, Tiết Thường Uyển thèm nó nhễu nước miếng nhưng trái cây quá mắc, hiếm hoi. Mỗi năm sư phụ cho Tiết Thường Uyển ăn ba trái Ngưng Thần quả, bây giờ Mai tháp chủ chiêu đãi khách một hơi lấy ra chín trái.
- Đương nhiên là khách quý.
Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp cười bí hiểm:
- Nếu không thì ngươi nghĩ sư phụ sẽ đau lòng chịu bỏ ra linh phẩm quý giá như vậy sao? Sau này ngươi phải cố gắng lên, sư phụ làm tất cả vì ngươi.
Tiết Thường Uyển thầm nghĩ:
- Vì ta? Sao nghe quen tai quá.
Tiết Thường Uyển ù ù cạc cạc, chợt nghe bên ngoài vang tiếng đập cửa.
- Ha ha ha ha ha ha! Đến rồi!
Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp đi qua mở cửa phòng. Một thiếu niên áo lam khá đẹp trai đứng trước cửa, hai tay nâng hai cái hộp gấm. Thấy thiếu niên áo lm, biểu tình Tiết Thường Uyển ngu ngơ, mắt trợn to không dám tin.
Là hắn!
Trần Lạc!
Tên khốn đó!
Đúng vậy, Tiết Thường Uyển không dám tin. Phụ mẫu không tiếc lấy nhiều linh phẩm trong kho ra chiêu đãi Trần Lạc đã làm Tiết Thường Uyển không chấp nhận được, bây giờ sư phụ vì đãi hắn không tiếc bày ra Ngưng Thần quả.