Vào giờ phút này, tại trang viên Niên gia.
Niên đại thiếu, Lãnh Cốc, Niên Tiểu Linh và các đoàn trưởng lớn nhỏ trong Niên gia đều đứng ở trong đình viện, sắc mặt mỗi người đều phức tạp hơn mỗi người, cảm giác bị nhiều người vây qunah như vậy thực sự quá tệ, cũng quá ngột ngạt, cho dù cả đám sơn vương đạo tặc trong đoàn vinh quang Độc Lập là những kẻ không sợ trời không sợ đất cũng đều nín thở như gặp đại địch. Niên đại thiếu cầm đại đao trong tay, căng thẳng đứng ở đó, lòng bàn tay lẫn trên trán đều đổ mồ hôi lạnh, hắn sớm biết sau khi tin tức Lạc gia xuất hiện truyền ra ngoài sẽ hấp dẫn rất nhiều người tìm đến đây, đúng vậy, hắn biết, nhưng hắn lại không ngờ tới dĩ nhiên sẽ có nhiều người đến như vậy, nhiều đến mức không đếm hết được, giống như những ngôi sao lít nhít trên bầu trời quang, đâu đâu cũng có.
Cũng may có Lãnh nhị gia ở đây, bằng không bị nhiều người vây quanh như vậy, Niên đại thiếu đã sợ tới run rẩy chân tay rồi. Vào giờ khắc này, hắn quả thực bội phục Lãnh Cốc sát đất, cũng chân chính kiến thức được Lãnh nhị gia giao hảo rộng rãi mức nào, mặc kệ là người sáu đại cự đây hay các đoàn vinh quang, gia tộc, tam giáo cửu lưu gì gì đó, tựa hồ thiên hạ chẳng ai không quen biết Lãnh nhị gia, đúng như lời đồn đại, bạn bè Lãnh nhị gia trải rộng khắp thiên hạ.
Lãnh Cốc rất bận, bận đến muốn chết, hắn không ngừng đi chào hỏi người từ khắp nơi, mỗi lần đều phải lặp đi lặp lại một câu nhiều lần, rằng Lạc gia thực sự đến rồi, nhưng cũng đi rồi, đồng thời hắn còn phải duy trì trật tự xung quanh, cũng may mọi người đều nể mặt mũi hắn, cũng không có phát sinh chuyện gì.
Nhân sĩ của sáu đại cự đầu lần lượt đi tới, trong ba mươi sáu kiêu tử vô song do Vân Đoan tự mình phong thưởng đã đến hơn hai mươi vị, còn có hơn mười vị thiên kiêu của mười năm trước cũng đến, nào là Mạc Bắc, Mộ Trường Thiên, ngay cả đại năng thượng cổ chuyển thế Hạ Hầu Kích cũng tới. Sau núi Táng Cổ xuất thế, Hạ Hầu Kích vẫn sống rất biết điều, hiện giờ hắn xuất hiện tại đây cũng khiến không ít người chú ý, nhưng khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, một đại nhân vật vô cùng ghê gớm đã xuất hiện tại trang viên Niên gia.
Đó là một vị thanh niên khí thế như hổ, băng lãnh như kiếm, cao ngạo kiêu căng, cả người bao phủ trong ánh sáng, ai ai cũng biết hắn, chính là Nghịch Lang Gia thức tỉnh chân hồn Bạch Hổ, là một trong những nhân vật thủ lĩnh của Lang gia cảnh địa trong hàng sáu đại cự đầu, được xưng là thế giới chi tử.
Nghịch Lang Gia được thiên hạ ngày nay tôn xưng là bá chủ một phương, hắn cũng xứng với cái tên này, bởi vì không chỉ thức tỉnh chân hồn Bạch Hổ là thánh thú vô cùng hiếm thấy, hơn nữa tại thời điểm núi Táng Cổ xuất thế, hắn còn mượn thế giới bản nguyên tái tạo thân thể, thành tựu linh thể vô thượng ngay cả thần ma đều không thể lay chuyển.
Chỉ có điều phía sau uy danh của Nghịch Lang Gia còn đeo theo một biệt danh khá là buồn cười, đó là kẻ phản bội học phủ Trung Ương. Mọi người đều biết, Nghịch Lang Gia từng theo học tại học phủ Trung Ương, sau núi Táng Cổ hiện thế, hắn thành tựu linh thể vô thương, thế rồi gia nhập Lang gia cảnh địa, đương nhiên có rất nhiều học viên sau khi tốt nghiệp tại học phủ Trung Ương cũng gia nhập vào các thế lực khác, điều này không có gì đáng trách, huống chi vì thành tựu linh thế vô thượng, hắn đã phải cầu xin Vân Đoan, còn Lang gia cảnh địa vẫn được xưng là nanh vuốt của Vân Đoan, Nghịch Lang Gia đi vào Lang gia cảnh địa cũng là chuyện hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Nói đến biệt danh phản đồ của hắn thực sự cũng không phải vì hắn gia nhập Lang gia cảnh địa, là vì hắn công nhiên đoạn tuyệt với Gia Cát Thiên biên, rất nhiều người đều biết trước đây Nghịch Lang Gia vẫn đi theo Gia Cát Thiên Biên lăn lộn, có người nói Gia Cát Thiên Biên từng giúp hắn không ít việc, nhưng Nghịch Lang Gia từ khi thành tựu linh thượng vô thể liền gia nhập Lang Gia cảnh địa cũng thôi, hắn còn công nhiệt đoạn tuyệt với Gia Cát Thiên Biên, không những vậy, thậm chí còn rat ay đả thương một tên thiên kiêu là phân đoàn trưởng dưới quyền Gia Cát Thiên Biên, có người nói Nghịch Lang Gia vong ân phụ nghĩa, lúc này mới treo cho hắn cái danh phản đồ.
Đương nhiên, với uy danh Nghịch Lang Gia, tuyệt đối không có kẻ nào dám thẳng mặt gọi hắn như thế, phải biết trong thiên hạ đương thời, ngoại trừ Nhân vương Mạc Vấn Thiên, nói đến tàn khốc bá đạo phải nhắc đến Nghịch Lang Gia đầu tiên, hắn giết người không chớp mắt, trị người nhẹ thì chặt tứ chi, nặng thì diệt cả nhà, vô cùng hung hăng ngông cuồng.
- Yêu, đây không phải Nghịch Lang Gia đại danh đỉnh đỉnh, thế giới chi tử đó sao?
Lãnh Cốc diện một thân trường bào màu nâu xám, nhìn có vẻ hơi lôi thôi, cũng có chút lếch thếch, tóc tai tán loạn lung tung, tay nhấc theo bầu rượu không ngừng dốc vào trong miệng. Nhìn thấy Nghịch Lang Gia xuất hiện, hắn cười cợt, nói:
- Thế nào, ngay cả ngươi cũng muốn đến tham gia náo nhiệt?
- Lãnh Cốc?
Nghịch Lang Gia và Lãnh Cốc tốt xấu gì cũng là đồng học tại học phủ Trung Ương, tự nhiên là nhận thức nhau, hơn nữa trong mười năm qua, cả hai người cũng “Liên hệ công việc” với nhau nhiều lần, mười năm trước Nghịch Lang Gia xem thường Lãnh Cốc, hiện tại mười năm sau, thành tựu linh thể vô thượng, được xưng là thế giới chi tử, hắn càng xem thường Lãnh Cốc hơn. Đương nhiên, xem thường thì xem thường, hắn không phải không thừa nhận Lãnh Cốc này giao hữu rộng rãi, bằng hữu khắp bốn phương, số lượng càng quá nhiều, ngay cả một vài nhân vật nòng cốt trong Lang gia cảnh địa bọn hắn cũng có giao tình với Lãnh Cốc, thậm chí một vài phân đoàn trưởng dưới quyền hắn khi nhắc đến tên Lãnh Cốc cũng đều giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
- Ta hỏi ngươi, nghe đồn là thực? Trần Lạc thực sự còn sống?
Trên thế giới này có rất nhiều người coi Trần Lạc thành kẻ địch, kẻ thù, Nghịch Lang Gia cũng là một người trong số đó, không chỉ là hắn, những nhân vật mười năm trước từng bị Trần Lạc đánh đập qua, bởi vì Trần Lạc đánh cho bọn họ mất sạch mặt mũi thiên kiêu, thế nên cả đám đều hận Trần Lạc muốn chết.
- Đương nhiên!
- Người đâu?
- Đi rồi!
- Đi rồi? Hừ!
Nghịch Lang Gia rên lạnh một tiếng, nói :
- Ta không tin hắn còn sống!
- Ngươi tin hay không cũng chẳng liên quan gì đến ta!
Nghịch Lang Gia nói :
- Mười năm trước linh hồn của hắn đã bị thẩm phán câu diệt đánh cho tán loạn thành mây khói, căn bản không có khả năng còn sống, đây là pháp tắc thiên địa, bất luận người nào cũng không thể vi phạm, Trần Lạc hắn đồng dạng cũng không được!
Mỗi người sau khi đến đây đều sẽ đưa ra nghi vấn như vậy, Lãnh Cốc cũng đã trả lời không biết bao nhiêu lần, sớm đã phát phiền, thực sự không thèm để ý tới nữa.