Thiên Vu

Chương 520: Chương 520: Bằng vào cái này đủ chưa (2)?




Hạ Mạt luôn quan sát kỹ cảm xúc của trận sư lang thang tự xưng là Tiêu Du Tử. Theo lẽ thường thì thanh niên này giả mạo Tiêu Du Tử bị mọi người vây công nên sợ hãi mới đúng, dù không sợ cũng nên sốt ruột đi. Nhưng không, đừng nói là sợ, sốt ruột, hắn thậm chí không nhíu mày. Khuôn mặt bình thường sau khi bị vạch mặt vẫn không lộ cảm xúc xấu hổ, lúng túng gì. Biểu tình hờ hững không chút cảm xúc, như là... Như là người giả mạo Tiêu Du Tử bị vạch trần trước mắt bao người không phải hắn mà là kẻ khác.

Sao có thể như vậy? Trên này là người bình thường sao? Qua chuyện này sao có thể không có chút cảm xúc? Chẳng lẽ đúng như Bạch Phiêu Phiêu nói, hắn là mặt mộc? Dù là mặt mộc thì ánh mắt nên lộ chút cảm xúc không cam lòng đi? Tiếc rằng vẫn không có, đôi mắt hắn yên lặng, lạnh lùng. Trong mắt hắn như giếng cạn, biển khô, không chút tinh thần phấn chấn như lão tăng nhìn thấu hồng trần, trời có sập xuống hắn cũng không thèm nhìn một cái.

Trên thế giới tại sao có người như vậy?

Hạ Mạt biết con mắt là cửa sổ tâm hồn, qua ánh mắt có thể cảm giác được thế giới nội tâm của đối phương. Mắt thanh niên này tĩnh lặng như vậy, chẳng lẽ tâm cảnh đạt đến mức độ tâm như nước lặng trong truyền thuyết? Không, loại cảm giác này không phải tâm như nước lặng, mà là... Tùy ý, đúng vậy, là tùy ý.

Hạ Mạt luôn không biết hình dung người khiến nàng thấy kỳ lạ này như thế nào, giờ đột nhiên nghĩ ra hai chữ tùy ý rất thích hợp hắn. Hạ Mạt nghĩ kỹ, cảm thấy rất đúng.

Trong Thiên Khải tửu lâu đối diện Chu Hạo Phi khiêu khích hắn luôn tùy ý tự uống rượu.

Trong Vân La sơn đối diện đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm, Dạ Thất Nương uy hiếp thái độ của hắn vẫn tùy ý.

Đối diện mọi người vây công, thái độ tùy ý như thường.

Hạ Mạt ngẫm nghĩ, cảm thấy rất khó chịu. Hạ Mạt cảm giác trong Thiên Khải tửu lâu Chu Hạo Phi như con khỉ, trong Vân La sơn đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm, Dạ Thất Nương cũng là khỉ, mọi người ở đây như đám khỉ ồn ào. Trận sư lang thang tự xưng là Tiêu Du Tử là người xem kịch, các ngươi diễn cái gì hắn xem cái đó, các ngươi nói gì thì tùy, hắn sẽ không phản bác, mặc kệ các ngươi lăn lộn nhảy nhót.

Rốt cuộc là sao? Là nàng suy nghĩ nhiều hay người này thật sự tùy ý, không hề sợ hãi?

Hạ Mạt rối rắm, chợt phát hiện thêm một chi tiết. Từ khi nào chân may trận sư lang thang tự xưng là Tiêu Du Tử nhíu chặt, biểu tình mất kiên nhẫn.

Hắn mất kiên nhẫn cái gì?

Hạ Mạt đang suy tư thì nghe giọng Dạ Thất Nương:

- Mạt Mạt, mang hắn đi trước.

Giọng Dạ Thất Nương cắt ngang suy nghĩ của Hạ Mạt, nàng gật đầu định mang Trần Lạc rời đi.

Đường Tuấn quát to:

- Khoan đã!

Dạ Thất Nương nhướng mày nói:

- Đường Tuấn, ta nói với ngươi rồi, hắn không phải Tiêu Du Tử, người đánh bại Chu Hạo Phi cũng không là hắn, ngươi muốn làm gì?

- Tuy người đánh bại sư đệ của ta không là hắn nhưng dù sao hắn là đồng lõa. Ta muốn mang hắn đi, tìm ra hung thủ sau lưng hắn.

- Hắn chỉ là người bị hại bị lợi dụng, ngươi làm gì khó xử người ta?

Dạ Thất Nương nói xong Thanh Quân cũng nói vun vào:

- Đúng vậy! Đường Tuấn ca ca, Tiểu Hữu Tử rất tội nghiệp, hãy tha cho hắn đi.

- Ta tha hắn cũng được nhưng phải nói cho ta biết hung thủ là ai.

Vân Vụ công tử Đường Tuấn khí thế sắc bén, mặt âm trầm trừng Trần Lạc.

Đường Tuấn lạnh lùng quát:

- Hãy nói ra hung thủ thì sẽ tha cho ngươi.

- Hắn không biết ai là hung thủ.

- Không biết? A, vậy ngại quá, ta sẽ khiến hắn biết.

Đường Tuấn vẫy tay, hơn chục trận sư chạy ra từ sau lưng gã chặn Dạ Thất Nương lại.

- Dạ châp sự bảo vệ một trận sư lang thang là có ý gì?

Dạ Thất Nương khó xử, vì bây giờ phái hệ lang thang, phái hệ chính tông tranh đấu, nàng là đại chấp sự trận pháp công hội lại bảo vệ một trận sư lang thang đánh bị thương Chu Hạo Phi sẽ gặp chê trách. Đang lúc Dạ Thất Nương do dự thì Đường Tuấn đã bay tới bên cạnh Trần Lạc.

Đường Tuấn nói với Hạ Mạt:

- Hạ Mạt tiểu thư, xin tiểu thư đừng xen vào chuyện của ta, đa tạ.

- Không được.

Hạ Mạt từ chối lời xin của Đường Tuấn.

Đường Tuấn giật mình kêu lên:

- A?

Đường Tuấn không quen biết Hạ Mạt, gã cho rằng đã nể mặt nàng thì Hạ Mạt cũng nên cho gã chút mặt mũi. Đường Tuấn không ngờ bị từ chối, điều này khiến gã cực kỳ khó chịu.

Đường Tuấn hỏi:

- Hạ Mạt tiểu thư có ý gì?

Hạ Mạt định trả lời, lúc này Trần Lạc xoay người đi. Trần Lạc mới nhúc nhích thì đám trận sư chính tông theo Đường Tuấn đến đã bao vây hắn lại. Trần Lạc dừng bước, mắt lướt qua Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Dạ Thất Nương.

Trần Lạc xì cười:

- Sớm biết các người không làm việc gì được thì ta đã không trông chờ, làm lãng phí nhiều thời gian như vậy.

Có ý gì?

Câu nói của Trần Lạc khiến đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm, Dạ Thất Nương bất ngờ, không kịp phản ứng. Các nữ nhân ngẫm nghĩ cuối cùng hiểu là Trần Lạc trách mình. Dạ Thất Nương, Hạ Mạt ra vẻ không biết nên nói cái gì.

Bạch Phiêu Phiêu thi sớm gai mắt với Trần Lạc, kiềm không được châm biếm:

- Ha, từng thấy qua vênh váo nhưng chưa gặp ai như ngươi, chúng ta tốt bụng giúp đỡ mà bây giờ ngươi còn nói mát?

- Vốn là sự thật, các người lải nhải lâu như vậy cuối cùng không giải quyết được chuyện gì. Nói một câu, nếu làm được thì ta chờ tiếp, không được thì đừng lãng phí thời gian nữa, trời sắp tối rồi.

Cái gì gọi là làm được thì chờ tiếp, không được thì đừng lãng phí thời gian?

Ngươi là người giả mạo Tiêu Du Tử, không là thứ gì, giờ bị vạch mặt trước mắt công chúng, chỉ có địa chấp sự Dạ Thất Nương chống lưng cho ngươi. Các thiên kiêu Hạ Mạt cũng giúp đỡ ngươi, người ta chưa nói gì còn ngươi đã mất kiên nhẫn? Người ta đang giúp ngươi, nếu không thì ngươi sẽ bị Đường Tuấn đùa chết. Ngươi dựa vào cái gì không kiên nhẫn? Ngươi cho rằng mình là Tiêu Du Tử thật sao?

Trước giờ chưa ai thấy một người gặp nguy hiểm, cần giúp đỡ mà còn mất kiên nhẫn. Đáng xấu hổ hơn là hắn trách người giúp hắn làm việc vụng vệ.

Mọi người từng thấy kẻ vênh váo nhưng chưa từng gặp người khó khăn nào kiêu căng như vậy.

- Tên khốn không lương tâm nhà ngươi!

Bạch Phiêu Phiêu bực mình nói:

- Thứ không biết sống chết, được, chúng ta không quan tâm nữa. Đường Tuấn, ngươi mang hắn đi đi.

Mấy nữ nhân khác như Thanh Quân vốn định cứu Trần Lạc giờ bị hắn nói vậy thì rất tức giận. Hạ Mạt khó tin nhìn Trần Lạc, vì mới rồi nàng thấy hắn lộ rõ mất kiên nhẫn, đang nghi ngờ không biết hắn mất kiên nhẫn cái gì, ai ngờ là bực bội các nàng lãng phí nhiều thời gian mà không giúp được gì cho hắn.

Ngươi, dựa vào cái gì?

Đúng vậy, hắn dựa vào cái gì mà kiêu căng như vậy?

Mọi người rất là buồn bực, bao gồm Đường Tuấn.

Bỗng có người xông hướng Trần Lạc.

- Thứ rác rưởi không biết xông chết, ngươi dựa vào cái gì mà vênh váo như thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.