Thiên Vu

Chương 239: Chương 239: Bắt (2).




Trên đường đi La Phù nói:

- Tiểu tử ngươi cũng thật là, sao có thể đánh anhu ở chỗ như Tàng Thư tháp? Nơi đó cấm đánh lộn, mặc kệ vì nguyên nhân gì sẽ chịu hậu quả cực nghiêm trọng. Ngươi mới nhập học đã phạm tội này, thật là . . .

Trần Lạc cười cười, hờ hững.

- Lúc này mà ngươi còn cười được, ta thật là phục ngươi . Vừa rồi ta có xem tội trạng của ngươi, xử phạt là nhốt trong tầng một tháp hình phạt năm ngày.

La Phù lắc đầu, thở dài, giải thích sự khủng bố của tháp hình phạt cho Trần Lạc nghe.

- Ngươi chưa vào tháp hình phạt nên không biết, mỗi cách một canh giờ bên trong tháp hình phạt sẽ vận chuyển một lần. Trận pháp đó chuyên mộ đối phó linh hồn, mặc ngươi có tu vi cao đến đâu cũng không chịu nổi, không thể ngăn cản. Khi trận pháp đã vận chuyển là linh hồn của ngươi sẽ bị hình phạt chi hỏa thiêu đốt, cảm giác đau đớn đó như địa ngục.

Nhắc đến tháp hình phạt là ác mộng cho đệ tử Trung Ương học phủ. La Phù là đệ tử già trong Trung Ương học phủ, gã từng trải qua một lần. Lúc La Phù vừa nhập học rất là cuồng ngạo, thấy ai cũng gai mắt, đánh lộn trong khu vực cấm tranh đấu. Kết quả La Phù bị ném vào tháp hình phạt nhốt hai ngày, chịu đựng hành hạ đến nay còn rõ như in. Hai ngày sau La Phù bị xách ra khỏi tháp hình phạt, gã đã tê liệt, tiêu tiểu tại chỗ, ý thức mơ hồ. La Phù tu dưỡng một tháng mới xuống giường đi đường được.

Không chỉ có La Phù, nhiều học viên mới nhập học đều rất là kiêu ngạo, kết quả thì sao? Ra khỏi tháp hình phạt là ai nấy ngoan ngoãn. Như La Phù, từ nay gã không dám phạm tội nữa, vì tháp hình phạt siêu khủng bố. Đến bây giờ có lúc La Phù ngủ mơ thấy ác mộng.

- Trần Lạc, ngươi đừng tưởng rằng ta đang nói đùa, ta nói thật đấy!

La Phù thấy trên mặt Trần Lạc không có vẻ gì sợ hãi, thậm chí không chút lo lắng, không nhíu mày. La Phù nhớ lại mình năm xưa, lúc chưa vào tháp hình phạt cũng không sợ gì.

Trần Lạc cần sợ? Cần lo lắng sao?

Không!

Không cần.

Đừng nói bây giờ linh hồn của Trần Lạc cường đại, dù hắn như người bình thường cũng không sợ tháp hình phạt. Bởi vì Trần Lạc từng bị nhốt trong tù tháp hình phạt vì tội hắc ám suốt một ănm trời, chỗ đó còn đau khổ hơn là địa ngục. Tuy nhiên Trần Lạc cũng vượt qua, hắn dựa vào cái gì? Không phải linh hồn, vì khi đó linh hồn Trần Lạc chưa nhận hư vọng chi hỏa đốt, rất yếu ớt. Cũng không nhờ vào tu vi, vì tu vi của Trần Lạc đã bị phế. Trần Lạc có thể chống được là dựa vào ý chí ngoan cường.

- Chỉ là tháp hình phạt, ta còn đang muốn đi xem.

Mục đích Trần Lạc vào Trung Ương học phủ là để trộm bí mật lớn nhất thế giới ẩn giấu trong Trung Ương học phủ, kế hoạch sơ bộ là hắn đọc hết sách trong Tàng Thư tháp, sau đó thử thám hiểm mỗi chỗ ở đây. Nếu bây giờ có đi tháp hình phạt thì cũng đỡ cho hắn sau này tự mò vào.

- Tiểu tử ngươi thật là . . . Ài, thôi.

La Phù biết học viên mới nhập học mắt mọc trên đỉnh đầu, chỉ khi bọn họ tự mình nếm trải thì mới ngoan.

La Phù không khuyên nhủ thêm, nói:

- Còn một điều nữa ngươi phải chú ý là khi vào trong cố gắng nói tốt vài lời, ngươi đánh nhau trong tháp hình phạt đã là tội rất nặng, lại còn đánh chỉ đạo viên, nghe nói tên kia còn là trung cấp luyện bảo sư. Thật tình, ta không biết nên nói sao với ngươi. Theo quy tắc cũ chắc chắn bọn họ sẽ cho ngươi quá đường.

Trần Lạc nghi hoặc hỏi:

- Quá đường là gì?

- Thì là cho ngươi đối xử đặc biệt. Bình thường học viên mới nhập học nếu dám đánh nhau với đệ tử cũ khi vào tháp hình phạt phải ratòa. Ta chưa bị quá đường, nhưng nghe nói rất là . . . Đau khổ. Ngươi hãy tự giải quyết cho tốt.

- Đa tạ.

Trần Lạc cười vỗ vai La Phù. Rất nhanh hai người đến trước cửa Long Xà viện, Mỹ U U, Mộc Nha cũng có mặt. Khi hai người trông thấy Trần Lạc thì biểu tình khá phức tạp, đó là một loại đồng tình. Trước cửa còn đứng hai thanh niên, mặc chiến y màu trắng đồng phục Chấp Pháp đường, hai hàng nút thắc khá giống chiến y của Quang Minh điện, oai phong lẫm lẫm. Huy chương treo một đống trước ngực bọn họ, trong đó bắt mắt nhất là huy chương chấp pháp viên thuộc Chấp Pháp đường.

Một thanh niên biểu tình lạnh lùng kiêu ngạo hỏi:

- Ngươi chính là Trần Lạc?

Khi Trần Lạc gật đầu thì thanh niên chấp pháp viên lấy một khối lệnh bài ra, là chấp pháp lệnh.

Thanh niên nói:

- Ta là chấp pháp viên của Chấp Pháp đường, Tiền Đông An, vị này là chấp pháp viên Thượng Quân. Ngày hôm qua ngươi đánh chỉ đạo viên Lý Đoan trong tầng một long phượng hí châu, có việc này không?

La Phù định giải thích:

- Thưa học trưởng, không phải đánh nhau mà có vẻ như bọn họ cá cược . . .

Chấp pháp viên tên Tiền Đông An trừng La Phù ngăn gã lại.

Trần Lạc lười nói nhảm với bọn họ, các ngươi nói ta đánh nhau thì cứ coi như là đánh lộn đi.

- Thừa nhận thì tốt.

Tiền Đông An lấy một quyển trục ra đọc 'tội' của Trần Lạc, nhốt vào tháp hình phạt năm ngày. Tiền Đông An hỏi Trần Lạc có gì phản đối không, Trần Lạc tỏ vẻ không.

- Nếu không có thì đi đi.

La Phù nhìn hai chấp pháp viên Tiền Đông An, Thượng Quân mang Trần Lạc đi, gã lắc đầu thở dài.

Mộc Nha luôn nhát gan nhỏ giọng nói:

- La Phù học trưởng, tháp hình phạt khủng bố đến vậy sao?

- Nó như địa ngục, ngươi cứ nói đi.

La Phù liếc Mộc Nha, nói:

- Linh hồn của tiểu tử ngươi khiếm khuyết, tuyệt đối đừng gây sự. Biết không? Một khi bị nhốt vào tháp hình phạt thì linh hồn khiếm khuyết của ngươi không chừng sẽ chết bên trong.

- Thật là khủng khiếp!

Mộc Nha sợ hãi nói:

- Bạn học Trần Lạc có chịu nổi không?

- Cái này khó nói. Lần này Trần Lạc cũng xui, trong Tàng Thư tháp đánh nhau là một tội, đánh chỉ đạo viên là tội thứ hai, đánh đệ tử cũ là tội thứ ba, đánh trung cấp luyện bảo sư càng là tội lớn. Thân phận luyện bảo sư đặc biệt, là đối tượng Vinh Diệu đoàn chú trọng che chở, vô cùng quý giá. Ta đã hỏi thăm rồi, Lý Đoan là luyện bảo sư của Thiên Phong Vinh Diệu đoàn. Lần này Lý Đoan bị đánh chắc chắn Thiên Phong Vinh Diệu đoàn sẽ động tay động chân, hành hạ Trần Lạc gần chết trong tháp hình phạt.

- A! Vậy làm sao đây?

Mộc Nha càng nghĩ càng sợ đến toát mồ hôi lạnh, hỏi:

- La Phù học trưởng quen biết nhiều có thể cầu tình cho bạn học Trần Lạc không? Kêu bọn họ tha cho bạn học Trần Lạc.

- Cái này . . .

- Cầu tình sao?

La Phù bất đắc dĩ cười khổ nói:

- Long Xà viện chúng ta luôn bị bốn đại viện ghét, ta cũng không quen thân với Thiên Phong Vinh Diệu đoàn.

- Còn Chấp Pháp đường thì sao?

- Đám rùa Chấp Pháp đường đó hận không thể bắt hết người Long Xà viện chúng ta, ngươi kêu ta đi Chấp Pháp đường cầu tình là tự tìm chết.

- Tại sao?

- Vì mấy vị đại gia, cô nãi nãi Long Xà viện chúng ta từng đánh người của Chấp Pháp đường.

- Thế chẳng phải là bạn học Trần Lạc . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.