Bát trưởng lão ngừng một lúc, tiếp tục bảo:
- Đời này lão tử hút không khí còn nhiều hơn các ngươi hút linh khí. Khí thế của tiểu tử kia lúc đó không phải giả bộ, tuy lão tử không biết hắn lấy đâu ra tự tin lớn đến vậy nhưng lão tử khẳng định nếu hắn không xỉu, có lẽ tiểu tử đó thật sự dám tiêu diệt các ngươi.
- Đừng tưởng rằng lão tử đang hù các ngươi. Lực lượng biến dị của tiểu tử đó vượt qua quy tắc lực lượng, cực kỳ cuồng bạo, cuồng bạo đến nỗi ảnh hưởng tâm tính của hắn. Một khi tiểu tử đó phát ra lực lượng biến dị thì hắn không thể khống chế nội tâm cuồng bạo theo. Đừng nói hắn không sợ các ngươi, Thiên vương Lão Tử có xuống chưa chắc tiểu tử kia nhíu mày.
Các đại nhân vật bốn đại viện nhỏ giọng xì xầm, công nhận Bát trưởng lão nói đúng.
Nhưng đại nhân vật Đông viện vẫn không chịu bỏ cuộc, nói:
- Bát trưởng lão nói đúng, Đông viện chúng ta công nhận nhìn trúng hắn vì hắn có sức chiến đấu mạnh. Nhưng nếu Đông viện chúng ta quyết định chiêu tiểu tử kia vào sẽ hết sức khai quật tiềm lực của hắn.
- Khai quật con khỉ!
Bát trưởng lão chửi thề:
- Lão Trương chỉ mới dò xét linh hải của hắn mà bây giờ còn nằm liệt giường, linh hồn bị hù sợ, chưa biết có cơ hội tỉnh lại không, có lẽ sau này hắn sẽ biến thành người thực vật. Các ngươi làm sao khai quật? Khi đó đừng không khai quật được tiềm lực của tiểu tử kia mà chính các ngươi biến thành người thực vật.
Nhắc đến lão Trương mọi người mới nhớ chuyện đó, biểu tình phức tạp. Bọn họ ngẫm nghĩ, thấy thiếu niên áo lam biến thái đúng là tai họa, kéo hắn vào viện mình không nói đến có dạy được không, còn gặp nguy hiểm biến thành người thực vật. Thiếu niên áo lam có uy hiếp rất lớn cho học tử khác.
- A! Bát trưởng lão, người chảy máu mũi . . .
Bát trưởng lão quẹt mũi, hùng hổ nói:
- Bà nội nó, chấm dứt được chưa? Các ngươi có biết tại sao lão tử hết sức khuyên nhủ các ngươi không? Nhìn đi! Hãy nhìn máu mũi của lão tử là ví dụ tốt nhất! Linh hồn của lão tử còn bị hù sợ không ngừng chảy máu mũi, nếu ai muốn đi điều tra hắn thì chờ cùng lão Trương thành người thực vật đi!
Thấy Bát trưởng lão, các địa nhân vật bốn đại viện hoàn toàn mất hứng thú với Trần Lạc, không có một chút gì. Tiểu tử này là một tai họa.
- Bát trưởng lão, có thể cho hỏi người tính sắp xếp hắn đi đâu không?
- Lão tử suy nghĩ rồi, tạm để hắn trong đệ lục viện viện.
- Đệ lục viện? Học tử cá biệt mới bị ném vào đệ lục viện viện!
Đệ lục viện còn được gọi là học viện bị vứt bỏ, tụ tập một số học tử đối với Trung Ương học phủ bỏ thì thương vương thì tội.
- Bà nội nó, các ngươi cho rằng tiểu tử kia không có vấn đề sao?
- Các ngươi có thấy linh hải chết mà còn lực lượng biến dị không?
- Các ngươi có thấy thập chuyển linh lực cao đến mười vạn quân không?
- Các ngươi có thấy lực lượng biến dị vượt qua quy tắc không?
- Các ngươi có thấy tử hải sẽ nuốt linh thức không?
- Linh hồn của lão tử bị hù chảy ba cân máu mũi, bà nội nó các ngươi cho rằng cho rằng tiểu tử kia không có vấn đề sao?
- Không được, lão tử phải đi về, máu mũi không ngừng ngay được.
Bát trưởng lão đi tới cửa chợt nói:
- Phải rồi, suýt hết. Cướp một bài vị cho tiểu tử đó, chỉ cho tuyển chọn, phải là tuyển chọn đặc chiêu.
- Tại sao?
- Cha nó, mới rồi lão tử chưa nói kỹ hay các ngươi toàn là đồ ngu? Không cướp bài vì cho hắn không lẽ sau khi mở cửa trường, đám nhãi con mắt mù đi khiêu chiến trêu chọc hắn sao? Các ngươi muốn thiên tài bốn đại viện đều bị đánh tàn phế?
Bát trưởng lão sống hơn nửa đời người chưa từng gặp thiếu niên nào kỳ lạ như Trần Lạc. Thập chuyển linh lực khoa trương, lực lượng biến dị vượt qua quy tắc lực lượng, tử hải cắn nuốt linh thức, tất cả làm Bát trưởng lão rất tò mò, cảm giác như bị mèo cào, làm lão ăn không ngon ngủ không yên ổn. Tử hải của tiểu tử kia cắn nuốt linh thức, Bát trưởng lão đành bó tay.
Khiến Bát trưởng lão hận ngứa răng là cứng mềm gì Trần Lạc đều không ăn. Bát trưởng lão có dụ dỗ cỡ nào cũng vô dụng, Trần Lạc không nghe lời. Nếu chỉ bấy nhiêu chưa khiến Bát trưởng lão phát điên, Trần Lạc quá cuồng, không phải hắn cuồng vì tranh luận với lão mà là cuồng hờ hững. Là cái loại mặc kệ Bát trưởng lão nói cái gì, vẽ bánh lớn cỡ nào Trần Lạc nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, tự nhiên như nhà mình. Bát trưởng lão tức chết, lão tức giận lấy ra cái đỉnh to đe dọa Trần Lạc không nghe lời thì sẽ nhốt hắn vào đỉnh khoảng tám tháng mười năm.
Bát trưởng lão vốn tưởng Trần Lạc sẽ sợ, ít nhất nên kiêng dè một chút, nhưng không, tiểu tử kia không sợ hay e ngại gì. Trần Lạc thấy đại đỉnh thì dào dạt hứng thú, hỏi Bát trưởng lão đỉnh của lão có thể nhốt người sao? Bát trưởng lão nghĩ Trần Lạc không biết nên tỉ mỉ kể các công năng lợi hại của Phục Ma Đỉnh ra, Bát trưởng lão cho rằng hắn sẽ bị hù sợ.
Nhưng đó là Bát trưởng lão tưởng tượng.
Không có!
Thiếu niên áo lam không hề sợ hãi, không một chút nào. Ngược lại Trần Lạc càng thấy hứng thú hơn, vì Bát trưởng lão thấy tia sáng trong mắt Trần Lạc, tia sáng cháy bỏng như thấy mỹ nhân.
Đây là sự nhục nhã với Bát trưởng lão, lão không thể tha thứ. Bát trưởng lão tức giận nhốt Trần Lạc vào Phục Ma Đỉnh, lão quyết định cho hắn nếm mùi lợi hại. Ba ngày qua đi, Bát trưởng lão nghĩ tiểu tử kia có lẽ đã biết sợ.
- Tiểu tử, thế nào, hiện tại biết sợ chưa? Cảm giác dễ chịu không? Trong đỉnh không có trời và đất, xung quanh tối như mực, không có thứ gì, có phải ngươi thấy phát điên không?
Không ai đáp, Bát trưởng lão vỗ Phục Ma Đỉnh, tiếp tục bảo:
- Nếu ngươi chịu nói về tử hải của ngươi có lẽ lão tử sẽ rủ lòng từ bi thả ngươi ra.
Không có trời, đất, bóng tối vô tận.
Nếu đổi lại là người khác sẽ phát đinê, nhưng Trần Lạc là ai? Trần Lạc ở trong hố đen không gian loạn lưu ba năm trời, hắn sẽ sợ sao? Đáp án tự nhiên là không. Giờ phút này, Trần Lạc ở trong hắc ám vô tận không có thiên địa, hắn cẩn thận cảm ứng Phục Ma Đỉnh. Trần Lạc càng cảm ứng càng tò mò, hắn chắc cắn Phục Ma Đỉnh là linh bảo không gian, một loại linh bảo không gian cực kỳ lợi hại.
Trong thiên địa có nhiều trận pháp, ngàn vạn trận pháp huyền diệu. Trận pháp huyền diệu đủ kiểu dáng, đủ chung loại. Ví dụ trận pháp gia cố, trận pháp phụ trợ, trận pháp thủ hộ, trận pháp nguyền rủa, có một loại trận pháp tên là trận pháp luyện chế. Điểm huyền diệu của trận pháp luyện chế nằm ở chỗ dùng trận pháp để luyện chế ra linh bảo.
Không sai, trong thiên hạ hễ là linh bảo đều dùng trận pháp luyện chế ra.
Tuy cùng là trận pháp nhưng giữa các chủng loại, hệ liệt có phân biệt rất lớn. Ngươi tinh thông trận pháp gia cố chưa chắc giỏi trận pháp thủ hộ, giỏi trận pháp thủ hộ chưa chắc rành trận pháp phụ trợ. Vì vậy đám trận sư tu luyện trận pháp mới lựa chọn nghiên cứu một hệ liệt, nếu không thì trên thế giới sẽ không có có đại sư gia trì, đại sư thủ hộ, đại sư luyện chế, đại sư phụ trợ vân vân và vân vân.