Mấu chốt là không có nhiều trận sư cao cấp, trận sư tinh thông vân xung tụ tập trận càng ít ỏi hơn. Bởi vì trận sư cao cấp nghiên cứu trận pháp chiến đấu mới là lẽ phải, ai rảnh rỗi nghiên cứu vân xung tụ tập trận? Tính toàn Kim Thủy Vực thì chỉ có bốn, năm trận sư cao cấp, Mai tháp chủ là một trong số đó. Hầu như không trận sư cao cấp tinh thông vân xung tụ tập trận, nếu có thì ba năm trước trận pháp bị hư hỏng Mai tháp chủ sẽ không đến mức tìm Đồ lão đầu nhi.
Bày vân xung tụ tập trận rất khó khăn, sửa lại cũng khó. Bởi vì ba năm trước Trần Lạc sửa vân xung tụ tập trận giúp Mai tháp chủ nên nàng mới muốn nhận hắn làm đệ tử.
- Mai di ta đã xem xét từ trước, là ngươi bày lục hợp khiên dẫn trận có vấn đề. Đây là trận pháp ngươi bày ra muốn sửa cũng rất dễ.
Mai tháp chủ thấy Trần Lạc nhìn chăm chú vào trận tượng thì thầm nghi hoặc. Ba năm trước vân xung tụ tập trận bị hư, Tiêu Du Tử dùng lục hợp khiên dẫn trận sửa xong. Bây giờ lục hợp khiên dẫn trận bị hư, chỉ cần sửa lại là vân xung tụ tập trận sẽ vận chuyển bình thường. Lục hợp khiên dẫn trận là trận pháp Trần Lạc tạo ra nên sửa lại cũng không có gì khó.
Trần Lạc thuận miệng hỏi:
- Mắt trận không thành vấn đề?
- Mắt trận không thành vấn đề.
Mai tháp chủ mỉm cười nói:
- Hay Mai di mang ngươi đi xem?
Mắt trận là trung tâm một trận pháp như trái tim con người, lục hợp khiên dẫn trận của Trần Lạc dựa vào mắt trận vân xung tụ tập trận bày ra. Thường thì mắt trận che giấu rất bí ẩn, vì nếu bị người khác biết, mắt trận bị phá hỏng là trận pháp mất hiệu quả. Trần Lạc không ngờ Mai tháp chủ sẽ tin tưởng hắn như vậy, nụ cười của nàng làm hắn thấy run.
Trần Lạc cười nói:
- Không cần, mắt trận không bị hư hỏng là được, ta bắt đầu sửa đây.
Mai tháp chủ lên tiếng:
- Ha ha ha ha ha ha! Thật là hài tử ngoan, ngươi sửa đi, Mai di chuẩn bị đồ ăn cho ngươi.
Trần Lạc rùng mình, lắc đầu cười khổ. Trần Lạc bắt tay vào sửa vân xung tụ thủy tổ hợp trận.
Dù là bày trận pháp hay sửa chữa nó đều hao tổn tinh thần lực, càng tiêu hao nhiều thì con người càng mệt mỏi. Mai tháp chủ vì khao Trần Lạc nên toàn chuẩn bị đồ bổ thượng đẳng, nàng định bưng khay đồ ăn đi chợt có tiếng gõ cửa dồn dập.
Mai tháp chủ bực mình nói:
- Cái tên chết tiệt, ta nói với ngươi rồi, nếu không có chuyện gì thì đừng quấy rầy bản tháp chủ. Nếu có chuyện cũng không được tới, mau cút đi.
- Sư phụ, là ta đây, Thường Uyển.
- Thường Uyển?
Mai tháp chủ rất thương đồ nhi của mình, nàng mở cửa ra.
Mai tháp chủ cười nói:
- Đồ nhi bảo bối, sốt ruột tìm vi sư có chuyện gì không?
- Sư phụ . . . Nghe nói . . . Nghe nói Tiêu Du Tử đến?
Vẻ mặt Tiết Thường Uyển sốt ruột nhìn khắp phòng nhưng chỉ thấy sư phụ Mai phu nhân.
- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu cô nương tin tức nhạy thật, Tiêu Du Tử có đến, giờ đang sửa trận pháp trong đại sảnh trận pháp thứ sáu.
Đại sảnh trận pháp thứ sáu? Tiết Thường Uyển học tập trong Trường Hồng trận tháp nhiều năm nên biết đại sảnh trận pháp thứ sáu ở đâu. Tiết Thường Uyển không nói không rằng chạy ra khỏi cửa, xuyên qua hành lang. Thấy cửa đá đại sảnh trận pháp thứ sáu làm tim Tiết Thường Uyển đập nhanh hơn. Ba năm, rốt cuộc gặp tên đáng chét kia. Tiết Thường Uyển định đẩy cửa thì bị sư phụ ngăn lại.
Mai tháp chủ nói:
- Cô nương hư, ngươi làm gì đó? Người ta đang sửa trận pháp sao có thể vào trong quấy rầy?
Tiết Thường Uyển sốt ruột muốn chết:
- Ta chỉ nhìn xem.
- Nhìn xem? Cũng tốt, ngươi sớm nên xem Tiêu Du Tử ngưng diễn phù văn như thế nào để học hỏi.
Lại nữa.
Tiết Thường Uyển muốn khóc, ba năm qua nàng nghe câu này không biết bao nhiêu lần. Tiết Thường Uyển cố nén xúc động, gật đầu. Mai tháp chủ mở cửa đá một chút.
- Xem đi, nhớ đừng lên tiếng quấy rầy, biết không?
Mai tháp chủ dặn đi dặn lại, Tiết Thường Uyển hít thở sâu.
Mai tháp chủ trêu:
- Dù Tiêu Du Tử là thần tượng của ngươi nhưng cũng không cần kích động như vậy đi.
- Thần tượng? Từ khi nào hắn là thần tượng của ta?
Tiết Thường Uyển không hiểu nổi. Ba năm qua Tiết Thường Uyển từng giây từng phút muốn gặp Tiêu Du Tử, không phải vì tôn sùng hắn mà là hận. Oán hận đọng lại ba năm, Tiết Thường Uyển hạn không thể lột da, rút xương Tiêu Du Tử ra.
Mai tháp chủ liếc Tiết Thường Uyển, lười cãi lại. Tiết Thường Uyển không rảnh phản bác sư phụ, qua khe hở cửa đá nàng đã trông thấy người mình oán hận. Bộ dạng Tiêu Du Tử gầy gò, Tiết Thường Uyển không nhìn thấy rõ phần khác, chỉ trông thấy thân hình mông lung. Chuyện gì đây? Tiết Thường Uyển dụi mắt nhìn lại, vẫn không thấy rõ, càng nhìn Tiêu Du Tử càng mơ hồ. Tiết Thường Uyển dụi mắt, rất là sốt ruột và bực mình.
Tiết Thường Uyển nhỏ giọng nói:
- Hỏng rồi, sao mắt ta không thấy rõ đồ vật?
Mai tháp chủ lắc đầu:
- Ài . . .
Mai tháp chủ làm biểu tình thất vọng khẽ thở dài:
- Cô nương ngốc, hắn gia cố mê vụ huyễn tượng trận lên người mình, nhìn thấy rõ mới lạ. Vi sư không biết nên nói ngươi sao đây.
Có lẽ vì tâm tình quá phức tạp nên đầu óc Tiết Thường Uyển hỗn loạn, khi nàng phản ứng lại thầm mắng mình ngốc quá, không nhìn ra mê vụ huyễn tượng trận.
Tiết Thường Uyển tức giận nói:
- Đang yên đang lành hắn gia cố huyễn tượng trận làm gì? Giấu đầu lòi đuôi, không dám cho người thấy mặt thật, chắc chắn không phải thứ tốt lành.
- Được rồi, hãy cất lòng hâm mộ ghen tỵ của ngươi đi.
Mai tháp chủ liếc Tiết Thường Uyển, nói:
- Người ta bởi vì thực nghiệm trận pháp nhiễm một loại nguyên tố độ nên mới dùng huyễn tượng trận.
- Sư phụ, ta hâm mộ ghen tỵ hồi nào?
Tiết Thường Uyển tức giận giậm chân.
- Sao không có? Nếu không thì ngươi cần gì nói người ta như vậy? Ngươi nghĩ lúc ngươi thực nghiệm trận pháp dính nguyên tố độc thì không gia cố huyễn tượng trận cho mình sao? Xé lớn chuyện ra không vì hâm mộ ghen tỵ thì là gì?
Tiết Thường Uyển cãi không lại:
- Sư phụ, sao sư phụ kỳ vậy . . .
- Hãy nhìn kỹ đi, xem người ta làm sao ngưng diễn phù văn.
Tiết Thường Uyển rất muốn xem Tiêu Du Tử có bản lĩnh gì. Tiết Thường Uyển cẩn thận nhìn một lúc, càng xem càng kinh hoàng, mờ mịt. Tiết Thường Uyển hoảng là cách Tiêu Du Tử ngưng diễn phù văn siêu nhanh, mau dễ sợ. Sao Tiêu Du Tử làm được? Sao có thể nhanh như vậy? Không lẽ Tiêu Du Tử vận dụng tinh thần lực đến trình độ xuất thần nhập hóa, cộng hưởng linh hồn theo kịp không?
Khiến Tiết Thường Uyển mờ mịt là Tiêu Du Tử ngưng diễn ra phù văn không có cái nào nàng xem hiểu, rất nhiều cái lạ, phức tạp, rườm rà.
Tiết Thường Uyển thấy khó hiểu, Mai tháp chủ cũng vậy. Giờ phút này, biểu tình Mai tháp chủ vừa lạ vừa hưng phấn, kèm theo khó tin.
Mai tháp chủ nhỏ giọng nói:
- Ba năm trước khi tên này sửa trận pháp ở chỗ này, ta và Đồ lão đầu nhi lo nói chuyện nên không nhìn, giờ mới biết tiểu tử thật kỳ diệu. Dù là vận dộng tinh thần lực, phối hợp cộng hưởng linh hồn, cách ngưng diễn phù văn thật sự là . . .