Vân Phàm nhẹ nhàng nói:
- Vậy thì điểm của chỉ đạo viên chúng ta sẽ bị trừ rất nhiều. Chúng ta không có ý gì khác, chỉ mong ngươi thông cảm một chút, nếu . . . Ta nói là nếu, nếu như ngươi muốn nghiên cứu tư liệu gì thì đừng ngại hỏi chỉ đạo viên chúng ta, vậy thì ngươi cũng không cần lật xem từng quyển sách đúng không?
- Ta đã nói là ta không có vấn đề gì, chỉ đang đọc sách.
Trần Lạc lười cãi, xoay người đi đọc sách tiếp.
Lý Đoan đứng bên cạnh lên tiếng trách móc:
- Ngươi nói vậy là sao? Ngươi tùy ý lật sách là cố ý khiến chỉ đạo viên chúng ta bị trừ điểm đúng không?
Trần Lạc lờ Lý Đoan đi như không ngeh thấy.
- Nếu ngươi có vấn đề gì cứ hỏi chúng ta, nếu không có mà tùy ý lật sách thì rõ ràng là cố tình gây sự!
Trần Lạc không dừng bước, thuận miệng nói:
- Các ngươi không giải quyết được vấn đề của ta, cũng không cần các ngươi giải quyết.
Nói gì mà vấn đề hắn không giải quyết được?
Trần Lạc thuận miệng nói như đâm vào tổ ong vò vẽ, mười chỉ đạo viên trong Tàng Thư tháp đều là bác học đa tài, nếu không đã chẳng là chỉ đạo viên. Bây giờ Trần Lạc nói bọn họ không giải quyết được vến đề của hắn? Không thể nhịn, tuyệt đối không nhịn được. Trừ Vân Phàm ra các chỉ đạo viên chạy tới ngăn cản Trần Lạc.
- Vẫn chưa chịu thôi?
Trần Lạc đứng yên, nhíu chặt mày tràn ngập tức giận, đôi mắt sâu thẳm nhìn quét từng người, ánh mắt lạnh lùng như đao phong xẹt qua từng tấc khuôn mặt.
Trần Lạc gật đầu, nói:
- Tốt, nếu các ngươi cho rằng mình có khả năng thì giải đáp vài câu của ta đi.
- Vạn năm xưa nay thời địa băng hỏa thứ bảy, tọa kỵ của Đại Ma Nham tướng quân, Hắc Yên Mã từng ăn một loại dị vật. Dị vật này khiến Hắc Yên Mã phát cuồng, sau khi cuồng thi sức mạnh rất lớn. Ta muốn biết sau khi Hắc Yên Mã phát cuồng có lực lượng lớn cỡ nào.
- Cái này . . .
Đám chỉ đạo viên với Lý Đoan dẫn đầu đều ngơ ngẩn. Theo trí thức của bọn họ chỉ biết Ma NHam tướng quân có một tọa kỵ lợi hại, còn về tọa kỵ ăn dị vật gì phát cuồng, có lực lượng lớn bao nhiêu thì không ai biết. Trần Lạc liên tục hỏi ba vấn đề, đám chỉ đạo viên Lý Đoan câm miệng.
- Chẳng phải các ngươi nói kêu ta có vấn đề thì hỏi các ngươi sao? Hiện tại ta nhưng tại sao các ngươi không đáp?
Trần Lạc chỉ vào huy chương chỉ đạo viên trước ngực Lý Đoan, nói:
- Ngươi tự xưng mình là chỉ đạo viên, hãy chỉ đạo ta đi?
Lý Đoan bị chỉ kiềm không được lùi ba bước, mặt xanh mét.
Vân Phàm đứng ra giải thích rằng:
- Bạn học này, vấn đè ngươi hỏi không rõ ràng, trong sách không ghi rõ. Chỉ đạo viên chúng ta không thể cho ngươi đáp án nhưng có thể đề cử ngươi đọc sách liên quan.
- Nếu đã không thể cho ta đáp án thì hỏi các ngươi làm chi? Ta có mắt, có linh thức, ta muốn tìm hiểu cái gì tự mình xem là được. Tại sao ta phải hỏi chỉ đạo viên các ngươi?
Môi Vân Phàm mấp máy muốn nói lại thôi, không thể phản bác.
Vân Phàm cắn răng nói:
- Ba vấn đề ngươi nhắc đến ta đề nghị ngươi xem lịch sử Ma Nham tướng quân, linh thú Hắc Yên Mã . . .
Vân Phàm một hơi đọc hơn năm mươi quyển sách.
- Không cần nàng ngươi đề cử, ta đã xem xong rồi.
Đã xem xong? Khi nào? Từ khi thiếu niên áo lam vào Tàng Thư tháp luôn lật xem đổi quyển sách thủy tinh, chưa từng thấy hắn đọc. Hơn năm mươi quyển quyển sách thủy tinh đọc hết cần một tháng, dù linh thức cường đại đến mấy cũng cần nửa tháng.
- Ngươi nói bậy, ngươi không hề đọc!
Lý Đoan đứng ra, hướn hở bắt chặt điểm yếu của Trần Lạc.
Lý Đoan chất vấn:
- Từ sau khi ngươi vào Tàng Thư tháp luôn lật xem đổi quyển sách thủy tinh, ngươi chỉ đọc tên và giới thiệu sách . . .
Trần Lạc ngắt lời Lý Đoan:
- Con mắt nào của ngươi thấy ta chỉ đọc tên và giản giới sách? Làm sao ngươi biết ta đã đọc hay chưa?
- Ngươi cầm một quyển sách nhìn một cái tiếp đó lại thay đổi, cứ thế lặp lại mà dám nói là ngươi đọc mỗi quyển sách?
Trần Lạc thản nhiên nói:
- Ta dám nói ta đã đọc tất cả sách.
- Buồn cười quá!
Lý Đoan lạnh lùng cười:
- Chính ta đây đọc một quyển sách còn cần một ngày, không lẽ ngươi liếc sơ đã đọc xong sách sao? Không ai có linh thức mạnh đến mức đó.
- Về linh thức thì ngươi biết bao nhiêu?
Trần Lạc khinh cuồng, kiêu căng, khinh cuồng đến từ tự tin, kiêu căng vì tức giận.
- Ngươi là ngươi, ta là ta, ngươi không được không có nghĩa là ta không thể thể.
Lý Đoan cắn răng mỉa mai:
- Thật là cuồng vọng tự đại, không biết trời cao đất rộng!
Mặt Lý Đoan dữ tợn, quát to:
- Ngươi nói mình đã đọc qua vậy ngươi dám trả lời ba vấn đề của ta không?
Vì lấy lại mặt mũi, Lý Đoan không đợi Trần Lạc nói đã nêu ba vấn đề, tỏ rõ có thể tìm thấy đáp án trong sách.
Vân Phàm đứng nghe ba vấn đề của Lý Đoan, biết là gã cố ý làm khó dễ đối phương. Đúng là ba vấn đề có đáp án trong sách, nhưng những quyển sách này ít được đẻ ý, từ khi Vân Phàm làm chỉ đạo viên chưa từng thấy có bạn học nào sẽ đọc loại sách đó, không một người nào, vì chúng không có tác dụng cho tu luyện.
Lý Đoan khí thế hùng hổ gắt hỏi:
- Nói đi, không phải ngươi khoác lác mình từng đọc sao? Tại sao không đáp?
Thấy Trần Lạc không hé môi, Lý Đoan càng dữ tợn đe dọa:
- Nếu hôm nay ngươi không trả lời được thì phải dập đầu xin lỗi ta.
Mọi người đều biết Lý Đoan rất giận, Vân Phàm bước ra khuyên gã đừng quá đáng. Bất đắc dĩ Lý Đoan đã giận run người, không thèm nghe.
Trần Lạc nhìn Lý Đoan, mặt không biểu tình:
- Nếu ta đáp được thì ngươi làm sao?
Lý Đoan gào thét:
- Nếu ngươi đáp được thì ta sẽ dập đầu xin lỗi ngươi được chưa? Ngươi có dám không?
- Ta không nhận lạy.
Trần Lạc nói rồi xoay người đi hướng giá sách:
- Không cần dập đầu xin lỗi, cho ta tát ngươi mười cái là được, sau đó lăn ra khỏi Tàng Thư tháp.
Lý Đoan nêu ba vấn đề nhìn như bình thường nhưng ẩn chứa huyền cơ. Vấn đề thứ nhất, Hoàng Túc Thảo là loại tài nguyên gì? Câu thứ hai, điều ước quang minh và hắc ám thứ ba trăm bốn mươi bảy là cái gì? Câu thứ ba, vạn năm xưa nay thời đại lục quang huy thứ sáu, doanh trưởng Hổ Khiếu doanh quân đoàn Vân Phong là ai?
Khi Lý Đoan đặt ba câu hỏi thì mọi người có mặt bao gồm chỉ đạo viên, đệ tử đến đọc sách đều khẳng định Trần Lạc sẽ thua, vì ba câu hỏi này nguyên Trung Ương học phủ không ai đưa ra đáp án chính xác.
Hoàng Trúc Thảo là cái gì?
Mọi người biết Hoàng Trúc Thảo là loại tài nguyên tu hành, còn là tài nguyên gì thì không biết. Trên thế giới có nhiều tài nguyên tu hành không đếm xuể, chỉ tính số chữ ghi chép đã nhiều đến ức vạn, ai rảnh đi xem mấy thứ này?Dù là một ít luyện đan sư, luyện bảo sư cũng chỉ nhớ vài tài nguyên thường hay dùng, những tài nguyên ít để ý thì không ai thèm nhớ, thậm chí không nhìn. Trong Tàng Thư tháp có hơn một vạn quyển 'tài nguyên bảo chí', bên trong ghi lại ức vạn tài nguyên.