Thiên Vu

Chương 1303: Chương 1303: Cảm giác đánh rơi (2).




- À.

Nữ Vu nghe hiểu, Nữ Oa tham gia chuyện này không phải muốn phá cục của Nữ Đế, thăm dò thái độ của Bà Sa mà là không để lại tiếc nuối cho mình. Đối với Nữ Oa thì Bà Sa có xuất hiện hay không đều không quan trọng, điều quan trọng là nàng không muốn bỏ qua cơ hội cuối cùng phong giết Trần Lạc, dù thất bại nhưng ít nhất đã làm, không có gì tiếc nuối, chỉ vậy.

- Nhân Mẫu nhà ngươi còn bị dồn đến mức này, sự việc đã phát triển vượt tầm kiểm soát của mọi người.

- Ngươi cũng thế, chúng ta đều vậy. Nữ Đế, ta, ngươi, Bà Sa, trời và đất đều như thế.

- Đúng rồi, công nhận.

Nữ Vu lắc đầu khẽ thở dài:

- Khi Nhân Linh chi tháp mở ra có phải cũng có nghĩa là tất cả sắp hoàn toàn bắt đầu lại?

Nữ Oa không trả lời, nàng nhắm mắt, biểu tình bình tĩnh có chút thay đổi, đó là một loại bất đắc dĩ, lo âu.

Thấy Nữ Oa không nói chuyện, Nữ Vu không hỏi tiếp, vì nàng hoàn toàn thông cảm, thậm chí cảm nhận được tâm tình hiện tại của Nữ Oa.

Nữ Vu cho rằng Trần Lạc chắc chắn sẽ nhảy ra nhân chi pháp tắc, Nữ Oa mong gì hắn làm thế. Không khoa trương khi nói dù Trần Lạc không muốn nhảy Nữ Oa cũng sẽ tìm đủ mọi cách ném hắn ra khỏi nhân chi pháp tắc. Lý do đơn giản vì Trần Lạc là cục nợ, cục nợ rất lớn, cục nợ to uy hiếp đến đại vũ trụ đại hỗn độn. Đối với Nữ Oa dù không thể bảo vệ đại vũ trụ thì trước hết ưu tiên bảo vệ nhân chi pháp tắc của mình không bị làm hại, nên nàng không tiếc tất cả trợ giúp Trần Lạc nhảy ra nhân chi pháp tắc.

Nếu chỉ có thế, Nữ Oa được gọi là Nhân Mẫu chúa tể nhân chi pháp tắc sẽ không nhức đầu. Vấn đề quan trọng là không chỉ thế. Nữ Oa biết Trần Lạc là cục nợ uy hiếp vũ trụ, Đại địa lão gia tử, lão thiên gia cũng biết.

Nếu cục nợ Trần Lạc uy hiếp đại vũ trụ nhảy ra Tri Thu là sẽ bước chân vào địa chi pháp tắc. Nữ Oa an toàn, địa chi pháp tắc của Đại địa lão gia tử sẽ nguy hiểm, Đại địa lão gia tử đâu chịu? Đại địa lão gia tử sẽ tìm đủ mọi cách ngăn cản Trần Lạc nhảy ra nhân chi pháp tắc, không tiếc trả giá đắt. Lão thiên gia cũng tuyệt đối không ngồi chờ chết.

Khi Trần Lạc nhảy ra nhân chi pháp tắc, vào địa chi pháp tắc, tiếp theo đến lượt thiên chi pháp tắc. Lão thiên gia không cho phép cục nợ lớn đó uy hiếp thiên chi pháp tắc, huống chi lão thiên gia biết Trần Lạc nhảy ra nhân chi pháp tắc vì muốn cướp Thiên Thư của lão thiên gia, tất nhiên sẽ không ngồi chờ hắn cướp, điên cuồng ngăn cản.

Nữ Vu không thể tưởng tượng khi Trần Lạc nhảy ra nhân chi pháp tắc sẽ xảy ra cảnh tượng điên cuồng thế nào.

Nữ Oa không tiếc mọi giá giúp đỡ Trần Lạc nhảy ra nhân chi pháp tắc. Lão thiên gia, Đại địa lão gia tử liều mạng ngăn cản. Lúc đó sẽ rất náo nhiệt. Ba người thống trị thiên, địa, nhân. Nữ Oa thống trị ngũ sắc thiên, lão thiên gia thống trị các thần, Đại địa lão gia tử thống trị các ma.

Trời!

Nữ Vu lắc đầu, nàng thật sự không dám tưởng tượng tiếp, rất khủng bố, rất kinh dị.

- Không... Không lẽ chẳn còn cách nào ngăn cản chuyện này sao?

- Không còn... Hết rồi, cơ hội cuối cùng bị Bà Sa chặn lại.

- Ta luôn muốn hỏi tại sao Bà Sa đứng ra? Nếu Bà Sa không ra mặt không chừng sẽ thay đổi được mọi thứ...

- Tại sao? Không vì gì, nếu có thì đó là nhân quả. Nói cơ hội cuối cùng bị Bà Sa phá hỏng chẳng bằng nói là bị nhân quả phá hỏng. Dù Bà Sa không muốn thì vẫn phải đứng ra, tuy nàng chúa tể nhân quả nhưng bản thân cũng nằm trong nhân quả, tuy nhiên...

- Sao vậy?

Nữ Oa mở mắt ra lẩm bẩm:

- Ta luôn không hiểu là loại nhân gì khiến Bà Sa chọn quả này?

Nhân gì?

Nữ Vu không hiểu.

- Nữ Vu, ngươi có cảm giác này không?

- Cảm giác gì?

- Đó là... Mình thiếu thứ gì, một thứ vô cùng quan trọng. Cảm giác đánh mất cái gì đó, nhưng không biết đó là gì.

Nữ Vu kinh ngạc hỏi:

- Ngươi có cảm giác này sao?

Bởi vì sau khi thức tỉnh Nữ Vu thường cảm thấy dường như từng vứt bỏ thứ gì, nhưng nàng không nhớ ra.

Nữ Oa kinh ngạc kêu lên:

- Ngươi cũng vậy?

Nữ Oa, Nữ Vu nhìn nhau, đồng thanh kêu lên bốn chữ:

- Mảnh đất hư vọng!

Hai người rất ngạc nhiên.

Biểu tình Nữ Oa căng thẳng hỏi:

- Ngươi biết tại sao là mảnh đất hư vọng không?

- Ta không biết, mới rồi trong khoảnh khắc đột nhiên nhớ cái tên này, còn ngươi?

- Ta cũng giống ngươi.

Nữ Oa nghi hoặc hỏi:

- Nhưng mảnh đất hư vọng là dâu? Tại sao ta không có ký ức về nó?

- Ta cũng vậy, nhưng không hiểu sao cái tên này cực kỳ quen thuộc.

Nữ Vu trầm ngâm giây lát, suy đoán nói:

- Hay cảm giác đánh ấmt của chúng ta là do Vũ Hóa Phi này?

Nữ Oa đăm chiêu, lắc đầu nói:

- Nếu ngươi và ta cùng có cảm giác này thì Nữ Đế cũng có, Bà Sa cũng vậy.

- Là sao? Ngươi cảm thấy Bà Sa đứng ra vì nàng biết mảnh đất hư vọng ở đâu? Mới rồi ngươi nói nhân quả, chẳng lẽ lý do Bà Sa đứng ra chôn giấu ở mảnh đất hư vọng?

- Không biết... Có lẽ đi, vấn đề này chỉ có Bà Sa mới trả lời được.

Vô tận hải, quần đảo Thiên Khải.

Mãi khi Úy Y Nhi đi theo Úy Thiên Long về nhà vẫn không chấp nhận được Trần Tiểu Nhị đồng hành với ư2e chính là Lạc gia nghịch thiên trong truyền thuyết. Không chỉ Úy Y Nhi, Kim lão cũng vậy. Dọc theo đường đến đảo Thiên Khải hai ngươi cùng Trần Lạc ở chung hơn một năm, nghĩ sao cũng không liên tưởng được Trần Tiểu Nhị lôi thôi thích thổi phồng là Lạc gia quen thói nghịch thiên, kiêu ngạo, ngông cuồng.

Úy Y Nhi hỏi ra.

Nữ Nhân Vương Ân Tiểu Ly cười bất đắc dĩ nói:

- Y Nhi, ngươi có điều không biết, Trần công tử là người như vậy đấy. Nếu khi Trần công tử không tức giận thì hay cho cảm giác tùy ý lười biêngs.

- Nhưng... Nhưng khác với trong tưởng tượng quá nhiều, cách xa Lạc gia truyền kỳ các người nói. Hiện tại ta vẫn không dám tưởng tượng những chuyện đó là hắn làm.

- Ha ha ha, Y Nhi ngốc, trong thế giới Vân Đoan có nhiều người sai lầm giống như Y Nhi, kết quả bị đánh rất thảm.

Ân Tiểu Ly vuốt tóc dài của Úy Y Nhi, vén một lũ tóc ra sau tai nàng.

Ân Tiểu Ly cười nói:

- Trong thế giới Vân Đoan chúng ta từng có một câu nói hoàn mỹ thuyết minh Trần công tử. Lạc gia vui thiên hạ hoan, một niệm như phật tiêu sái tùy ý nói cười. Lạc gia giận thiên hạ khóc, một niệm như ma ngông cuồng bá đạo giận ngập trời.

- Lại câu này.

Úy Y Nhi, Kim lão lúc đi trên đường không chỉ một lần nghe nói qua câu này. Không phải bọn họ không hiểu nhưng không tự thể nghiệm qua, Úy Y Nhi, Kim lão không rõ ý nghĩa thật sự.

- Đối với các người thì câu này chợt nghe có lẽ chỉ nói Trần công tử vui buồn thất thường. Nếu các người cùng ta trải qua Táng Cổ Phong sẽ biết ý nghĩa câu nói không chỉ như thế.

- Được rồi, ta thua. Nhưng Tiểu Ly cô cô, cho ta hỏi một chuyện được không?

- Muốn hỏi gì?

- Cô cô... Đến bây giờ còn rất mến mộ Trần Lạc sao?

Ân Tiểu Ly không ngờ Úy Y Nhi đột nhiên hỏi câu này, vẻ mặt sửng sốt sau đó cười khẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.