Thiên Vu

Chương 941: Chương 941: Cơ hội (2).




Dứt lời, song sát quỳ một trên trên đất, cùng lên tiếng chúc mừng.

Cũng trong lúc đó, giữa hư không, Gia Cát Thiên Biên cũng một đường đi tới, phía sau hắn là một vị lão giả và một vị thanh niên. Lão giả cúi đầu, ngưng mi, dường như đang trầm tư nghĩ về điều gì, còn thanh niên có vẻ gấp gáp, vài lần muốn mở miệng lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi:

- Thiên Biên đại ca, lần này không phải chúng ta đi tìm Nữ Vu nương nương sao? Vì sao chưa gặp Nữ Vu nương nương lại đột nhiên ly khai rồi?

Thanh niên vừa hỏi có tên là Cố Diệp Thần, là một trong ba mươi sáu kiêu tử vô song do Vân Đoan phong thưởng, bất kể tư chất, thành tựu hay thực lực tu vi đều là hạng nổi bật trong hàng ngũ thiên kiêu một đời, đã từng tỏa sáng rực rỡ trong lần hội võ Vinh Quang lần thứ nhất, có người nói thực lực của hắn ngang tài, không phân cao thấp với Phương Thiên Nam, nếu không phải đi theo Gia Cát Thiên Biên hành sự khiêm tốn, nói không chừng cái tên đứng đầu trong số ba mươi sáu kiêu tử vô song phải thuộc về hắn, rất nhiều người đều nói như vậy, nhưng Cố Diệp Thần cũng không quan tâm, càng không hối hận, trong mắt hắn, Gia Cát Thiên Biên là một vị trí dũng song toàn, là người có một không hai trong thiên hạ, là một vị Thiên tử đáng cho Cố Diệp Thần hắn đi theo.

- Trước giờ Nữ Vu chỉ gặp người hữu duyên, còn ta cũng không phải là người hữu duyên.

Gia Cát Thiên Biên nhàn nhạt đáp lại.

- Thiên Biên đại ca, ngài là Thiên tứ chi tử, là người thượng thừa Thiên mệnh, làm sao có thể không phải là người hữu duyên?

Gia Cát Thiên Biên lắc đầu.

- Còn nữa, Thiên Biên đại ca, lấy thực lực tu vi ngươi bây giờ, ngay cả đối mặt với bản tôn Mạc Vấn Thiên cũng đủ tư cách đánh một trận, vì sao khi đối mặt với phân thân của hắn cũng không xuất thủ chứ? Ta biết ngươi làm người khiêm tốn, lấy đại cục làm trọng, thế nên mới nhiều lần nhường nhịn, vẫn nhớ kỹ mấy ngày trước ngươi từng nói, thời cơ đã đến, không cần ngủ đông, gặp gió mây hóa thân thành rông.

- Diệp Thần, đích xác ta từng nói lời này, nhưng ngươi còn chưa thực sự hiểu được, thời cơ ta nói đến cũng không phải là lúc này.

- Vậy là lúc nào?

- Thiên Ngộ bia!

Thiên Ngộ bia?

Là một đời thiên kiêu xuất hiện sau khi núi Táng Cổ hiện thế, Cố Diệp Thần tự nhiên biết Thiên Ngộ bia là tồn tại thế nào, chẳng qua hắn không hiểu được lấy bản lĩnh Gia Cát Thiên Biên hiện giờ, sao còn cảm thấy hứng thú với Thiên Ngộ bia, hơn nữa còn coi Thiên Ngộ bia là thời cơ chuyển mình? Khi hắn hỏi thăm, Gia Cát Thiên Biên chỉ đơn giản nói đến lúc đó liền biết.

Lúc này, lão giả ở bên cạnh đột nhiên mở miệng, nói:

- Thiên Biên, lần này Trần Lạc đột nhiên xuất hiện, ngươi thấy thế nào?

Nhắc tới Trần Lạc, thần tình Gia Cát Thiên Biên lập tức trở nên ưu sầu, cho đến bây giờ, cái tên Trần Lạc vẫn như bóng ma che phủ linh hồn hắn, mỗi khi nhắc đến đều khiến sắc mặt hắn lộ vẻ lo lắng, trong đầu tràn ngập cừu hận.

- Vu lão, Trần Lạc kia thực đáng sợ như trong truyền thuyết sao?

Lão giả được gọi Vu lão kia trầm trọng gật đầu, cực kỳ nghiêm nghị đáp lại:

- Sự hiện hữu của hắn không thể hình dung bằng hai chữ đáng sợ, nói cách khác, hắn không nên tồn tại trên cõi đời này.

- Chuyện này…

Năm nay Cố Diệp Thần bất quá mới hai mươi tuổi, có thể nói hoàn toàn không cùng một thời với Trần Lạc, tuy vậy qua các truyền lưu hắn vẫn biết rõ những cố sự truyền kỳ đầy mầu sắc về Trần Lạc, hiện tại nghe được Vu lão đánh giá Trần Lạc như thế, thực khiến hắn không biết nên nói cái gì cho phải, hắn cũng không tưởng tượng được một người như thế nào mới đủ khiến Vu lão kiêng kỵ như thế, không dùng hai chữ đáng sợ để hình dung, còn nói không nên tồn tại trên cõi đời này.

- Thiên BIên, có phải ngươi đang lo lắng Trần Lạc xuất hiện sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta hay không?

Vu lão hỏi thăm, Gia Cát Thiên Biên lắc đầu, nói:

- Sự tồn tại của Trần Lạc tuy cực kỳ đặc thù, bất quá cũng không cần lo lắng, hắn cũng không ảnh hưởng được kế hoạch của chúng ta. Hắn năm lần bảy lượt nghịch thiên mà đi, một thân thành tựu đều là vi phạm pháp tắc, lại ngang nhiên vượt chế pháp tắc chúa tể tự nhiên, lần này linh hồn bị thẩm phán câu diệt còn chết đi sống lại, đủ để xưng là bản gốc tội lỗi lớn nhất đương thời, thượng thiên sẽ không bỏ qua cho hắn, điểm này ta rất khẳng định, có lẽ Mạc Vấn Thiên cũng là như vậy, chúng ta đều biết, sự xuất hiện của Trần Lạc có lẽ sẽ uy hiếp được ta và Mạc Vấn Thiên, nhưng càng uy hiếp hơn nữa với Vân Đoan, chúng ta lo lắng Trần Lạc, Vân Đoan càng lo lắng hắn, hơn nữa…

Gia Cát Thiên Biên nhìn mặt trời chói chang trên hư không, lại nói:

- Từ một loại ý nghĩa nào đó, Trần Lạc xuất hiện mặc dù là đe dọa đáng sợ không giống bình thường, nhưng đối với ta mà nói, chỗ tốt hắn mang tới lớn hơn nhiều đe dọa, Nhân thư sắp ra đời, Vân Đoan vốn đã bắt đầu nghĩ biện pháp đối phó với ta, hiện giờ Trần Lạc đột nhiên xuất hiện, sợ rằng Vân Đoan không còn thanh thản nhàn tâm được nữa, ít nhất sẽ không một lần lại một lần từng bước lấn tới như trước nữa.

- Thế nhân chỉ biết đến Thái tử, Thế tử chí tôn trên Vân Đoan, chỉ biết Thiên Vương Lão Tử Lạc gia khí phách, chỉ biết Nhân vương Mạc Vấn Thiên kiêu ngạo, lại không biết Thiên tử Gia Cát trí tuệ, ha ha… Diệu thay diệu thay.

Vu lão dương như rất vui vẻ mừng cho Gia Cát Thiên BIên.

- Không lâu sau, thời điểm Thiên Ngộ bia mở ra sẽ vô cùng náo nhiệt… Nếu như ta đoán không lầm, đến lúc đó cũng có thể là lần đầu tiên mười hai Đại Nhật Thế Tử của Vân Đoan giao thủ với mười vương mười tử.

Nhắm mắt lại, mặc dù thần tình Gia Cát Thiên Biên vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng thần sắc vẫn toát ra vẻ kích động.

Hồi lâu sau, hắn bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn lên trời cao, cất tiếng:

- Thượng thiên, mười năm trước ngươi cho ta trở thành rồng trong loài người, nhưng hết lần này tới lần khác gặp phải một Trần Lạc, mười năm sau, ngươi lại ban cho ta thành Thiên tử, rồi lại gặp phải một Mạc Vấn Thiên, hiện tại mười năm qua đi, Thiên Ngộ bia sắp mở ra, ngươi có định cho Gia Cát Thiên Biên ta một lần cơ hội vấn đỉnh?

Vực Tây Ách, bên trong một căn mật thất ngầm phủ đầy các loại trận pháp huyền ảo tại trang viên Mạn Đà La, một vị nữ tử lẳng lặng nằm trên giường ngọc hàn băng, mái tóc màu hồng dài ba nghìn sợi, dương mặt dù hai mắt đang nhắm cũng không cách nào che đậy được nét quyến rũ tuyệt sắc cực kỳ rung động lòng người, nàng cứ yên lặng nằm ở đó, dáng người duyên dáng bị bao phủ toàn bộ bên trong trận pháp, giống như một tầng quang hoa màu trắng thần kỳ chậm rãi chảy xuôi.

Không chút dấu hiệu nào, bên trong mật thất ngầm bỗng nhiên xuất hiện một nam tử, nam tử có thân hình gầy gò mặc một bộ áo màu lam, trên gương mặt anh tuấn xen lẫn vài phần âm nhu, đó không phải ai khác chính là Trần Lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.