Thiên Vu

Chương 1118: Chương 1118: Dàn xếp ba lão (2).




- Ha ha ha ha ha ha!

- Chúng ta thậm chí cho rằng thật ra Trung Ương học phủ không muốn chiếm hữu Nhân Thư.

- Mãi đến hôm nay, gặp lại sư phụ, cảm nhận lực lượng cường đại từ người sư phụ, cảm nhận được sư phụ chấp chưởng Trung Ương thế giới thì chúng ta mới biết tất cả là chúng ta tự nghĩ vậy, chỉ là giấc mơ đẹp của ba chúng ta.

- Ha ha ha... Ha ha ha ha ha ha!

Hách Thiên Nhai đứng nhìn trời đêm, kể ra bí mật giấu sâu nhất trong lòng. Giọng điệu Hách Thiên Nhai rất bình thản, càng lúc càng nhạt, nhạt dần, đến cuối cùng như đang nói về chuyện của người khác.

Có lẽ đúng như Hách Thiên Nhai nói, chuyện hôm nay đánh thức lão khỏi giấc mơ lừa mình dối người.

- Đúng vậy. Cho đến nay là tại chúng ta quá cố chấp.

Ngụy đại tổng quản cảm thán rằng:

- Nhưng vậy cũng tốt, nên buông rốt cuộc phải buông, đạo khác nhau không chung đường. Nhiều năm qua ba chúng ta đã cạn tình cạn nghĩa, đối với ơn dạy dỗ của sư phụ hay ơn nuôi nấng của Trung Ương học phủ thì chúng ta đều không thẹn với lòng.

- Buông xuống, rốt cuộc buống xuống, ha ha ha ha ha ha!

Đồ Lão Tà đột nhiên đứng dậy hét to hướng bầu trời:

- Sư phụ! Đây là lần cuối đồ nhi gọi tiếng sư phụ!

- Từ hôm nay trở đi, người không còn là sư phụ của chúng ta nữa, chúng ta cũng không phải là đệ tử của người! Ba chúng ta không liên quan gì đến người nữa. Người cứ tiếp tục chìm trong giấc mơ Nhân Thư hảo huyền đi!

- Còn có Trung Ương học phủ, mấy năm nay các lão tử bỏ công đổ máu bảo vệ ngươi, coi như trả đủ ơn nuôi dưỡng. Từ nay lão tử không phải trưởng lão của Trung Ương học phủ nữa, ha ha ha ha ha ha!

Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn, Lãnh Cốc nhìn nhau.

Trần Lạc ngẫm nghĩ,lên tiếng:

- Ba lão đừng buồn, chuyện đã qua hãy để nó qua đi. Trung Ương học phủ bây giờ không còn như ngày xưa, các người không cần lưu luyến. Theo ta thấy hay là rời khỏi đây đi.

Đồ Lão Tà kinh ngạc hỏi:

- Đi? Đi đâu được?

- Miễn rời khỏi chỗ thị phi Trung Ương học phủ thì đi đâu chẳng được?

- Lạc tiểu tử, ngươi suy nghĩ quá đơn giản. Nhân Thư hiện thế, nguyên thế giới, tất cả Tiểu Linh giới phương thế giới này đều là đất thị phi, không có gì khác nhau.

- Miễn người muốn, ta có thể sáng tạo ra một chỗ yên tịnh.

Với bản lĩnh hiện tại của Trần Lạc, hắn tự tin có thể sáng tạo ra không gian đặc biệt né tránh Nhân Thư ảnh hưởng.

- Thôi đi, vào chỗ yên tịnh do tiểu tử nhà ngươi tạo ra có lẽ sẽ tránh xa thị phi nhưng cũng buồn chết người. Ngươi cũng biết tính lão tử, lão tử là loại người ở yên được sao?

Trần Lạc sờ cằm:

- Nói cũng đúng.

Khỏi nghĩ cũng biết tính tình như Đồ Lão Tà không chịu được cô đơn.

Tần Phấn chợt lên tiếng:

- Hay chúng ta đưa ba lão đi thế giới khác? Thế giới kia cũng như thế giới chúng ta, không khác biệt nhiều.

- Một thế giới khác? Còn giống thế giới này?

Đồ Lão Tà từng lăn lộn trong đại vũ trụ vô tận hải thời gian dài, lão biết trong thiên địa có rất nhiều đại thế giới. Đồ Lão Tà từng đi qua một số đại thế giới, những chúng nó không có sự sống, đừng nói người, một con chim cũng không có, một mảnh hoang vu. Bây giờ Tần Phấn nói có một thế giới giống như thế giới của bọn họ, Đồ Lão Tà dào dạt hứng thú muốn biết.

Trần Lạc cũng ngạc nhiên nhìn Tần Phấn, hắn biết trong đại vũ trụ vô tận hải có rất nhiều đại thế giới, nhưng hắn chưa từng đi qua.

- Phụ mẫu của ta và Ngạo Phong đều được sắp xếp ở đó, nếu ba lão đồng ý thì ta có thể đưa các người qua.

Tần Phấn đang nói chợt nhớ đến điều gì:

- Lạc gia, Lãnh Cốc, ta quên mất. Nếu có thể thì đưa luôn người nhà của hai người đi chung, thấy sao?

Từ khi biết đến Nhân Thư, trong lòng Lãnh Cốc luôn lo lắng an toàn của người thân. Nghe Tần Phấn nói, Lãnh Cốc trách móc gã.

- Chết tiệt, lão Tần, sao không nói sớm?

Tần Phấn cười khổ nói:

- Ta và Ngạo Phong thức tỉnh không lâu sau khi nhân quả mở ra, rồi đưa người thân đến chỗ đó. Vốn định nói với các người, nhưng gặp nhau rồi xảy ra nhiều chuyện nên quên mất.

Trần Lạc hỏi:

- Chỗ đó có an toàn không? Nếu an toàn thì ta sẽ đưa gia đình lão sư của ta và Đồ lão già đi luôn.

Trần Lạc giống như Lãnh Cốc, từ khi biết Nhân Thư thì hắn luôn lo lắng an toàn của đám người Vương Khắc lão sư. Trần Lạc vốn định qua một thời gian ngắn sẽ sáng tạo ra không gian đặc biệt, giờ Tần Phấn có cách đưa bọn họ đi thế giới an toàn khác thì không còn gì tuyệt vời hơn.

- Rất an toàn.

Tần Phấn chắc chắn nói:

- Ba lão thì sao? Ý của các người thế nào?

Đồ Lão Tà nhìn hướng Hách Thiên Nhai, Ngụy đại tổng quản:

- Nghe không tệ.

Thấy Hách Thiên Nhai do dự, Đồ Lão Tà la lên:

- Sư huynh, vẫn không buông được sao!?

- Không, không phải ta không buông được, nhưng chúng ta đi rồi học phủ còn nhiều đệ tử. Hơn nữa Nhân Thư hiện thế sẽ ảnh hưởng nhiều người, ta muốn góp sức nhỏ nhoi, cố gắng giảm bớt người bị thương.

- Sư huynh! Làm ơn đừng lo mấy chuyện vẩn vơ này được không? Nhân Thư hiện thế, sức ba chúng ta làm được cái gì? Không được gì hết. Đừng nói cứu người, khi đó ba chúng ta có thể sống tiếp hay không đã là vấn đề.

- Ba lão, cứ giao chuyện này cho ta chúng ta.

Trần Lạc bảo đảm:

- Ta xin hứa với người, khi nào Nhân Thư hiện thế thì ta sẽ cố gắng hết sức mình tránh cho người bình thường bị tổn thuương.

- Ba lão cứ yên tâm, chúng ta sẽ cố hết sức giảm thấp Nhân Thư nguy hiểm.

- Mấy tiểu tử kia đều đã hứa rồi, sư huynh yên tâm chưa?

- Cái này... Được rồi.

Cuối cùng Hách Thiên Nhai chịu gật đầu:

- Nhưng có thể cho ta chút thời gian sắp xếp không?

- Ha ha ha, ba lão cứ đi chuẩn bị, không bận.

Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn, Lãnh Cốc ở chung với Đồ Lão Tà, Hách Thiên Nhai, Ngụy đại tổng quản thật lâu, mãi đến đêm khuya mới đi. Bốn người định tìm một chỗ nhậu tiếp, chưa ra khỏi Trung Ương học phủ chợt thấy một nữ nhân. Một nữ nhân xinh đẹp tóc đỏ, vóc dáng nóng bỏng, khuôn mặt quyến rũ, không phải Lạc Anh thì là ai.

Lạc Anh bước tới, thật tự nhiên ôm tay Trần Lạc:

- Thân mến, vừa hết bạn rồi sao? Ta chờ ngươi đã lâu.

Lạc Anh nghiêng đầu nhìn Ngạo Phong, Tần Phấn, Lãnh Cốc, cười nói:

- Ba chàng đẹp trai, cho ta và người yêu dấu của ta không gian riêng được không?

Tần Phấn, Ngạo Phong rất hiểu chuyện, đương nhiên biết nên làm sao. Lãnh Cốc định ghẹo vài câu, nhưng nhớ khi Lạc Anh điên có biệt hiệu ma nữ, gã ngẫm nghĩ cuối cùng im miệng. Ba nam nhân từ biệt Trần Lạc, đi thẳng.

- Thân mến, đi dạo với ta được không?

Từ khi Trần Lạc biết thân phận của các nữ nhân đều là truyền thừa thần tộc cổ xưa thì hắn cố gắng tránh tiếp xúc với các nàng. Không phải vì các nàng tiếp xúc với Trần Lạc vì mục đích dùng tình cảm trói buộc hắn. Nói thật là Trần Lạc không hề quan tâm chuyện này, không chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.