Thiên Vu

Chương 24: Chương 24: Đồ lão già kinh hoàng (2).




- Linh hồn bình thường, gia gia lai thăm dò linh mạch của ngươi.

Thăm dò xong làm tròng mắt Đồ Khai Nguyên suýt rớt xuống, nhìn Trần Lạc như thấy Lão vu yêu ngàn năm.

Đồ Khai Nguyên buột miệng kinh kêu:

- Má ơi, ngươi . . . Bà nội nó . . . Cha nó ngươi đã mở năm linh mạch?

Vì quá đột ngột, quá kinh hoàng, có lẽ vì sự thật làm người khó chấp nhận nên Đồ Khai Nguyên lạc giọng hét chói tai.

Trần Lạc nhìn bộ dạng của Đồ Khai Nguyên, cố nhịn cười, làm bộ thâm trầm liếc xéo Lão.

Trần Lạc thản nhiên nói:

- Tiểu gia dù gì là kỳ tài ngút trời, chỉ mở năm linh mạch có gì lạ?

- Cha nó!

Đồ Khai Nguyên bị kích thích nên chửi thề, rống to:

- Bà nội nó linh hải của ngươi bị hủy!

- Linh mạch của ngươi chắc chắn đã rối loạn, tắc nghẽn.

- Khó hơn người khác gấp đôi!

- Ngươi mới ra tù bốn tháng đã thông năm linh mạch, hơn nữa cái nào cũng biến dị! Tổ cha nó có cho người khác sống không?

Hâm mộ, ghen tỵ.

Bốn chữ nói lên tâm tình hiện giờ của Đồ Khai Nguyên, Lão đã xác nhận tiểu tử Trần Lạc không chỉ có thiên phú siêu biến thái ở lĩnh vực trận pháp mà cũng yêu nghiệt ở lĩnh vực tu luyện. Đồ Khai Nguyên nhớ năm xưa cũng được người gọi là kỳ tài ngút trời nhưng giờ so với Trần Lạc thì chút thiên phú của Lão có đáng là gì.

Thiên phú của người ta mới gọi là thiên phú!

Hai thiên phú tu hành, trận pháp!

Đồ Khai Nguyên ngửa đầu nhìn trời, cảm thấy ông trời thật bất công, muốn mắng trời bị mù mắt.

Qua thật lâu sau dường như trút ra hết nỗi lòng, Đồ Khai Nguyên lắc đầu, thở hắt ra. Đồ Khai Nguyên lén lau giọt nước mắt hâm mộ, ghen tỵ nơi khóe mắt.

- Như thế nào? Phục rồi?

Trần Lạc thấy bộ dạng của Đồ Khai Nguyên thì rất vui.

- Phục.

Đồ Khai Nguyên như trái bóng xì hơi, ủ rũ, chỉ cảm thấy không công bình.

Trần Lạc đắc ý quên hình:

- Kêu tiếnga Lạc tiểu gia nghe chơi.

Đồ Khai Nguyên biến sắc mặt nói:

- Tiểu tử thối!

Đồ lão già gào to:

- Cho ngươi đắc ý còn được đằng chân lân đằng đầu, hừ, ngươi có hai thiên phú siêu tuyệt thì sao? Nếu không cố gắng tu hành thì vẫn là ặn bã!

Trần Lạc trề mỗi không nói.

- Tiểu tử thối, ngươi giỏi thật, ẩn giấu sâu, nếu gia gia không dò xét ngươi thì vẫn không hay biết gì.

Đồ Khai Nguyên ngồi bên giường, thò đầu lại gần nói:

- Tiểu tử, nếu ngươi đã mở năm linh mạch thì còn che giấu làm gì? Khi người Tiểu La Thiên học viện đến gây chuyện sao không dạy cho chúng một bài học nhớ đợi, để chúng về làm chi? Ngươi không thấy mất mặt sao?

- . . .

Trần Lạc không biết nên nói cái gì:

- Mới rồi Lão còn bảo ta đừng gây họa.

- Mới rồi là mới rồi, vừa rồi gia gia không biết thực lực của ngươi nên lo lắng ngươi chịu thiệt. Bà nội nó ngươi đã mở năm linh mạch, cái nào cũng biến dị thì còn sợ khỉ gì? Không đánh chết cha chúng thì ngươi có xứng với thiên phú của mình không?

- Tiểu gia muốn che giấu thực lực.

- Giấu gì? Có gì mà giấu? Vừa rồi gia gia dò xét ngươi không xâm nhiễm hắc ám thì giấu làm gì?

Trần Lạc lườm Đồ Khai Nguyên, nói:

- Lão ngồi nói chuyện không đau lưng, tiểu gia mở ba linh mạch trong bốn tháng đã làm nhiều người thấy lạ, nếu để ai biết tiểu gia mở năm linh mạch thì sẽ nổ tung chảo. Ta nghe Lão nói có một số Lão vu yêu gì đó rất thích đoạt xá thân thể có thiên phú tốt.

Nghe Trần Lạc nói Đồ Khai Nguyên giơ ngón cái lên khen:

- Tiểu tử, không ngờ ngươi chẳng những không bị thiên phú của mình làm choáng váng mà còn nghĩ tới điều này, giỏi!

Đồ Khai Nguyên gật đầu, nói:

- Ngươi nói đúng, với tình huống của ngươi đúng là nên che giấu thực lực. Nếu bị một số Lão vu yêu nhìn trúng thì xui, huống chi . . .

Trần Lạc tò mò hỏi:

- Huống chi cái gì?

Trần Lạc không biết Đồ Khai Nguyên muốn nói gì.

- Huống chi thứ biến thái như ngươi rất đả kích người. Ngươi dùng bốn tháng đả thông năm linh mạch, các học đồ dùng bảy, tám năm không đả thông năm linh mạch làm sao sống?

Nói xong Đồ Khai Nguyên vô cùng nghiêm túc dặn dò:

- Sau này cố gắng tránh đừng lộ thực lực trong học viện của gia gia nghe không? Gia gia không muốn đám học đồ Tiểu Kim Câu học viện cảm thấy tương lai u ám.

- Ta biết chừng mực.

- A đúng rồi, còn một điều nữa, ngươi hãy nhìn cái này.

Đồ Khai Nguyên đưa một tấm thiệp qua. Trần Lạc mở ra nhìn sơ, là Trác Vệ Đông Tiểu La Thiên học viện hạ chiến thư.

Trần Lạc cười nói:

- Tên Trác Vệ Đông này còn không chết tâm, công nhiện hạ chiến thư, tiểu gia không tâm tình chơi với hắn.

- Ngươi không ứng chiến?

- Không hứng thú.

Trần Lạc thích đánh lộn nhưng hắn không thích bị nhiều người nhìn, cảm giác như xem khỉ.

- Không được, ngươi phải ứng chiến. Bây giờ ngươi là học đồ của Tiểu Kim Câu học viện, nếu ngươi không ứng chiến người ta còn tưởng đâu Tiểu Kim Câu học viện ta nhát gan.

- Mới rồi Lão kêu ta điệu thấp.

- Điệu thấp thì đúng nhưng người ta khi dễ trên đầu mình, gia không thể co vòi! Huống chi điều này không xung đột, ngươi chỉ dùng linh lực ba mạch là được.

- Cái tên Trác Vệ Đông dù gì là mở sáu linh mạch, ta chỉ dùng linh lực ba mạch đối phó hắn thì hơi khó khăn.

- Dù ngươi sử dụng linh lực bốn mạch thì có sao? Chiến thư hẹn một tháng sau, ngươi đả thông ba linh mạch trong bốn tháng, năm tháng đả thông bốn linh mạch là bình thường. Khi đó ngươi vận chuyển linh lực bốn mạch đánh đồ bỏ Trác Vệ Đông chẳng khác gì như bóp chết con kiến.

Mặc cho Đồ Khai Nguyên hết mực khuyên nhủ, đe dọa năn nỉ cỡ nào Trần Lạc cũng không đồng ý.

- Lạc tiểu tử, nếu ngươi ứng chiến xem như kiếm chút vinh dự cho Tiểu Kim Câu học viện, gia gia sẽ không bạc đãi ngươi.

Nghe Đồ Khai Nguyên nói làm Trần Lạc nổi lòng hứng thú, hắn biết Đồ lão già hay keo kiệt nhưng ra tay là toàn bảo bối thượng đẳng.

Trần Lạc tò mò hỏi:

- A? Nói nghe thử không bạc đãi thế nào?

Đồ Khai Nguyên không đáp, lấy một khối thủy tinh to cỡ bàn tay, lấp lánh trong suốt ra khỏi tay áo. Thủy tinh trông rất mỏng manh, trơn bóng, có mấy chữ và ấn ký kỳ lạ. Trần Lạc nhận lấy nhìn kỹ, giật mình. Là Tàn Ảnh Tam Động.

Tàn Ảnh Tam Động là linh quyết thượng phẩm hoàng cấp, là một trong năm linh quyết nổi tiếng trong cảnh giới thứ nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.