Sau lưng vai Trần Lạc có dấu ấn lửa hắc ám kỳ lạ, dưới ánh nắng nó toát ra lạnh lẽo trông ưnh đóa
hoa hắc ám nở rộ, như bảy đóa hoa đã xòe cánh, có hai đóa còn chớm nụ.
Năm tháng qua linh hồn của Trần Lạc bị hư vọng chi hỏa rèn luyện sáu
lần. Giống như lúc trước, mỗi lần linh hồn Trần Lạc bị hư vọng chi hỏa
thiêu cháy là đau đớn không muốn sống, lần sau mãnh liệt hơn lần trước.
Tất nhiên mỗi lần đốt cháy rèn luyện là linh hồn Trần Lạc lại mạnh hơn,
ngày hôm nay đã có thể chịu được hai mươi bốn lần cộng hưởng.
Quyển sách vô danh lấy hư không làm trang giấy trong mơ của Trần Lạc vẫn trôi nổi tại đó, tiếc là hắn không thấy rõ chữ bên trên. Trần Lạc chỉ
biết mình ký kết khế ước gì, hắn không biết ký với ai, là khế ước loại
gì.
Trần Lạc bỗng ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, hơi quen thuộc.
A?
Trần Lạc phát hiện không đúng, vội mở mắt ra. Trần Lạc thấy một thiếu nữ từ khi nào đã đứng bên cạnh, thiếu nữ mặc kỳ lạ mà hở hang. Áo đỏ bao
ngực lộ bụng phẳng và rốn, váy dài rũ xuống, cổ chân treo chuông. Sợi
tóc đỏ cột đuôi ngựa, khuôn mặt lấm tấm tàn nhãn, đôi mắt tinh nghịch
nhìn Trần Lạc như ngó quái vật.
- Ta nói này Lạc Anh tiểu muội muội, nàng rình ngó ta đã bao lâu?
Trần Lạc thầm tán thán thực lực của Lạc Anh, nếu không phải hắn ngửi mùi thơm thì đến bây giờ vẫn không phát hiện có người đứng kế bên.
- Tiểu muội? Ai là muội muội của ngươi? Đừng lôi kéo làm quen với ta!
Trông Lạc Anh không lớn tuổi nhưng vóc dáng trưởng thành, thự nên to thì to, nên vêu thì vêu. Đặc biệt Lạc Anh mặc hở hang, nếu không tại khuôn
mặt lấm tấm đốm thì sẽ khiến nhiều người nhớ nhung. Lạc Anh quay quanh
Trần Lạc mấy vòng, mắt to quét tới quét lui người hắn.
Lạc Anh nói:
- Không xâm nhiễm hắc ám mà năm tháng đả thông năm linh mạch rối loạn,
tắc nghẽn, tất cả biến idj, nếu không chính mắt thấy thì ta không dám
tin. Nói ngươi là thiên tài nhưng dù thiên tài có tư chất tốt mấy cũng
không thể làm được như ngươi, trừ phi . . .
Trần Lạc đầy hứng thú nhìn Lạc Anh, hỏi:
- Trừ phi cái gì?
- Trừ phi ngươi có bí mật không thể cho ai biết.
Lạc Anh dừng bước đứng trước mặt Trần Lạc:
- Nói đi, bí mật của ngươi là gì?
- Tuổi của nàng cũng cỡ ta nhưng tu vi thì cao hơn ta rất nhiều, lứa
tuổi như nàng có tu vi cỡ đó chắc toàn thế giới không có bao nhiêu
người.
Trần Lạc không biết tu vi của thiếu nữ này mạnh đến đâu nhưng hắn đoán chắc rất mạnh.
Lạc Anh kinh ngạc hỏi:
- Ngươi biết tu vi của ta?
Trần Lạc lắc đầu ý bảo không chắc chắn.
- Hừ! Thách ngươi cũng không nhìn ra.
Lạc Anh thò đầu tới gần, nhìn thẳng vào mắt Trần Lạc.
Lạc Anh nói:
- Ngươi không nói cho ta biết cũng không sao, chờ bản tiểu thư hết bận việc sẽ quay về nghiên cứu ngươi.
Lạc Anh cực kỳ tự tin nói, không thèm hỏi ý Trần Lạc mà càng như cảnh
cáo, chuyện đã rồi. Trần Lạc như con chuột trong lồng của Lạc Anh, chỉ
cần nàng muốn thì có thể đùa chơi.
Trần Lạc buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
Trần Lạc thấy Lạc Anh định đi, vội hỏi:
- Ta nói này Lạc Anh muội muội, chúng ta dù gì coi như là bằng hữu ở
chung, có thể nói nàng có thù hận gì với Thông Thiên lão tổ được không?
Trong thời gian này Trần Lạc tìm hiểu đủ cách nhưng xác suất gặp Lạc Anh rất nhỏ, không biết cả ngày thiếu nữ bận rộn cái gì.
Lạc Anh định đi vừa nghe bốn chữ Thông Thiên lão tổ liền xoay người lại, mặt lạnh băng, lạnh lùng nói:
- Ta nói rồi đừng nhắc tên Thông Thiên lão tổ khốn kiếp trước mặt ta!
- Cái này . . .
Trần Lạc ngần ngừ giây lát, biểu tình căm giận nói:
- Muội muội có điều không biết, tên khốn Thông Thiên lão tổ tội ác chồng chất, từ khi ra đời gian lận lừa gạt, đốt nhà giết người cướp của,
không chuyện ác nào không làm. Kẻ ác như thế người người đều nên tru!
- A? Ngươi cũng hạn tên ác ôn đó?
Nghe Trần Lạc nói, thái độ của Lạc Anh dịu đi nhiều.
- Cái tên sát thiên dao đó có ai không hận?
Trần Lạc gật mạnh đầu, biểu tình chính nghĩa nói:
- Đừng để ta gặp Thông Thiên lão tổ, nếu ta thấy hắn sẽ lột da, rút gân hắn ra!
- Xì!
Lạc Anh trề môi, lườm Trần Lạc nói:
- Chỉ bằng vào ngươi? Như ta còn không đánh lại, ngươi mơ đi giết Thông Thiên lão tổ?
- Cái này . . .
Trần Lạc ho khan, lúng túng.
- Nhưng ngươi đừng nản lòng.
Lạc Anh an ủi:
- Chỉ cần ngươi chăm chỉ khổ luyện thì sẽ có ngày bắt được tên ác ôn dâm ma đó!
Nói đến đây mặt Lạc Anh đầy tức giận, nghiến răng nói:
- Nhất định sẽ khiến hắn trả giá đắt!
- Đúng! Chỉ cần chăm chỉ khổ luyện . . . Má ơi!
Trần Lạc định nói tiếp chợt nghĩ đến Lạc Anh kêu Thông Thiên lão tổ là dâm ma.
Trần Lạc ngây người hỏi:
- Có chuyện gì? Ta chỉ biết Thông Thiên lão tổ không chuyện ác nào không làm nhưng chưa từng nghe nói hắn là dâm ma, sao Thông Thiên lão tổ . . .
- Hừ! Không liên quan gì ngươi!
Trần Lạc bực mình, hắn lấy thân phận Thông Thiên lão tổ lăn lộn ngoài
đời phá trận cướp kho báu khắp nơi nhưng chưa từng gian dâm gái nhà lành nào, sao bỗng nhiên có thêm danh hiệu dâm ma?
Lạc Anh đi tới cửa chợt nhớ điều gì, ngoái đầu hỏi:
- Ngươi thật sự hận Thông Thiên lão tổ?
Trần Lạc gật đầu ngay.
- Tốt.
Lạc Anh gật đầu, quay về phòng mình. Trần Lạc không biết Lạc Anh muốn
làm cái gì, tò mò nhìn. Trên vách tường phòng Lạc Anh viết đầy ấn ký
trận pháp các loại. Tạo nghệ lĩnh vực trận pháp hiện giờ của Trần Lạc
nhìn sơ liền thấy ấn ký trận pháp có một số tà ác, nhiều trận pháp
nguyền rủa nhỏ, mỗi ấn ký trận pháp đều có bốn chữ Thông Thiên lão tổ.
Trần Lạc cảm thấy da đầu tê dại, cô nương này chuẩn bị hành hạ chết Lão tử đây mà, thù hận lớn đến cỡ nào.
Điều duy nhất đáng vui mừng là những trận pháp nguyền rủa là tàn trận,
không đem lại tác dụng gì nhưng vẫn hù Trần Lạc teo tim. Lạc Anh nhanh
chóng bước ra, đưa một thứ.
Lạc Anh nói:
- Ngươi cầm đi.
Trần Lạc nhận lấy, là một khối lệnh bài chất liệu không tệ. Lệnh bài khắc năm chữ to Đoàn chết đi chết đi.
- Đoàn chết đi chết đi là thứ gì?
- Đây là lệnh bài của đoàn chúng ta, từ nay ngươi là một thành viên trong đoàn.
- Đoàn? Đoàn gì?
Trần Lạc mờ mịt hỏi:
- Đoàn chúng ta làm cái gì?
- Có thấy bốn chữ nhỏ trên lệnh bài không?
Trần Lạc nhìn kỹ, đúng là có bốn chữ.
Trần Lạc đọc thành tiếng:
- Thông Thiên lão tổ?
- Đọc gộp lại.
- Đoàn Thông Thiên lão tổ chết đi chết đi?
Trần Lạc đọc xong rất ngạc nhiên.
- Bây giờ ta đi công chuyện, trở về sẽ nói cho ngươi nghe tôn chỉ của đoàn chúng ta.
Lạc Anh đi xa, Trần Lạc ngơ ngác nhìn khối lệnh bài hơi xa hoa, nhìn thật lâu thật lâu.
Trần Lạc phun hai chữ:
- Cha nó!