- A? Không thể nào,ta thấy Lạc gia khá đẹp trai.
- Đó là hiện tại, trước kia Lạc gia cùng lắm là mặt trắng nhỏ. Phụ thân của ngươi thì càng khỏi phải nói, lôi thôi lếch thích không khác gì người rừng.
- Ha ha ha ha ha ha! Mẫu thân nói khoa trương quá. Mẫu thân bảo Lạc gia là mặt trắng nhỏ thì thôi, sao lại nói phụ thân hồi trẻ là người rừng? Phụ thân dù gì là trượng phu của mẫu thân.
- Ta không nói dối, sự thực chính là như vậy.
- Được rồi, mẫu thân nói xem Lạc gia và phụ thân ai thay đổi nhiều nhất?
- Chắc là phụ thân của ngươi đi, trước kia hắn hay cùng đám người lang thang giang hồ, giờ thì ngoan hơn nhiều. Lạc gia thì...
Bạch Phiêu Phiêu nghiêng đầu nhớ lại quá khứ, qua giây lát lắc đầu, nói:
- Con người hắn luôn bí ẩn kỳ dị, vui buồn thất thường. Vui thì thiên hạ hoan, giận thì thiên hạ khóc. Lúc trẻ là vậy, còn giờ thì ai biết được.
- Ui chao, mẫu thân khá hiểu rõ về Lạc gia. Hì hì, giờ không có phụ thân ở đây, mẫu thân hãy khai thật đi, có phải lúc còn trẻ từng động lòng với Lạc gia?
- Nha đầu chết tiệt, nói bậy bạ cái gì?
- Ta không nói bậy, có chứng cứ hẳn hỏi. Những tỷ muội của mẫu thân hầu như có yêu hận tình thù với Lạc gia, chỉ mình mẫu thân là không có, ta không tin trong lòng mẫu thân không có ý gì.
- Nha đầu chết tiệt, ngươi mọc cánh cứng phải không? Dám trêu chọc lão nương?
- A! Mẫu thân, mẫu thân yêu quý, ta không dám... Thả ra đi, đau! Đau đau! Ta sai rồi...
Lúc hoàng hôn, gia đình ba người Lãnh Cốc mở tiệc chiêu đãi Trần Lạc, nhớ lại quá khứ, khát khao tương lai, thảo luận cuộc đời mình. Trần Lạc rất hưởng thụ ngày tháng nói cười vô âu lo thế này, nên hắn ở lại lâu hơn một chút. Mấy ngày tiếp theo Trần Lạc cùng Lãnh Cốc chè chén be bét, lúc khác cùng Lãnh Tâm đi dạo ngắm cảnh đẹp sau khi thế giới xây dựng.
Chớp mắt hơn mười ngày qua đi. Rượu ngon nêu uống đã uống đủ, đề tài nên nói đã nói xong, cảnh đẹp nên xem cũng nhìn xong. Trần Lạc biết đã tới lúc nên đi. Trong lòng Lãnh Cốc lưu luyến không nỡ nhưng biết Trần Lạc có việc cần hoàn thành, hắn không thể nào nào mãi mãi ở lại đây.
Không ai thích chia ly, Lãnh Cốc cũng vậy, Trần Lạc càng không thích. Nhưng hai người biết có tụ thì phải có tan, đây là định luật, không ai có thể thay đổi.
Lúc sắp đi Trần Lạc không nói cho Lãnh Tâm biết. Hơn mười ngày qua Trần Lạc thật lòng thích tiểu chất nữ hoạt bát, sáng sủa, hơi điêu ngoa, hơi tùy hứng này. Trần Lạc sợ tiểu cô nương buồn, càng sợ nàng khóc, chỉ đành không từ mà biệt. Lúc đi Trần Lạc để lại nhiều tinh hoa sinh mệnh cho Lãnh Cốc dùng, điều hắn có thể làm chỉ được bấy nhiêu.
Khi đi Trần Lạc không hướng tới vô tận hải mà tìm địa một chỗ chuẩn bị bế quan một đoạn thời gian, bởi vì hắn nhớ Thất Dạ từng nói hắn cướp Nhân Quả chi tâm, Nhân Thư chi tâm khiến trên trời, dưới đất, các đại nhân vật vô tận hải đều đang tìm hắn. Có thể nói Trần Lạc là tội phạm truy nã hàng đầu, hắn mà bước chân vào vô tận hải sẽ bị người làm thịt, vậy thì rất mất mặt. Vì để phòng ngừa, nâng cao thực lực của mình mới là lẽ phải.
Tu hành trong thế giới Vân Đoan mọi người tu linh tướng, truy cầu trường sinh, vấn đỉnh Hành Giả.
Tu hành trong vô tận hải mọi người tu căn nguyên, truy cầu siêu thoát, vấn đỉnh thần ma.
Nếu nói tu hành thế giới Vân Đoan là con đường dài dặc, vậy tu hành vô tận hải là con đường siêu thoát càng dài hơn.
Cái gọi là siêu thoát ý chỉ siêu thoát ba pháp tắc.
Nhân chi pháp tắc, địa chi pháp tắc, thiên chi pháp tắc.
Khi tu ra căn nguyên có thể gọi là Hành Giả, có người gọi là Nhân Hành Giả, Nhân Vu.
Nếu siêu thoát nhân chi pháp tắc gọi là Địa Hành Giả, Địa Vu.
Nếu siêu thoát địa chi pháp tắc tức là Thiên Hành giả trong truyền thuyết, là Thiên Vu trong truyền kỳ. Thiên Vu có thể coi là tồn tại cường đại mạnh nhất trừ thần ma trong vũ trụ.
Nếu cuối cùng siêu thoát thiên chi pháp tắc là có thể vấn đỉnh thần ma.
Tiếc rằng nhìn chung đại vũ trụ vô tận hải ức vạn năm nay ít ai thật sự vấn đỉnh thần ma.
Mục tiêu của Trần Lạc là cướp Thiên Địa Nhân tam thư, hiện tại Nhân Thư chi tâm đã vào tay, Địa Thư ở chỗ Thất Dạ, hắn tạm thời không suy nghĩ, vậy chỉ còn lại Thiên Thư. Nghe Thất Dạ nói Thiên Thư đã chọn chủ, còn là người ông trời khâm điểm. Nói cách khác Trần Lạc muốn cướp Thiên Thư sẽ phải đối phương ông trời được xem là thủ lĩnh đứng đầu trong thần ma.
Cướp đồ ăn trong tay trời, chỉ tưởng tượng đã làm người ta rét run. Tạm không nói đến có làm được hay không, nhìn khắp vũ trụ ai dám đối địch với một vị tổ tông thần ma như ông trời?
Trần Lạc dám.
Không phải vì lá gan của Trần Lạc quá to mà do hắn không còn đường khác để đi. Vì mở ra bí mật của Hư Vọng chi thư, Trần Lạc chỉ có thể cướp ăn từ miệng trời.
Muốn cướp ăn từ trên miệng trời đầu tiên cần có thực lực đủ mạnh, thành tựu Thiên Vu chưa chắc thắng nổi ông trời. Dù sao Thiên Vu còn trong thiên chi pháp tắc, muốn đánh nhau với trời thì ít ra phải nhảy khỏi pháp tắc thiên địa, vấn đỉnh thần ma.
Nhưng vấn đỉnh thần ma nói thì dễ.
Nói chính xác thì bây giờ Trần Lạc chỉ là một Hành Giả nho nhỏ, điều kiện duy nhất để thành tựu Hành Giả là tu ra căn nguyên. Cái gọi là căn nguyên tức tu hành giả tu cảnh giới đến viên mãn, sau đó dung hợp hoàn mỹ linh hải, linh tướng, linh thể lại mới ngưng tụ ra căn nguyên được.
Từ lúc nhân quả mở ra Trần Lạc đã tập trung tám loại nguyên tội ngưng diễn ra Bát Bộ Thiên Long. Lúc tranh cướp Nhân Thư Trần Lạc thành tựu nguyên thủy, Bát Bộ Thiên Long tiến hóa thành nguyên tội chi nguyên. Không khoa trương khi nói căn nguyên Trần Lạc bây giờ vừa là nguyên thủy cũng là nguyên tội, hắn không phân rõ được nó chính xác là nguyên tội hay nguyên thủy.
Mục đích bế quan của Trần Lạc là tìm hiểu rõ điều này.
Nguyên thủy là căn nguyên Nữ Oa lĩnh ngộ từ chân lý sinh mệnh đại hỗn độn, nguyên tội là căn nguyên mọi tội ác. Loại tội ác này là bẩm sinh, dựng dục ra cùng với thiên địa sơ khai.
Trần Lạc nhờ vào Nhân Thư chi tâm lĩnh ngộ ảo diệu nguyên thủy, nhờ tinh hoa Địa Thư Thất Dạ tặng cho lĩnh ngộ ảo diệu nguyên tội.
Dù là nguyên thủy hay nguyên tội đều được dựng dục từ hỗn độn, điểm khác biệt duy nhất là nguyên thủy thông qua Nữ Oa sinh ra từ đại hỗn độn. Nguyên tội là sinh ra cùng đại hỗn độn.
Nếu đều là đại hỗn độn dựng dục thì chúng nó thâm ảo biết bao.
Trần Lạc đắm chìm vào lĩnh ngộ, hắn cảm giác mình bị lạc. Lúc lĩnh ngộ nguyên thủy Trần Lạc cảm thấy mình là nguồn sinh mệnh, có thể tạo phúc cho thiên địa vạn vật. Lúc lĩnh ngộ nguyên tội, Trần Lạc cảm thấy mình là nguồn tử vong, chỉ muốn hủy diệt thiên địa vạn vật.
Là sinh mệnh hay tử vong.
Là quang minh hay hắc ám.
Là nguyên thủy hay nguyên tội.