Bây giờ nguyên Kim Thủy Vực chỉ còn Tiết Thường Uyển, Mộ Hạo, Vũ Hóa Phi. Nhóm vô dụng Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh đã bị bỏ lại ở cửa trước. Người hỏi chuyện là Tịch Nhược Trần, gã bấm đốt đếm thời gian. Còn một canh giờ là truyền tống trận sẽ biến mất nhưng Tịch Nhược Trần không cho đi, Mộ Hạo thấy nóng nảy.
Không ai đáp lời Mộ Hạo. Từ cửa thứ sáu Vũ Hóa Phi bị Trần Lạc làm mất hết mặt mũi thì gã luôn im lặng. Tiết Thường Uyển nhìn sâu trong rừng cây, nàng không biết Tịch Nhược Trần chờ ai nhưng nàng thi đợi thiếu niên áo lam. Chỉ khi thấy thiếu niên áo lam xông qua cửa này thì Tiết Thường Uyển mới yên lòng.
Tịch Nhược Trần cao thâm khó dò luôn canh giữ tại đây, không ai có thể bước vào truyền tống trận.
Nếu Trần Lạc xông đến cửa này thì tại sao hắn không xuất hiện?
Trần Lạc đã đi sao?
- Tiết Thường Uyển, có thấy Trần Lạc không?
Bạch Kiếm bước đến, sắc mặt gã rất tệ. Với tu vi như Bạch Kiếm đi đến tận đây đã là hiếm thấy, hơn một trăm người xung quanh tu vi của gã là chót nhất. Bạch Kiếm đến tận đây toàn nhờ linh hải biến dị, ý chí cường đại. Dù là vậy thì lúc này Bạch Kiếm chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, mặt xám xịt. Bạch Kiếm vất vả cố chống, áp lực cường đại từ cửa này làm gã sắp tan vỡ.
Tiết Thường Uyển lắc đầu.
Thời gian trôi qua, truyền tống trận bắt đầu mơ hồ. Mọi người không nhẫn nại nữa, định lên tiếng trách mắng.
Cuối cùng Tịch Nhược Trần lên tiếng:
- Các ngươi có từng gặp Mạc Khinh Sầu?
Mạc Khinh Sầu? Thì ra Tịch Nhược Trần đang chờ Mạc Khinh Sầu.
A, đúng rồi, sao không thấy Mạc Khinh Sầu đâu? Mọi người thế mới nhận ra dường như trong cửa thứ bảy, tám không thấy Mạc Khinh Sầu.
Có người hỏi:
- Tịch Nhược Trần, có lẽ Mạc Khinh Sầu sớm vào cửa thứ chín.
Tịch Nhược Trần lắc đầu, chỉ nói ba chữ:
- Không thể nào.
- Tại sao không thể? Mạc Khinh Sầu và ngươi cùng có linh hải ba thuộc tính, ngưng tụ linh nguyên thuộc tính, thực lực cao thâm, tại sao không thể tới sớm hơn ngươi?
Tịch Nhược Trần không lên tiếng nhưng một học tử nổi tiếng đứng bên cạnh gã, Vân Cảnh Thiên lên tiếng:
- Tịch Nhược Trần nói không thể thì chắc chắn là không thể. Bởi vì lúc Tịch Nhược Trần đến đây truyền tống trận chưa sinh ra thì làm sao Mạc Khinh Sầu bước vào cửa thứ chín?
Cái gì!
Mọi người giật mình thực lực của Tịch Nhược Trần, không hiểu nổi gã làm sao xông quan nhanh đến thế, truyền tống trận cửa tiếp theo không kịp sinh ra.
- Nói vậy là Mạc Khinh Sầu rút khỏi cuộc thi? Với thực lực như nàng không thể nào chưa đến đây.
Mọi người biết Mạc Khinh Sầu có thực lực rất mạnh, dư sức xông qua ải này. Bây giờ Mạc Khinh Sầu chưa xuất hiện thì có lẽ đã xảy ra ngoài ý muốn.
Vân Cảnh Thiên thở dài nghi hoặc nói:
- Nhược Trần, tuy ta không biết Mạc Khinh Sầu xảy ra chuyện gì nhưng . . . Có vẻ nàng đã rút khỏi cuộc thi.
Tịch Nhược Trần lại chờ giây lát, cuối cùng thừa nhận Mạc Khinh Sầu rút khỏi cuộc thi.
Tịch Nhược Trần xoay người đi chợt có thanh âm vang lên:
- Tịch Nhược Trần, ngươi có thấy Trần Lạc không?
Mọi người giương mắt nhìn muốn xem là ai to gan dám dùng giọng điệu trách móc nói với Tịch Nhược Trần. Đó là một thiếu niên đang cố gắng chống đỡ, là Bạch Kiếm.
- Ta không biết ngươi nói Trần Lạc là ai. Ta đã nói rồi, khi ta đến đây truyền tống trận chưa sinh ra, nếu ngươi chờ Trần Lạc không xuất hiện thì chỉ có một loại khả năng, đó là hắn rút khỏi cuộc thi.
Tịch Nhược Trần nói xong bước vào truyền tống trận trước.
Mọi người vào theo, cuối cùng chỉ còn bốn người Kim Thủy Vực. Vũ Hóa Phi định bước vào truyền tống trận chợt thấy Tiết Thường Uyển vẫn nhìn hướng rừng cây, trong lòng gã rất khó chịu.
Vũ Hóa Phi nói:
- Đi, tuy thực lực của Trần Lạc rất mạnh nhưng dù sao hắn không có linh hải, có lẽ đã rời đi ở ải này.
Thật sự đã đi sao?
Không hiểu sao lòng trận sư lang thang rất buồn.
Bạch Kiếm không bước vào truyền tống trận, hắn biết dù đi đến cửa thứ chín cũng không chống nổi. Khi truyền tống trận biến mất, Bạch Kiếm thúc giục thí luyện thủ trạc truyền tống ra ngoài.
Áp lực cửa thứ chín rất mạnh, cửa này không chỉ có ma thú hung tàn mà còn có ác linh đáng sợ.
Vốn có hơn một trăm học tử khoảng sáu phần mười buộc phải bỏ thi.
Đến cửa thứ mười thì chỉ còn ba mươi học tử.
Cửa này càng biến thái hơn. Trừ ma thú, ác linh ra có các loại trận pháp cạm bẫy, ảo cảnh khốc liệt vân vân và vân vân. Đừng nói học tử tu vi đến nhất chuyển không chống nổi, linh hải biến dị như Mộ Hạo, học tử có tu vi thất chuyển cuối cùng đành bỏ thi. Nhưng Mộ Hạo rất thoa mãn, vì Trần Lạc thậm chí không vào được cửa thứ tám, gã rất vui vẻ. Khi trở về Kim Thủy Vực là Mộ Hạo sẽ lấy lại danh dự đã mất.
Khi vào cửa thứ mười một chỉ còn lại tám người.
Tịch Nhược Trần có linh hải ba thuộc tính.
Vân Cảnh Thiên Tàng Tinh, Yến Thập Nhất, Hạ Hầu Kích, Vũ Hóa Phi, Lý Thiên Nam có linh hải song thuộc tính.
Còn có Tiết Thường Uyển.
Giờ phút này, bọn họ tụ tập quanh truyền tống trận đi cửa thứ mười hai, bận rộn hồi phục linh lực của mình. Xông đến cửa này đã rất khó khăn, ải sau càng khó hơn. Giữ thực lực đỉnh cao mới là lẽ phải, không ai dám tự phụ liên tục xông ải.
Tịch Nhược Trần bỗng cảm ứng được cái gì, ngửa đầu nhìn lên trời. Mấy học tử khác cũng cảm ứng được, phát hiện không trung như mặt kính liên tục chớp lóe.
Vân Cảnh Thiên nghi hoặc hỏi:
- Sao những huyền quang trận này trở nên không ổn định?
- Không biết Trung Ương học phủ đang bày trò gì.
- Huyền quang trận không ổn định càng tốt, miễn cho đám người Trung Ương học phủ rình ngó.
Truyền tống trận mơ hồ vặn vẹo, mọi người thấy nghi ngờ. Tịch Nhược Trần cũng vậy, không biết tại sao đột nhiên như thế.
- Có khi nào truyền tống trận đóng lại không? Vậy là chúng ta không thể xông quan tiếp. Nhân dịp bây giờ nó chưa đóng hãy mau vào ải mười hai đi.
- Yến Thập Nhất, truyền tống trận đang không ổn định ngươi dám truyền tống sao? Không sợ bị không gian nghiền nát?
Yến Thập Nhất định đáp lời chợt thấy một người đi ra từ trong rừng. Đó là một thiếu nữ, một thiếu nữ mặc áo đen, khuôn mặt lãnh diễm. Thiếu nữ chậm rãi id đến, ba ngàn sợi tóc bạc nhẹ bay.
- Mạc . . . Mạc Khinh Sầu!
Yến Thập Nhất mới lên tiếng đám người Tịch Nhược Trầns vụt quay lại, nhìn Mạc Khinh Sầu, biểu tình cực kỳ giật mình.
Lúc ở cửa thứ tám mọi người đợi đến lúc truyền tống trận sắp biến mất nhưng không thấy bóng dáng Mạc Khinh Sầu đâu. Khi truyền tống trận chưa sinh ra Tịch Nhược Trần đã chờ tại đó. Từ lúc truyền tống trận sinh ra đến biến mất không thấy Mạc Khinh Sầu, không chỉ cửa thứ tám mà cửa thứ chín, mười đều như vậy.
Bây giờ Mạc Khinh Sầu đột nhiên xuất hiện trong này.
Không ai hiểu nổi, cảm thấy thật khó tin.
Đặc biệt là Tịch Nhược Trần, vì xác nhận Mạc Khinh Sầu đã bỏ thi hay chưa trong hai cửa sau gã luôn kéo dài đến khi truyền tống trận biến mất nhưng không thấy mặt nàng. Tại sao Mạc Khinh Sầu . . .