Thiên Vu

Chương 969: Chương 969: Hỗn loạn.




- Ngươi, con lừa ngốc hèn mọn, ta nào có hèn hạ như thế, tạm thời không nói có cái chuyện đó hay không, cho dù có cũng là của kiếp trước, chẳng có cái lông gì quan hệ với ta cả.

- Tiểu tử thối, tuy ta không biết giữa ngươi và Nhân Quả nương nương có chung một chân gì đó hay không, nhưng Nhân Quả nương nương nói một câu vô cùng đúng, ngươi nói một câu kiếp trước là định đùn đẩy hết trách nhiệm hay sao?

- Nếu như là ta làm, ta sẽ nhận, không phải ta làm, ta nhận cái lông à.

Trần Lạc lắc đầu, nói:

- Kiếp trước là kiếp trước, ta là ta.

- Tiểu tử, trách không được Nhân Quả nương nương muốn làm thịt ngươi, nếu như ta là nàng, nghe thấy ngươi nói như vậy, cũng sẽ làm thịt ngươi.

Biểu tình hòa thượng rượu thịt đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, vỗ vỗ vai Trần Lạc, nói:

- Ngươi còn không nhìn xem một chút, nữ nhân kia là ai, đây chính là nương nương chấp chưởng Thiên đạo Nhân Quả, trong thiên địa không ai biết rõ được chuyện nhân quả hơn nàng, kiếp trước gieo nhân, kiếp này nhận quả, ngươi nói không nhận là không nhận, cô nương người ta có thể nguyện ý được hay không?

- Đừng nói lời vô nghĩa với ta, cũng đừng làm cái trò tẩy não gì đó, ông đây không tin đâu.

- Tiểu tử, nói chuyện phải thực tế, nói không phải ngươi không tin là nó sẽ không tồn tại, ngươi có thể không tin, nhưng cũng không thể phủ định sự tồn tại của nó, kiếp trước, kiếp này, kiếp sau, Nhân Quả ba đời, tiểu tử ngươi đã nghe qua chưa?

Nhân Quả ba đời? Là thứ đồ chơi gì?

Hòa thượng rượu thịt thay đổi thái đột cợt nhả thường ngày, cả người trở nên nghiêm túc vô cùng, thoạt nhìn đúng là có vài phần dáng dấp cao tăng đắc đạo, hắn nhìn vào pho tượng Nhân Quả nương nương, hai tay chắp lại thành hình chữ thập, làm một lễ Phật, nói:

- Thiên ác chi báo, như bóng với hình, nhân quả ba đời, tuần hoàn không dứt.

- Nghe không hiểu.

Trần Lạc lắc đầu, đúng là hắn nghe không hiểu thật.

- Không nguyên nhân, không kết quả, có nhân sẽ có quả, cơ không đến, duyên kiếp không sinh, nguyên nhân không có duyên, có duyên không có phận…

- Ta nói này, ngươi có thể nhìn người rồi nói được hay không? Đừng có vô cơ nắm, nói toàn lời hư vô mờ mịt không đâu.

- Thiên đạo nhân quả vốn là thứ tồn tại hư vô mờ mịt, hiểu thì hiểu, ngộ thì ngộ, không hiểu vĩnh viễn không hiểu, không tỉnh vĩnh viễn không tỉnh.

Hòa thượng rượu thịt xoay người, nhìn Trần Lạc, nói:

- Thiên đạo nhân quả, thuận theo tự nhiên là được.

- Thuận theo tự nhiên?

Trần Lạc đi tới, vỗ vỗ vai hòa thượng rượu thịt, hỏi:

- Ý của ngươi là không cần quấn quýt những khoản nợ kiếp trước, nên tới tự nhiên sẽ tới, không nên tới vĩnh viễn sẽ không tới, phải không?

- Chính là thế.

- Ngươi nói thế không phải thừa rồi sao, ta quấn quýt có thể làm gì, không quấn quýt thì phải làm sao, cuối cùng những khoản nợ kiếp trước kia, còn không phải toàn bộ đều đổ lên đầu ta sao.

Trần Lạc dựa vào cây cột, chán nản nói:

- Ta đây xem như đã hiểu, nhân quả ba đời gì đó, tuần hoàn không dứt gì đó, đây đều là thứ đồ chơi gạt người, chẳng có lý nghĩa gì cả, nói trắng ra một câu, nhân quả vận mệnh và thiên địa pháp tắc cơ bản chẳng khác gì nhau, đơn giản đều là một loại pháp tắc quyết định theo Thiên đạo, chẳng phải nói pháp tắc nhân quả là nguyên nhân kiếp trước hậu quả kiếp này, mặc dù nói hậu quả kiếp trước, nguyên nhân kiếp này, ta vẫn phải tuân thủ, ai bảo ta đang ở trong pháp tắc chứ, ngươi không có bản lĩnh nhảy ra khỏi pháp tắc này, cũng chỉ có thể tiếp nhận hết thảy… Những cái pháp tắc này, tất nhiên là do những bá chủ trong thiên địa nắm quyền quyết định, dùng để ước thúc những con kiến hôi như chúng ta mà thôi.

Lời vừa dứt, hòa thượng rượu thịt liền dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn Trần Lạc, hồi lâu sau mới lắc đầu, thở dài một tiếng nói:

- Ôi thôi, tiểu tử ngươi quá mức cố chấp, cũng quá mức chống lại Thiên đạo, sâu trong lòng căn bản không hề tin tưởng, cho dù ta nói nhiều hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì.

- Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?

- Đúng hay không đúng, về sau ngươi sẽ biết, từ việc ngươi xuất thủ cứu ta một mạng, hôm nay ta sẽ nói với ngươi một lời này, nếu ngươi thực muốn biết được ảo diệu nhân Thiên đạo nhân quả, đầu tiên phải làm chính là tin tưởng nhân quả, tiếp thu nhân quả, sau đó mới có thể tìm hiểu ảo diệu nhân quả, nếu không, cả đời này ngươi đừng hòng chạm đến nhân quả.

Những lời này thực quen tai, bởi vì Trần Lạc còn nhớ rõ, Nữ Vu đã từng lẩm bẩm nói như vậy, còn nhớ tại Thiên Sơn khi tìm đến hỏi thăm vận mệnh, Nữ Vũ đã nói, nếu không tin vận mệnh, sao còn muốn hỏi vận mệnh.

Đúng thế, không tin.

Cũng giống như Trần Lạc không tin vận mệnh, cũng không tin nhân quả, bất quá cũng phải nói, từ sau khi tỉnh lại, hắn đã sớm tin tưởng vận mệnh, tin tưởng nhân quả, chẳng qua là tạm thời không thể tiếp thu mà thôi, hắn không phải không biết chỉ khi nào tiếp thu mới có thể tìm hiểu ảo diệu vận mệnh, nhân quả, nhưng không biết vì sao, sâu trong lòng vẫn thủy chung không thể tiếp thu, thậm chí có thể nói là đặc biệt mâu thuẫn, bởi vì hắn luôn cảm thấy một khi tiếp thu, sẽ giống như là cúi đầu trước vận mệnh, cúi đầu trước nhân quả, có thể là do linh hồn Hư Vọng cao ngạo không cho phép hắn cúi đầu, cũng có thể là do một thân ngạo cốt không cho phép hắn làm như vậy.

Đột nhiên, đại điện run rẩy kịch liệt một trận, thần tình hòa thượng rượu thịt ngẩn ra, quát lên:

- Không tốt, sư huynh của ta gặp nạn.

- Sư huynh ngươi? Là bạch mi lão hòa thượng kia?

- Đúng vậy, hẳn là hắn vẫn còn bên trong không gian Nhân Quả, ta phải đi xem một chút.

- Có cần ta giúp một tay không?

- Ngươi? Thôi đi, ngươi cứ lưu lại đi, ngươi không đi có khi còn đỡ hơn một chút, ngươi đi vào có quỷ mới biết Nhân Quả nương nương có nổi điên lên lần nữa hay không.

Trần Lạc thấy buồn cười, không nói gì, khi hòa thượng rượu thịt đang muốn rời đi, mới vội vàng hỏi:

- Cái địa phương rách nát này là sao, làm cách nào mới rời đi được?

- Nơi này là Nhân Quả điện, bên ngoài có truyền tống trận, lấy bản lĩnh của tiểu tử ngươi, nếu muốn ra ngoài hẳn cũng không khó khăn gì, nhớ kỹ, đừng làm hỏng truyền tống trận.

Đợi hòa thượng rượu thịt rời đi, Trần Lạc cũng không ở lại thêm, vốn ban đầu hắn nghĩ lần này gặp được nữ nhân từ kiếp trước, suy nghĩ hỏi thăm chút chuyện ở kiếp trước, ai ngờ nữ nhân kia dĩ nhiên là nương nương hóa thân của pháp tắc nhân quả, không những không hỏi thăm được gì, trái lại còn suýt mất đi cái mạng nhỏ, nghĩ đến vẫn nên đàng hoàng chờ Thiên Ngộ bia mở ra thôi, chỉ đành như vậy.

Bất quá, hắn xác thực rất tò mò, kiếp trước mình cuối cùng đã làm ra hành động gì lại khiến Nhân Quả nương nương có oán niệm lớn như vậy, còn nghe Nhân Quả nương nương nói tám chữ “Nhân quả không nhân, nhân quả không quả” là do kiếp trước mình cố ý lưu lại nhục nhã nàng, chuyện này là thật sao? Nếu như là thật, Trần Lạc cũng muốn dựng ngón tay cái với mình kiếp trước, khen ngợi làm rất đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.