Thiên Vu

Chương 663: Chương 663: Khủng bố như vậy (2).




Lâm Ngọc Thiên kinh hãi biến sắc, điên cuồng vận chuyển linh lực, muốn cường hoành đánh văng Trần Lạc ra, nhưng bất luận hắn vận chuyển thế nào, vẫn không thể lay động Trần Lạc mảy may. Hắn đứng lặng, một tay bắt lấy cằm Lâm Ngọc Thiên, ánh sáng màu xám quanh thân tùy ý tỏa ra, ánh sáng này khủng bố như vậy, hung tàn, bạo liệt và điên cuồng. Hiện trường, bất kể là Táng Hoa hay Tần Phấn, Lãnh Cốc đều nhìn ra, ánh sáng này chính là linh lực ánh sáng, bất kỳ một tên Vu sư nào chỉ cần vận chuyển linh lực bản thân đều sẽ nổi lên ánh sáng, chỉ là không có Vu sư nào có được ánh sáng linh lực kinh khủng như hắn, tựa như lôi vân bão táp đột nhiên nổ tung, cuồn cuộn lan tràn.

Lâm Ngọc Thiên lấy ra linh tượng của mình, chính là một trong bảy mươi hai Địa Sát, nhưng đáng tiếc vô dụng, hoàn toàn bị linh lực Trần Lạc áp chế gắt gao, lấy ra lực lượng linh hải Bàn Thạch, vẫn vô dụng như trước. Trong nháy mắt, Lâm Ngọc Thiên lấy ra toàn bộ sức mạnh bản thân có thể vận dụng, điên cuồng vận chuyển linh lực, nỗ lực đánh văng Trần Lạc ra, cuối cùng ngay cả linh thể hộ thủ cũng lấy ra, kết quả vẫn giống như trước, không làm nên chuyện gì. Không được là không được, mặc ngươi sức mạnh nhiều hơn nữa cũng không được.

Ngao! Hai mắt Lâm Ngọc Thiên đột nhiên trở nên đỏ sẫm, phía sau lưng mọc ra một đôi cánh chim, hé miệng lộ ra răng nanh sắc bén. Huyết tộc chi mạch!

Lâm Ngọc Thiên lấy ra huyết mạch chân thân, hắn gầm thét lên, rống giận. Cùng lúc đó, ầm ầm một tiếng triệt hưởng, quanh thân Trần Lạc lấp lóe ánh sáng màu xám giống như hỏa diễm bắt đầu điên cuồng tăng vọt, xông thẳng phía chân trời, ánh sáng linh lực dâng trào mênh mông nhất thời hình thành lôi vân bão táp trên hư không, bên trong sấm vang chớp giật, ầm ầm vang vọng, như thẩm phán hạ xuống, lại như mạt nhật hạo kiếp, khiến người ta từ nơi sâu xa trong linh hồn cảm thấy một loại đè nén, sợ hãi.

KHông được là không được, Lâm Ngọc Thiên lấy ra huyết mạch chân thân sử dụng, vẫn không thể được, chẳng may may lay động được Trần Lạc, vẫn bị linh lực cuồn cuộn của hắn ép cho không thể động đậy. Giờ này khắc này, Táng Hoa phượng nghi thiên hạ cũng không cách nào bảo trì vẻ đoan trang, nàng hơi nhếch miệng, con ngươi mở to, trong lòng chấn động không ngớt. Là trụ cột Kiếm Và Hoa Hồng, là người ngay cả ba đại tập quyền trung tâm cũng phải kiêng kỵ, Táng Hoa không phải chưa từng gặp gỡ linh lực thâm hậu, nhưng những lão gia hỏa đó đều ôn dưỡng linh tượng mấy trăm năm, linh lực một người càng thâm hậu hơn một người, nàng thậm chí còn gặp gỡ loại linh tượng ôn dưỡng hơn ngàn năm, ẩn chứa linh lực mạnh mẽ. Một ít thiên kiêu trong thiên kiêu, tuổi nhỏ loại dụng các loại thủ đoạn làm linh lực tăng vọt, khiến một viên linh tượng ẩn chứa linh lực tương đương ôn dưỡng trăm năm, thậm chí ngàn năm, thậm chí càng thâm hậu hơn so với những lão gia hỏa kia. Không cần hoài nghi, nàng chính là một người trong số đó, nhưng Táng Hoa chưa từng chấn động như ngày hôm này, nàng xin thề đây tuyệt đối là linh lực kinh khủng hung tàn nhất mình từng thấy, là nhất chứ không phải một trong. Linh lực như thế, đừng nói ôn dưỡng mấy trăm năm, dù ôn dưỡng nghìn năm cũng không thể đạt mức mênh mông như thế, hắn làm được bằng cách nào? Rất nhanh, Táng Hoa ý thức được một chuyện càng thêm đáng sợ, linh lực của hắn mênh mông khủng bố như vậy, không biết linh tượng của hắn tới cỡ nào…

Trời ơi! Táng Hoa thực sự không dám nghĩ tiếp.

Ngay cả Táng Hoa cũng bị một màn này chấn động không nói ra lời, càng đừng nói Phong Thanh Vũ. Hắn vốn định động thủ, nhưng thấy một màn này, hắn còn dám sao? Tu vi của hắn mạnh hơn Lâm Ngọc Thiên một chút, nhưng cũng chỉ là mạnh hơn một chút mà thôi, thấy Lâm Ngọc Thiên ngay cả lấy ra huyết mạch chân thân nhưng vẫn bị áp chế không động đậy như trước, Phong Thanh Vũ chỉ có thể lùi về phía sau.

Thần tình Tần Phấn ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào ánh sáng linh lực như mạt nhật hạo kiếp trong hư không, trước đó tại di tích chùa Cổ Lan thấy Trần Lạc lấy ra lực lượng biến dị, hắn vẫn không cách nào xác định tu vi Trần Lạc đến tột cùng có bị thẩm phán không, giờ khắc này hắn rốt cuộc biết được đáp án.

Không hề! Tu vi gia hỏa này vẫn còn, xưa nay chưa hề bị thẩm phán tan biến.

Ông trời ơi, hắn đến cùng là tu ra linh tượng gì, làm sao nắm giữ linh lực mênh mông đến thế.

- Tu vi Lạc gia không bị thẩm phán, tu vi của hắn vẫn còn… Vẫn còn… Ha ha… Vẫn còn.

Tần Phấn trực tiếp sợ choáng váng, chấn kinh quá độ dẫn đến thần tình dại ra, nhìn lôi vân bão táp cuồn cuộn trong hư không, rù rì nói:

- Linh lực mênh mông cỡ nào mới có thể phóng ra ánh sáng linh lực khủng bố đến vậy? Đây còn là ánh sáng linh lực sao? Đây là ánh sáng ngày tận thế mới đúng.

Trong hư không, lôi vân cuồn cuộn, sấm vang chớp giật, tựa như Mạt Nhật hạo kiếp, Trần Lạc lẳng lặng đứng nơi đây, tay áo đùng đùng vang vọng, tóc đen tung bay, trên khuôn mặt có chút bệnh tần hiện ra thần tình cô lạnh, đôi tròng mắt tựa như ẩn chứa cơn giận ngợp trời cực kỳ bạo liệt. Lâm Ngọc Thiên bị áp chế không cách nào nhúc nhích, xem ra cực kỳ chật vật, đôi cánh chim màu máu không còn buông xuống ánh sáng lộng lẫy, sắc mặt tái nhợt không chịu nổi, phảng phất như không thể hô hấp, nhếch miệng, sợ hãi ngơ ngác nhìn Trần Lạc, khi chạm tới đôi mắt bạo liệt kia, hắn sợ, hắn sợ thật sự, sợ đến tận xương tủy, ngay cả linh hồn cũng không nhịn được run rẩy.

Nhìn Trần Lạc nơi đây, Táng Hoa không khỏi nhớ tới một ít đồn đại về gia hỏa này. Lạc gia vui, thiên hạ cười, một lời như Phật, trong lúc nói cười hào hiệp tùy ý. Lạc gia giận, thiên hạ khóc, một lời như Ma, bá đạo tùy tiện tức giận ngập trời.

Nguyên tưởng rằng có chút nói ngoa, bây giờ nhìn lại, tựa hồ cũng không có khuếch đại, khi gia hỏa này tức giận, quả nhiên là rất đáng sợ, tựa như Ma thần, đặc biệt là đôi mắt kia, làm sao bạo liệt như vậy, hung tàn như vậy, ẩn chứa cơn giận cường đại ngợp trời như vậy?

Đột nhiên, Trần Lạc quái dị nhắm mắt lại, trên trán nhăn tít, giống như đang chịu đựng điều gì đó, cũng như đang áp chế cái gì đó.

Hắn đang chịu đựng cái gì? Kháng cự cái gì? Áp chế cái gì?

Táng Hoa không biết, bất quá lấy kiến thức uyên bác của nàng, vừa nghĩ lập tức đoán được sở dĩ Trần Lạc trở nên bạo liệt, nhất định là hứng chịu ảnh hưởng từ linh lực bạo liệt của hắn, còn linh lực đến từ linh tượng, nói như vậy, Trần Lạc tất nhiên là hứng chịu ảnh hưởng từ linh tượng mới trở nên bạo liệt, chỉ là dạng linh tượng gì khủng bố như vậy, dĩ nhiên có thể ảnh hưởng đến tâm trí người ta?

Ngao…

Một tiếng nộ hống phảng phất như đến từ viễn cổ một lần nữa vang lên, lần này Táng Hoa rốt cuộc cảm nhận được loại cảm giác tê dại đầu óc, đúng vậy, thanh âm này khiến cho nàng rất không thoải mái, lẽ nào thanh âm này đến từ linh tượng của Trần Lạc? Không thể nào? Không thể chứ?

Không dám nghĩ, cũng không tưởng tượng ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.