Thời tiết Huyền Hoàng thế giới đa số nóng cháy, một năm bốn mùa đều như vậy, đặc biệt là ở Trung Ương vực. Nhiệt độ không khí Trung Ương vực rất cao, giữa trưa nóng làm người ngộp thở. Hôm nay cũng vậy, đám học đồ tham gia thi thử sau khi vào Trung Ương vực câu nói đầu tiên là nóng quá, câu sao hét chỗ này tốn tiền kinh khủng. Đặc biệt là chỗ gần Trung Ương học phủ, Lục Phiến thành. Giá nghỉ một ngày trong trang viên mắc hơn trang viên trong Vực Đô Kim Thủy Vực gấp mấy lần, đây mới chỉ là trang viên đẳng cấp thấp nhất. Các trang viên cao cấp thì giá cao đến gia tộc như Tiết Thường Uyển nghe xong sợ trắng mặt.
Tiết Thường Uyển không ngờ nghỉ ngơi một ngày trong trang viên tên là Chỉ Túy Kim Mê sẽ tốn một ngàn viên linh thạch.
Một ngàn viên linh thạch, đủ cho gia đình bình thường sống một, hai tháng.
Nếu không phải Lạc Anh cương quyết thì Tiết Thường Uyển sẽ không ở lại đây. Khiến Tiết Thường Uyển bất ngờ là Lạc Anh trực tiếp trả linh thạch một tháng cho nàng, làm nàng suýt hét chói tai. Tiết Thường Uyển quen đạm bạc, ít có chỗ xài tiền, đương nhiên đó không có nghĩa là nàng thiếu tiền. Trước khi đi Triển Phi Tiết Vân Sơn cho Tiết Thường Uyển một thẻ vàng chi nhánh Thiên Khải các, con số tài khoản nhiều đến mức đủ cho nàng tiêu phí rất lâu. Khi biết chuyện Tiết Thường Uyển định trả lại linh thạch cho Lạc Anh ngay.
Lạc Anh nói trang viên này là nhà nàng, cứ ở thoải mái, ở lâu đến biển cạn đá mòn cũng được. Tiết Thường Uyển cương quyết trả tiền, Lạc Anh từ chối. Lạc Anh nói nếu trả tiền nghĩa là không xem nàng là bằng hữu. Cuối cùng Tiết Thường Uyển hết cách, chỉ có thể thỏa hiệp.
Lạc Anh không thiếu tiền, sau khi sắp xếp chỗ ở cho Tiết Thường Uyển xong dẫn nàng đi tửu lâu cao cấp bao một gian phòng riêng.
Đã là phòng riêng thì tiêu chuẩn sắp xếp trận pháp như như tiểu thanh phong trận, tiểu thanh lương trận tất nhiên không thể thiếu. Còn có huyễn tượng trận bao phủ, như cỏ xanh ngắt, trời sao bao la, ngồi trong phòng khiến người vui vẻ thoải mái.
- Thường Uyển, ngươi cứ nhìn ta hoài vậy?
Lạc Anh tùy ý ngồi trên ghế, vừa ăn trái cây vừa trêu:
- Có phải là cảm thấy ta lộ mặt thật quá đẹp nên yêu rồi phải không?
Tiết Thường Uyển mỉm cười nói:
- Nếu ta là nam nhân thì nhất định sẽ ngươi mê chết, ngươi rất là . . . Rất là . . .
Tiết Thường Uyển không biết nên hình dung như thế nào, ngẫm nghĩ một lúc, thốt ra hai chữ:
- Yêu diễm.
Nếu học đồ Tiểu Kim Câu học viện có ở đây nhất định sẽ kinh ngạc há hốc mồm. Bởi vì Lạc Anh bây giờ khác xa với lúc ở Tiểu Kim Câu học viện. Lạc Anh tong Tiểu Kim Câu học viện tuy có thân hình yểu điệu làm người mơ màng, nhưng khuôn mạt nàng loang lổ đốm vàng. Lạc Anh bây giờ vẫn mặc áo ngắn che ngực, váy dài. Xương quai xanh quyến rũ, vai mềm lộ ra ngoài. Thân hình Lạc Anh vẫn yểu điệu, tóc đỏ rực, điều khác biệt duy nhất là khuôn mặt kia. Như Tiết Thường Uyển nói, khuôn mặt thật của Lạc Anh quá yêu diễm, thoát khỏi phạm vi xinh đẹp. Nhăn mày cười là sẽ hút hồn người, giơ tay nhấc chân là có thể mê hoặc chúng sinh.
Mãi khi thấy khuôn mặt thật của Lạc Anh thì Tiết Thường Uyển mới biết tại sao lúc trong Tiểu Kim Câu học viện 2r đeo mặt nạ, bởi vì gương mặt này thật sự quá yêu diễm. Nữ nhân còn bị Lạc Anh mê hoặc càng đừng nói tới nam nhân.
- Cái gì mà yêu diễm hay không, ngươi nói như thể ta là hồ ly tinh.
Lạc Anh cười toe, liếc Tiết Thường Uyển một cái, thật là một nụ cười trăm hoa đua nở.
Lạc Anh nói:
- Huống chi về sức hấp dẫn làm sao ta sánh bằng ngươi? Nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn này, đẹp tựa tiên nữ, ta hâm mộ chết được. Nếu hai chúng ta đổi cho nhau thì tuyệt vời.
- Ha ha ha ha ha ha! Tốt!
Tiết Thường Uyển bị Lạc Anh chọc cười, hỏi:
- Phải rồi, Lạc Anh, ngươi học tập trận pháp sao rồi?
Nhắc tới trận pháp là Lạc Anh thấy buồn, nàng lắc đầu, khẽ thở dài:
- Ài, đừng nhắc nữa. Có lẽ ta thật sự không có thiên phú trận pháp, học tập hơn nửa năm mà đến bây giờ vẫn chỉ có thể bày vài trận pháp phụ trợ sinh hoạt.
- Ngươi không nên nản chí, nếu có chí thì nhất định thành công. Ta tin tưởng ngươi chịu cố gắng chắc chắn sẽ đạt thành.
- Ngươi sắp thăng lên trận sư trung cấp, đứng nói không đau eo. Dù ta chịu cố gắng nhưng không biết đến khi nào mới lên vu sư sơ cấp. Ngươi không được quên mục tiêu của ta chính là đại trận sư, chỉ khi làm đại trận sư ta mới xử lý tên khốn Thông Thiên lão tổ tội ác chồng chất kia được.
Tiết Thường Uyển biết Lạc Anh học trận pháp là vì nguyền rủa Thông Thiên lão tổ nhưng không hiểu lý do.
Tiết Thường Uyển nói:
- Lạc Anh, có một câu ta không biết có nên nói không . . .
- Câu gì?
- Tuy ta chưa thấy Thông Thiên lão tổ nhưng phỏng đoán từ những vì hắn làm thì sợ là . . . Sợ là dù ngươi có lên đại trận sư cũng chưa chắc là đối thủ của Thông Thiên lão tổ. Mặc dù không thích cách làm việc của Thông Thiên lão tổ nhưng ta phải thừa nhận hắn có đạo phá giải lĩnh vực trận pháp quá đáng sợ.
- Ài, ngươi không phải người đầu tiên nói câu này với ta. Nhưng mà . . . Ta không cam lòng!
Mỗi lần Lạc Anh nhắc tới Thông Thiên lão tổ là hận ngứa răng, khuôn mặt yêu diễm lạnh băng.
- Có thể cho ta biết tại sao ngươi hận Thông Thiên lão tổ đến thế không?
Tiết Thường Uyển rất tò mò, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra làm Lạc Anh, một thiên tài Trung Ương học phủ hy sinh thời gian tu hành một năm đi học trận pháp?
- Cái này . . .
Lạc Anh ngần ngừ, cuối cùng nói:
- Vốn ta không định nói cho ai biết nhưng hiện giờ chúng ta là tỷ muội tốt, nói cho ngươi nghe cũng không sao. Ngươi tuyệt đối không được lộ ra cho ai biết!
Thấy Tiết Thường Uyển nghiêm túc gật đầu, Lạc Anh mở miệng nói:
- Chắc ngươi biết sự kiện xảy ra tại Băng hỏa Tiểu linh giới năm đó.
- Ừm! Ta biết, hình như là một trong các vụ án lớn Thông Thiên lão tổ đã làm. Nghe nói năm đó nhiều đệ tử Trung Ương học phủ rèn luyện trong Băng hỏa Tiểu linh giới, gặp Thông Thiên lão tổ tại đó. Khi các đệ tử Trung Ương học phủ đi ra trên người đều có vết thương hoặc lớn hoặc nhỏ. Có người đầu rơi máu chảy, có kẻ cực kỳ chật vật. Nhưng không ai nói ra bên trong xảy ra chuyện gì, Trung Ương học phủ không hề nhắc tới. Băng hỏa Tiểu linh giới chẳng phải là Tiểu linh giới chuyên môn cho đệ tử Trung Ương học phủ dùng sao? Thông Thiên lão tổ làm sao vào được? Khi đó có chuyện gì?
- Ta không rõ ràng Thông Thiên lão tổ làm sao vào Băng hỏa Tiểu linh giới được.
Lạc Anh nhớ lại tình hình lúc đó, nói:
- Ta chỉ nhớ khi đó ta và các tỷ muội cùng nhau rèn luyện nghe có ngườin ói Thông Thiên lão tổ đi vào. Khi các tỷ muội chúng ta chạy tới thì ngây người. Ngươi biết không? Tên khốn đó một mình một người thế nhưng đơn độc khiêu chiến hơn chín trăm người học phủ chúng ta!
Tiết Thường Uyển giật mình biến sắc mặt nói:
- Đơn độc khiêu chiến hơn chín trăm người?
Có thể vào Trung Ương học phủ đều là thiên tài, hơn chín trăm thiên tài là khái niệm gì? Tiết Thường Uyển không tưởng tượng nổi.