Thiên Vu

Chương 126: Chương 126: Một giấc mơ bốn năm như ảo (2).




- Câu gì?

- Hắn nói với ta là hắn không phải người của thế giới, hắn thuộc về thế giới khác, một thế giới tên Huyền Hoàng thế giới. Hắn là tội phạm tủy nã của thế giới kia, bởi vì đánh nhau với người Trung Ương học phủ trong Băng hỏa Tiểu linh giới nên linh hồn bỗng nhiên xuyên vào đây.

- Trời trời trời!

Biểu tình Tiết Thường Uyển kinh khủng, mắt trợn to như thấy lệ quỷ, liên tục tặc lưỡi:

- Lạc Anh, ý ngươi nói . . . Nói là nam nhân ngươi yêu bốn năm trong thế giới xa lạ là . . . Là Thông Thiên lão tổ sao?

- Có biết không? Khi hắn nói câu đó ra ta cảm thấy trời sập, ta chết lặng hỏi có phải hắn là Thông Thiên lão tổ không? Hắn giật mình hỏi sao ta biết cái tên đó.

- Trời ơi!

Không phải Tiết Thường Uyển dễ giật mình mà là câu chuyện của Lạc Anh quá lỳ kỳ, chưa từng biết đến.

- Sau đó thì sao?

- Sau đó . . . Ta tỉnh lại. Trong chớp mắt đó linh hồn ta quay về, trở lại thế giới của mình, về trong cơ thể mình. Tất cả như một giấc mơ, chỉ trôi qua trong khoảnh khắc.

- Thật sự là mơ sao?

- Có lẽ như vậy hoặc có lẽ không phải, ta không hiểu rõ, bởi vì ký ức quá rõ ràng. Đến bây giờ ta còn nhớ rõ từng chuyện trong bốn năm ở thế giới kia, ta nói mỗi một câu, hắn nói câu nào, thích cái gì, ghét cái gì ta đều nhớ. Một giấc mơ bốn năm, chân chân giả giả, hư hư thực thực, như mộng ảo.

Tiết Thường Uyển hít sâu, nói:

- Trời ạ, không tưởng tượng nổi.

- Không chỉ một mình ta trải qua chuyện như mộng như ảo này, đại tỷ cũng gặp chuyện kỳ lạ. Ta không biết đại try gặp chuyện gì, nhưng lúc tỉnh giấc mộng đại tỷ rất đau đớn, ánh mắt nhìn Thông Thiên lão tổ yêu hận đan xen. Đại tỷ hỏi Thông Thiên lão tổ là rốt cuộc có thật không?

- Khi đó tuy có ảo giác lửa bao phủ Thông Thiên lão tổ nhưng ta cảm giác được hắn rất giật mình, cũng hỏi chúng ta có thật hay không?

- Ngươi biết không, khi ta nghe giọng điệu của hắn thì càng chắc chắn đó là tên khốn ta yêu bốn năm. Bởi vì giọng điệu không xác định, nghi ngờ đó giống y như đúc. Ta hận không thể xông tới chém hắn ngàn vạn nhát dao, vì trong giấc mơ ta và tên đó . . . Cùng hắn . . . Cùng hắn rất là nồng nhiệt. Tiếc rằng khi chúng ta phát hiện có thể nhúc nhích thì hắn đã chạy mất, biến mất như giấc mơ không còn bóng dáng.

- Rốt cuộc linh hồn các ngươi xuyên qua hay chỉ là mơ?

- Không biết, ta thật sự không biết, đại tỷ cũng không biết. Có lẽ linh hồn của chúng ta xuyên qua, hoặc có lẽ chỉ là giấc mơ bảy năm.

Biểu tình Lạc Anh u buồn tiếp tục bảo:

- Mấy năm nay vì điều tra tung tích Thông Thiên lão tổ mà đại tỷ phiêu bạt ba năm bên ngoài, đến nay chưa trở về. Đại tỷ luôn tìm kiếm tên khốn Thông Thiên lão tổ.

- Có tung tích của hắn không?

- Không, tên khốn kia rất bí ẩn, mỗi lần xuất hiện đều bao phủ trong ảo giác lửa, không biết điều tra từ đâu. Thông Thiên lão tổ mất tích hai năm trời, không một chút manh mối. Nhưng ta và đại tỷ nghĩ ra một cách.

Lạc Anh nhảy xuống bàn, cảm xúc bình tĩnh nhiều.

Lạc Anh nói:

- Linh hồn của ta xuyên vào cơ thể một nữ nhân khác, tin tưởng Thông Thiên lão tổ cũng vậy. Có lẽ khuôn mặt khác nhau nhưng tính cách không thay đổi, vì trong mơ ta và hắn quen biết, hiểu nhau, yêu nhau bốn năm trời. Ta hiểu quá rõ tên đó, dù ta quên mình là ai cũng sẽ không quên tính chác của tên khốn kia.

- Theo ta và đại tỷ suy đoán thì thì tuổi của Thông Thiên lão tổ không hơn ba mươi. Tên đó đối xử việc gì đều tiêu sái, dù là làm chuyện gì, bao gồm tình yêu. Mặt ngoài hắn lạnh nhạt, không mong muốn điều gì nhưng trong lòng nóng như lửa. Nếu không chạm vào giới hạn của hắn thì thôi, một chi đụng chạm hắn sẽ biến cực kỳ đáng sợ, khủng khiếp đến không e dè cái gì. Khi hắn điên cuồng là bất chấp hậu quả. Làm bằng hữu ngươi sẽ thấy may mắn, làm kẻ thù của hắn ngươi sẽ biết cái gì là khủng bố.

- Hắn là bằng hữu tốt, là người yêu, hắn là tên khốn nạn. Một tên khốn vô tình, máu lạnh, chủ nghĩa đại nam nhân, không chịu trách nhiệm, thích chơi trò biến mất, am hiểu bạo lực ngầm. Khi hắn nhiệt tình có thể hòa tan ngươi, khi hắn lạnh lùng sẽ khiến người thất vọng, đau khổ. Là kẻ tinh thần phân liệt cực đoan.

Lạc Anh hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, ngực phập phồng cố nén lửa giận điên cuồng.

Một lúc lâu sau Lạc Anh mở miệng nói:

- Thường Uyển, nếu ngươi quen một nam nhân có tính cách như vậy thì phải cho ta biết, rất có thể hắn chính là Thông Thiên lão tổ.

- Các ngươi định tìm Thông Thiên lão tổ dựa vào tính cách của hắn? Không có manh mối nào khác sao?

- Có một manh mối, nếu ngươi biết ai liên quan đến hai chữ thiên hạt thì phải báo ta biết.

- Thiên hạ? Đó lạ? Liên quan đến Thông Thiên lão tổ sao?

- Có lẽ, ta không biết cụ thể nhưng đại tỷ nhớ cảnh trong mơ cảm thấy hai chữ này liên quan đến tên khốn kia.

- Rốt cuộc cũng đến

Trần Lạc nhìn cửa thành cao to hùng vĩ Lục Phiến thành trước mặt, lên tiếng cảm thán. Chạy đi tám ngày, không biết chuyển bao nhiêu truyền tống trận, cuối cùng Trần Lạc đến chỗ có Trung Ương học phủ, Lục Phiến thành.

Bạch Kiếm ngồi trên xe ngựa phụ họa:

- Đúng là vất vả.

Bạch Kiếm hỏi:

- Sau khi vào thành chúng ta tìm trang viên ở trước rồi tính.

Trần Lạc ngồi eben cạnh Bạch Kiếm, nói hắn ngồi chẳng bằng nói là nằm. Trần Lạc bắt chéo chân, cầm quạt giấy cao cấp Bạch Kiếm đưa, nghẹo cổ.

Trần Lạc gật đầu, nói:

- Ưu tiên ngủ một giấc, ăn uống no nê, miệng lạt thếch.

- Ở thì không thành vấn đề, ăn cũng không sao, nói trước là mọi người tự trả tiền phần mình.

Bạch Kiếm rất tôn sùng Trần Lạc, xem hắn là thần tượng. Nhưng ở chung vài ngày sau Bạch Kiếm nhận ra cái tên Trần Lạc hết ăn rồi nằm, rất là tùy ý, không có chút đặc điểm của thần tượng. Khác xa tưởng tượng của Bạch Kiếm, làm gã vô cùng thất vọng.

- Làm gì nhỏ nhen vậy, chẳng qua là ba hạch đào hai trái táo, ngươi ghi sổ đi, hai ngày nữa ta trả lại hết cho ngươi.

- Được, ta sẽ ghi sổ, hy vọng ngươi nói chuyện giữ lời, đừng làm ta thất vọng.

Bạch Kiếm là một người thú vị, ít nhất Trần Lạc cảm thấy như vậy. Tiếp xúc mấy ngày nay Trần Lạc phát hiện Bạch Kiếm rất cshu ý tỉ mỉ, chuyện gì cũng làm theo nguyên tắc riêng. Ví dụ tóc không thể rối, phải ngay ngắn, sợi tóc không được chĩa ra. Y phục không thể nhăn, phảip hẳng. Ngồi phải có tướng ngồi, đứng phải có tướng đứng. Bạch Kiếm đặc biệt thích màu trắng, thứ gì của gã cũn có màu trắng. Nghe nói Bạch Kiếm vì nhuộm tóc trắng luôn tìm kiếm bí quyết làm tóc bạc sau một đêm. Bạch Kiếm còn có thói xấu là sạch sẽ, ở trang viên phải đẳng cấp cao, sang trọng xa họa. Sau khi vào Lục Phiến thành, Bạch Kiếm tìm người hỏi thẳng trang viên cao cấp nhất ở đâu.

- Là chỗ này, Chỉ Túy Kim Mê trang viên. Ta đã hỏi rồi, rất cao cấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.